Truyện tranh >> Ma Thiên Ký >>Chương 1120: Nghiền áp

Ma Thiên Ký - Chương 1120: Nghiền áp


Dịch giả: nila32, Hàn Lâm Nhi
Những tu sĩ cấp thấp lại không được may mắn như thế. Tuy bọn họ cũng muốn thúc giục Linh khí bỏ chạy thật xa thế nhưng cự trùng mặt người đã nhanh chóng xộc tới, há to miệng rộng kéo theo hơi thở tanh tưởi màu xanh lá.
Âm thanh “Xèo xèo” vang lên liên tiếp!
Những tu sĩ cấp thấp kia còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị khí xanh hòa tan thành nước!
Nữ tử áo xám có tu vị Hóa Tinh kỳ bởi vì phản ứng chậm trong giây lát, phần đuôi của hồ lô tử sắc do nàng điều khiển liền bị sương mù xanh lá vây lấy khiến kiện linh khí này lập tức mất đi linh tính, lao thẳng xuống đất. Không đợi nàng ta tế ra Linh khí nào khác, âm thanh “Vèo” “Vèo” đã nhanh chóng truyền đến từ bốn phương tám hướng, mang theo tinh ti màu vàng lấp lánh hào quanh cuốn lấy tay chân của nàng. Đám côn trùng màu đen gần đó thấy vậy lập tức hùng hổ xông lên khiến cho vị nữ tu sĩ xấu số còn chưa kịp kêu la tiếng nào đã bị cắn nuốt sạch sẽ.
Sau khi làm xong mọi việc, cự trùng mới mắt mang theo ánh mắt dữ tợn nhìn về chân trời phía xa. Nơi đó đúng là phương hướng mà lão già áo xám có tu vị Chân Đan cảnh đã bỏ trốn. Giờ phút này, hư ảnh thằn lằn do lão triệu ra đã hóa thành hôi quang bỏ lại số đông quang điểm hai màu đen vàng ở phía sau.
“Ngao!”
Cự trùng mặt người bỗng dưng ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, sau đó thân hình của nó đột ngột cong lại như cánh cung rồi phóng đi như một mũi tên màu đen, đuổi sát phía sau lão già áo xám. Tốc độ của nó chỉ có thể dựa vào bốn chữ không thể tin nổi để hình dung, thậm chí còn nhanh hơn không ít so với lão già đang bỏ chạy trối chết phía trước!
Liễu Minh thấy vậy khẽ động trong lòng, sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi vị trí ẩn nấp để hóa thành một đạo hắc quang đuổi sát phía sau. Khi hắn rời đi chưa được bao lâu, bên trong ngọn núi cách đó không xa đã truyền đến âm thanh xì xì khiến người ta không khỏi nổi đầy gai ốc. Ngay sau đó, vô số cự trùng hai màu đen vàng đã chen chúc xông ra, số lượng nhiều đến mức có thể che khuất bầu trời trên cao. Hơn thế, cầm đầu bọn chúng lại là ba con yêu rết khổng lồ dài hơn trăm trượng, tỏa ra khí tức mạnh mẽ ngang với cường giả cấp Thiên Tượng!
Cùng lúc đó ở phía xa xa, lão già áo xám phát hiện cự trùng mặt người đuổi sát phía sau lập tức giật mình hoảng hốt. Dựa vào tốc độ của nó, nếu lão không xuất ra một ít công phu chuyện bị bắt kịp sẽ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!
Sau khi suy nghĩ một hồi, lão già áo xám dường như đã hạ quyết tâm bèn thúc giục pháp quyết ổn định thân hình tiếp đó lão liền quay người há miệng phóng ra một khỏa tiểu đỉnh được ngân diễm bao bọc. Khi lão ta lần nữa vung tay, đỉnh nhỏ liền phóng lớn gấp nhiều lần hơn nữa còn không ngừng cuốn lấy cát đá thô to từ mặt đất bên dưới.
“Ngưng.”
Theo một tiếng quát khẽ của lão già, cát bụi đầy trời nhanh chóng ngưng kết thành từng tảng cự thạch chồng chất, giống như chuẩn bị tạo thành thạch trận nào đó.
Thạch trận vừa mới xuất hiện, cự trùng màu đen đã đuổi kịp tới nơi. Khi thấy khoảng cách giữa hai bên còn chưa tới trăm trượng, nó liền dũng mãnh lao tới mang theo công kích vô cùng cuồng nộ. Lão già áo xám dường như không nghĩ cự trùng kia lại ra tay hung ác như vậy, sắc mặt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc, đồng thời pháp quyết trong tay cũng theo đó không ngừng biến đổi!
Ầm ầm một hồi nổ mạnh!
Chỉ thấy hai mươi khối cự thạch màu xám không ngừng đan xen lẫn nhau, tạo thành một đầu khôi lỗi cao vài chục trượng mang theo theo hai cánh tay vạm vỡ với tốc độ nhanh như chớp nghênh chiến cự trùng ở phía đối diện.
Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc truyền đến!



