Truyện tranh >> Ma Thiên Ký >>Chương 1125: Tiềm hành trong sa mạc

Ma Thiên Ký - Chương 1125: Tiềm hành trong sa mạc


Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
Nửa tháng sau.
Qua liên tiếp mấy ngày đẩy nhanh tốc độ, xung quanh biên giới Triệt Địa Sơn về phía sa mạc Nam Hoang, đã nhanh chóng xây dựng nên mấy chục tòa thành lũy lớn nhỏ khác nhau, dựa vào địa hình mà tạo ra một trận địa phòng ngự cực kỳ kiên cố.
Phía trên thành lũy là nhiều đội tu sĩ ngày đêm tuần tra, mà cứ cách một quãng bên trên tường thành lại đặt một cỗ máy bắn nỏ khổng lồ và các loại pháp khí cỡ lớn đang phát ra hào quang sáng chói mãnh liệt.
Trên bầu trời thỉnh thoảng lại có mấy đạo lưu quang bay tới bay lui, nhìn kỹ lại thì thấy đó là các tu sĩ thuộc các thế lực khác nhau hoặc là các tiểu đội chừng mười người đang tiếp viện tới các thành lũy khá trật tự.
Những chuyện này công lao đều là do Nam Hoang đồng minh được thành lập, chỉ trong thời gian ngắn đã hoàn thiện thể chế, bình ổn thế cục rối loạn ở Triệt Địa Sơn.
Ngoài ra, cả tòa Triệt Địa Sơn hùng vĩ cũng được một màn sương mù màu xám bao phủ, phía trên còn có vô số phù văn huyền ảo đang liên tục chuyển động. Từ xa nhìn lại chỉ thấy một màn sương mờ ảo, căn bản không thấy tình hình đang diễn ra bên trong.
Lúc này, bên trên một tòa thành, một bóng đen từ xa bay tới, xoay một cái trên không rồi rơi xuống trên thành.
Hắc khí tản đi, lộ ra thân ảnh của Liễu Minh.
Giờ phút này, trên tường thành là tu sĩ Thiên Tượng Sư Hống của Thiên Yêu Cốc và hơn mười tu sĩ khác.
“Sư Hống tiền bối, và chư vị đạo hữu, thật có lỗi, bởi vì tại hạ tế luyện một kiện Pháp khí nên đã đến trễ thời gian, để chư vị phải đợi lâu.” Liễu Minh bước nhanh tới, có chút áy náy nói.
“Không sao cả, chúng ta cũng chỉ vừa mới đến mà thôi, Liễu đạo hữu không cần lo lắng.” Sư Hống khoát tay áo, không thèm để ý nói.
Thấy vậy, ba bốn tên đệ tử Hóa Tinh Kỳ đang mặc phục sức của Thiên Yêu Cốc đang đứng cạnh Sư Hống cũng tới chắp tay với Liễu Minh, hắn cũng không tự cao mà đều đáp lễ lại.
Ngoài ra những người còn lại đều phục sức khác nhau, có lẽ là các tu sĩ thuộc thế lực nhỏ tại Nam Hoang.



Trong đó có một đại hán tóc dài màu đỏ, là một cường giả Chân Đan hậu kỳ.
Ấn tượng của Liễu Minh với người này khá sâu, đây chính là tên Thể tu Hạt Long Sơn mà ngày đó hắn đã gặp khi đi vào Triệt Địa Sơn.
Toàn bộ đội ngũ, kể cả Liễu Minh thì có bốn tu sĩ Chân Đan, còn lại đều là các đệ tử Hóa Tinh Kỳ.
“Liễu đạo hữu đã cũng đến rồi, chúng ta chuẩn bị một chút rồi đi thôi, những tiểu đội khác đã đi trước một bước rồi.” Sư Hống nhìn xung quanh một hồi rồi nói.
Mọi người nghe vậy cũng không có ý kiến gì cả.
Một khắc sau, phía trên Triệt Địa Sơn, một đoàn người hóa thành từng đạo lưu quang, lao về hướng sa mạc Nam Hoang, trong phút chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mười ngày sau, sau một thời gian liên tục phi hành, cuối cùng tiểu đội Liễu Minh cũng đã tới biên giới sa mạc Nam Hoang.
Liễu Minh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trước mắt là một sa mạc rộng mênh mông, cát trong sa mạc chỉ có một màu đen bóng, thỉnh thoảng còn có vô số trận gió lớn thổi tới hay các lốc xoáy cực lớn điên cuồng di chuyển.
Cát bụi gần như đã che khuất cả bầu trời, làm cho con người ta cảm thấy bị đè nén.
Liễu Minh giờ mới hiểu được cái gọi là “Hắc Sa Nhật” là có ý gì.
“Bão cát đen đã bắt đầu hoạt động, chúng ta có thể dựa vào thời tiết này để ẩn dấu hành tung, dựa vào tình báo mà liên minh thăm dò được thì bão cát cũng ảnh hưởng tới năng lực cảm ứng của Minh Trùng. Thế nhưng chư vị cũng đừng chủ quan, trên đường đi hãy cố gắng thu liễm toàn bộ khí tức của bản thân, dù sao thì nhiệm vụ lần này cũng chỉ là lẻn vào mà thôi. Được rồi, chúng ta đi thôi.” Sư Hống quay đầu đối với những người khác nói một câu, rồi hóa thành một bóng vàng bay vào trong bãi cát.
Mọi người liếc nhau, liên tục thi triển bí thuật, thu liễm toàn bộ dao động của pháp lực, chỉ phóng ra một màn hào quang bảo vệ thân thể chống lại bão cát rồi theo Sư Hống tiến thẳng về phía trước.
Trên đường đi, Sư Hống liên tục dùng tinh thần lực cường hãn của mình quét qua mọi nơi, dẫn mọi người lách qua các nơi tụ tập nhiều Minh tộc.
Càng tiến vào sâu trong sa mạc thì cảnh vật xung quanh cũng càng thay đổi nhiều!