Hai đấm liên tiếp của người đá căn bản không có cách nào tạo thành thương tổn đối với cự trùng, ngược lại còn bị hắc diễm trên người nó xoắn thành mảnh vụn. Lại nghe ầm ầm một tiếng, toàn thân người đá đã bị cự trùng xuyên thủng lỗ chỗ.
“Phanh” một tiếng vù vù!
Cự trùng màu đen mang theo hắc diễm cuồn cuộn vẫn chưa chịu dừng lại mà hung hăng đụng vào mặt ngoài cự đỉnh màu bạc khiến cho pháp bảo này lập tức bắn ngược về sau rồi nện mạnh về phía lồng ngực lão già áo xám.
Sau khi kêu lên một tiếng đau đớn, lão ta liền bị đánh ngược về sau như một chiếc bao rách, hơn nữa còn lưu lại một chuỗi máu tươi giữa không trung. Hiển nhiên vết thương vừa rồi quả thật không nhẹ.
Một kích đắc thủ, cự trùng mặt người liền phát ra tiếng cười khặc khặc quái dị, thân hình cũng theo đó xông mạnh về trước như muốn cắt xé đối phương thành mảnh vụn!
Lão giả áo xám tuy đã uể oải đến cùng cực thế nhưng hai tay vẫn không chút chậm trễ bấm niệm pháp quyết để thử thúc giục cự đỉnh màu bạc che chắn trước người thế nhưng hiện trạng trước mắt khiến lão không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.
Đúng vào lúc này, chỉ thấy cách đó trăm trượng, nơi bầy cự trùng ùn ùn kéo tới, một mảnh kiếm quang tử sắc đột nhiên bộc phát mạnh mẽ.
Theo những âm thanh lốp ba lốp bốp truyền tới, gần trăm con cự trùng hai màu vàng đen dưới ảnh hưởng của Tử sắc kiếm quang cũng bị chém nát bấy, hóa thành tro bụi chôn vùi trong điện quang.
Thấy vậy, con Cự Trùng mặt người nhanh chóng dừng lại, xoay người hung dữ nhìn về nơi vừa đi qua.
Lúc này, dưới màn kiếm quang, ba mươi sáu đạo kiếm khí hiện lên, cuối cùng hợp lại thành một thanh Tử sắc phi kiếm.
Một thân ảnh được hắc khí bao phủ lóe lên rồi giẫm lên phi kiếm, dùng khí thế cực kỳ mãnh liệt, bắn về phía cự trùng mặt người.
Khuôn mặt cự trùng hiện lên nét dữ tợn, thân hình nó run lên một cái, hắc diễm quanh thân rừng rực cháy hóa thành một đạo lưu quang màu đen, nghênh hướng Tử sắc phi kiếm.
Trên không trung, một tiếng nổ đất rung núi chuyển truyền đến!
Tử sắc phi kiếm bị hắc sắc lưu quang va chạm, run lên một cái liền bắn ngược lại.
Hắc quang thu vào, lộ ra Cự Trùng đang giương nanh múa vuốt, trên mặt tràn đầy vẻ dữ tợn, nhưng sau một khắc, gương mặt đầy vẻ vặn vẹo của nó bỗng biến sắc, xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy sau lưng nó từ lúc nào đã hiện ra một bóng đen, bàn tay mang theo hắc khí đánh ra một quyền, dùng một tốc độ không thể tưởng tượng được đập vào thân thể cự trùng.
'Oanh' một tiếng!