Do ảnh hưởng của bão cát, ánh sáng xung quanh đã trở nên cực kỳ ảm đạm, mặt trời trên đỉnh đầu cũng nhìn không rõ, vô số cát sỏi màu đen như muốn trêu ghẹo màn hào quang hộ thể của chúng tu sĩ, liên tiếp đập vào phát ra âm thanh “ba... ba....”.
Lúc này thân thể Liễu Minh đang bốc lên một màn khí đen mỏng manh, dễ dàng cách ly đám cát đen với thân thể.
Còn các tu sĩ còn lại vì lời của Sư Hống nên cũng không dám dùng các loại pháp bảo hộ thể có pháp lực chấn động mạnh khác.
Một lát sau, đối mặt với thế tấn công như vũ bão của bão cát đen, vài tên tu sĩ Chân Đan thì không sao, các tu sĩ Hóa Tinh kỳ thì rõ ràng đã cảm thấy có phần kiệt sức.
Sư Hống đang đi phía trước đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía sau, không nói một lời mà vung tay lên một cái, tế ra một cây cờ nhỏ màu vàng đất.
Mặt ngoài cây cờ này được bao phủ bởi một lớp ánh sáng vàng, sau khi Sư Hống đánh ra một đạo pháp quyết thì cây cờ cũng tỏa ra một lớp hoàng vụ, bao phủ toàn bộ đội tu sĩ.
Dòng cát xung quanh chỉ cần chạm nhẹ vào lớp hoàng vụ này thì trong chớp mắt đã tan rã.
Ở bên trong, mọi người cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, mấy tên tu sĩ Hóa Tinh Kỳ thấy vậy cũng thở ra một hơi.
Liễu Minh cũng lộ ra một chút kinh ngạc, lớp hoàng vụ này nhìn không một chút thu hút, thế nhưng lại có thể ngăn cản được bão cát dễ dàng như vậy, hơn nữa chấn động pháp lực của nó cũng rất ít, đặt ở trong cát, quả thực là khó phát hiện.
“Đây là Ẩn Sa Phiên, tuy không tính là chí bảo gì cả, thế nhưng ở phương diện che dấu pháp lực thì hiệu quả cũng không tệ lắm.” Sư Hống nhìn mọi người xung quanh rồi nói.
Mọi người nghe vậy cực kỳ vui mừng, tiên tục nói lời cảm ơn với y.
“Các ngươi cứ nghỉ ngơi dưỡng sức đi, sau này còn có một cuộc ác chiến đang chờ chúng ta đó.” Sư Hống cười một tiếng rồi khẽ vẫy tay. Ngay lập tức, Ẩn Sa Phiên cuốn lấy thân thể mọi người, bay vào trong bão cát.
Một lát sau, thân ảnh các tu sĩ liền biến mất trong mênh mông cát đen.