Cự trùng bị một cỗ sức mạnh như bài sơn đảo hải oanh kích, thân thể liền bay xa tầm hơn mười trượng, trên lớp giáp xác màu đen bị lõm sâu xuống, đang không ngừng chảy ra huyết dịch màu xám.
Không đợi nó kịp phản ứng, sau lưng tiếng xé gió truyền đến, bóng người lại quỷ mị hiện ra, dùng hai nắm đấm lập tức tập kích tới.
"Ngao "
Cự trùng này thấy vậy liền rống to lên một tiếng, hắc diễm quanh thân đại thịnh, liền biến ra một lồng khí màu đen bảo vệ toàn thân.
"Phanh" một tiếng, nắm đấm đã rơi vào bên trên vòng bảo hộ, làm cho màn sáng hiện lên vô số vết rách màu trắng, thế nhưng vẫn may là có thể ngăn được một kích này.
Bóng người kia dường như đã có chuẩn bị từ trước, hai tay hắn chuyển động một chút liền hóa thành vô số quyền ảnh, như bão táp mưa sa đập thẳng vào màn phòng hộ.
Bóng đen này chính là Liễu Minh!
Do tu luyện Minh Cốt Quyết nên thân thể hắn đã vô cùng cường hãn, mà trước kia khi kết đan, hắn cũng được Cửu Thiên Thần Lôi rèn qua thân thể, đến hôm nay, cho dù là lực lượng hay tốc độ đều đã đến tình trạng vô cùng kinh dị, cho dù là Luyện thể sĩ Cao giai cũng không thể so sánh được.
Theo những tiếng va đập nặng nề, chỉ hai ba hơi công phu sau, màn phòng hộ liền răng rắc một cái rồi sụp đổ.
Con cự trùng mặt người lộ ra một chút hoảng sợ rồi biến thành tàn khốc, nó cũng không phòng ngự nữa mà nhanh chóng xoay người, hàng móng vuốt sắc bén mang theo vô số phong nhận hung hăng chộp về phía Liễu Minh.
"Muốn chết!"
Liễu Minh cười lạnh một tiếng, thân hình lóe lên liền biến thành một đạo hư ảnh, lập tức biến mất.
Sau khi Cự trung mặt người công kích thất bại, ngay tức khắc liền đổi hướng tấn công, hai hàng móng vuốt của nó co lại nhọn hoắt, chộp về sau lưng.
Xoẹt một tiếng!
Một bóng người bị móng vuốt xuyên qua nhưng lập tức lại biến mất, chỉ để lại một đạo tàn ảnh mà thôi.
Lúc này, một tràng tiếng hổ gầm vang lên trên đầu Cự trùng.


Bản thể Liễu Minh xuất hiện nơi đó đồng thời một hư ảnh đầu hổ cực lớn đập xuống.
"Phanh" một tiếng!
Đầu của Cự trùng bị mạnh mẽ ấn xuống, ngay tại chỗ liền hóa thành một cỗ huyết vụ bắn ra, thân hình cũng từ không trung rơi xuống, nện vào mặt đất tạo ra từng đám bụi màu vàng.
Tay áo Liễu Minh run lên một cái, một cỗ cuồng phong liền cuốn tới thổi bay đám bụi vàng kia, lộ ra quang cảnh bên dưới.
Trên mặt đất, thân hình không đầu của Cự trùng mặt người run rẩy vài cái, rất nhanh đã không còn khí tức gì nữa.
Liễu Minh cũng không nhiều lời, hắn vỗ lên vai trái một cái, một đạo thanh sắc hào quang liền hiện ra, xoay tròn trên không trung rồi hóa thành một ảo ảnh Thanh Ngưu.
Con Thanh Ngưu kia thấy cảnh này thì vô cùng hưng phấn, không chần chờ mà nhổ ngay ra một ngụm thanh khí, bao vây lấy thi thể của Cự Trùng, lập tức nuốt vào trong bụng.
Thanh Ngưu chép chép miệng, giống như vẫn còn chưa thỏa mãn, nó run run một chút rồi mới không cam lòng hóa thành một đoàn thanh quang biến mất.
Từ khi Liễu Minh xuất hiện đến khi đánh chết con Cự Trung Chân Đan cảnh da dày thịt béo kia cũng chỉ kéo dài bảy tám hơi thở, vậy mà hắn không hề sử dụng bất kỳ pháp bảo gì, đã đánh con Cự trùng này thành thịt vụn, điều này làm cho lão giả áo xám đứng không xa nhếch miệng, bộ dáng cực kỳ ngạc nhiên.
"Các hạ đã không sao cả thì trước hết hãy rời khỏi nơi này đi, phía sau đang có nhiều quái trùng đang kéo tới." Liễu Minh nhìn qua lão giả áo xám, bình tĩnh nói.
"Đạo hữu nói không sai, đối với hoàn cảnh nơi này, ta cũng rất quen thuộc, tiếp theo hãy để cho tại hạ dẫn đường đi." Lão giả áo xám nghe vậy mới hồi phục tinh thần, vui mừng nói.
"Vừa rồi ngươi đã bị Cự Trùng đánh một kích, giờ chỉ sợ đã tổn thương tới nguyên khí, không bằng hãy ngồi lên Phi Thuyền đi." Liễu Minh thấy vậy, tay áo run lên, tế ra một chiếc thuyền ngọc màu sữa rồi nhảy lên.
"Đã như vầy, tại hạ liền cung kính không bằng tuân mệnh rồi!" Trong mắt lão giả áo xám hiện lên một chút do dự, thế nhưng lão vừa nghĩ lại thực lực mà đối phương vừa lộ ra, thì làm sao còn dám chần chờ nữa, chỉ nói tạ một tiếng, thân hình cũng nhoáng lên một cái, bay lên Phi Thuyền.
Liễu Minh cũng không nói một lời, hắn đánh ra vài đạo pháp quyết lên thuyền ngọc.
Hấp!
Thuyền ngọc lập tức bay lên trên đám mây, hóa thành một đạo tinh quang bay nhanh về phía trước.


Ma Thiên Ký - Chương 1120: Nghiền áp