Đại sa mạc Nam Hoang có diện tích rộng lớn cơ hồ đạt đến con số mười vạn dặm khiến cho đám người Liễu Minh phải bỏ ra chừng hơn nửa ngày mới tìm thấy đích đến của chuyến đi lần này. Phóng mắt ra xa, chỉ thấy cát đá màu đen giống như thủy triều không ngừng đánh tới, tạo thành từng lớp rung động mặt ngoài vòng sáng kim sắc bảo hộ quanh người bọn họ. Giờ phút này, cả nhóm càng trở nên cẩn thận, không ngừng điều chỉnh lộ tuyến để tránh vô ý xâm phạm một ít căn cứ Minh trùng.
Cũng may mật độ cát đen nơi đây thập phần dày đặc, tốc độ lại vô cùng nhanh chóng vừa khéo che đậy toàn bộ dấu vết của đoàn người. Hơn nữa, Ẩn Sa Phiên cũng bắt đầu phát huy tác dụng ẩn nấp cực kì hiệu quả. Dù cho bè lũ Minh trùng có tồn tại ngay sát gió lốc đang diễn ra cũng không cách nào phát hiện tung tích của bọn họ. Thậm chí có một lần, mấy chục đầu cự trùng dù bay ngang qua, cách đám người Liễu Minh chưa đầy trăm trượng nhưng cũng không thể nhận ra hành tung của bọn hắn. Dù vậy, mọi người không ai bảo ai đều không ngừng đề cao cảnh giác.
Khi bọn họ bay qua cồn cát nào đó cao hơn mười trượng, thần sắc Liễu Minh bỗng nhiên biến đổi. Phía trước thình lình xuất hiện một bóng đen đang lao tới chỗ bọn họ với tốc độ cực nhanh. Liễu Minh khẽ vận hắc quang truyền lên đôi mắt khiến cho tầm nhìn xuyên qua bão cát từ đó có thể quan sát rõ ràng đạo hắc ảnh kia.
Thì ra là một con hắc trùng lớn chừng bảy tám trượng với kích thước nhỏ hơn một chút so với yêu rết mặt người mà hắn từng đánh chết thế nhưng khí tức mà nó phát ra tựa hồ cũng đạt đến cảnh giới Chân Đan. Hơn nữa, hình dáng của nó thoạt nhìn vô cùng quái dị, hai chân sau có vẻ vô cùng mạnh mẽ, ngoài thân được lớp vỏ vàng đen bao bọc, thỉnh thoảng toát ra một ít chất lỏng màu xanh lá khiến cho cát đen bốn phía va phải liền biến thành khói xanh mịt mờ. Chưa hết, trên đầu nó còn mọc ra ba con mắt lồi hẳn ra ngoài, thoạt nhìn vô cùng khủng bố.
Ngay lúc này, đầu cự trùng có hình dáng giống bọ ngựa kia thình lình đạp mạnh chân sau từ đó vượt qua khoảng cách mười trượng trong chớp mắt. Mỗi lần nó nhảy lên đều lưu lại vết tích hằn sâu xuống dưới, khiến cho bão cát cuồng bạo xung quanh không cách nào phát sinh ảnh hưởng.
Lại nói, đầu Minh trùng khổng lồ này đột nhiên xuất hiện khiến mọi người không kịp tránh đi. Khi khoảng cách hai bên chỉ còn chưa đầy ba mươi trượng, quái trùng hình bọ liền rít lên hung tợn, chân sau của nó lần nữa đạp tới khiến cả người hóa thành một đạo hắc quang đánh tới mãnh liệt.
Sư Hống thấy vậy không chút chậm trễ vung cao một tay khiến cho hào quang ánh kim phát ra càng trở nên rực rỡ, đồng thời phạm vi bao phủ của hoàng vân cũng được mở rộng lớn gấp mười lần, bao bọc đầu cự trùng kia vào bên trong.
“Nhanh chóng đánh chết con súc sinh này đi, tránh để cho đám Minh trùng còn lại chú ý.” Thay vì tự mình ra tay, Sư Hống lại ra lệnh cho mọi người xung quanh bởi lẽ tu sĩ Thiên Tượng cảnh mỗi lần động thủ đều kéo theo chấn động Thiên Địa nguyên khí vô cùng mãnh liệt, rất dễ thu hút sự chú ý của kẻ khác.
Những người còn lại nghe vậy, lập tức gật đầu đáp ứng.
Nào ngờ, Minh trùng bọ ngựa dường như không thèm để ý đến hoàng vân bao quanh, chỉ thấy thân thể của nó nhanh chóng hóa thành huyễn ảnh màu đen lao thẳng về phía Liễu Minh là người đang đứng trước nhất.
Liễu Minh thấy vậy bèn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lóe lên, thân hình cũng trở nên mơ hồ tiếp đó mang theo một đạo quyền ảnh đen kịt nện thẳng lên đầu cự thú hình bọ ngựa. Nắm đấm chưa kịp tiếp xúc điểm chạm, lực lượng trầm trọng đã xộc tới trước tiên khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.
Cự trùng thấy vậy không khỏi cảm thấy ngạc nhiên thế nhưng phản ứng của nó cũng không hề chậm, thân thể lập tức co lại như muốn né tránh một kích bên người. Nào ngờ, sau một khắc, bọ ngựa kia lại phát hiện khi thân thể của nó tránh ngang đảo dọc thì quyền ảnh màu đen cũng chếch đi vài phần, như hình với bóng nện mạnh lên đầu của nó. Cự trùng thấy vậy nào dám chính diện nghênh đón bèn triệu tập tầng tầng hắc quang, miễn cưỡng tạo thành một vòng bảo hộ.
“Ầm” một tiếng trầm đục!
Vòng bảo hộ đen kịt dễ dàng bị đánh thủng, cự trùng hình bọ cũng bị một cỗ man lực hùng hậu nện thẳng vào người khiến cho thân hình của nó lảo đảo liên hồi, đồng thời mặt ngoài đầu lâu còn bất ngờ xuất hiện vô số tơ máu.


Ma Thiên Ký - Chương 1125: Tiềm hành trong sa mạc