Dịch giả: nila32
Minh Cốt Quyết, cửu tầng đại viên mãn
Cảnh Chân Đan, vô ý ngộ cơ huyền.
(NguyenDuy)
Liễu Minh nghe vậy bèn gật nhẹ đầu. Sắc mặt của hắn lúc này thoạt trông có chút tái nhợt. Dù sao tế luyện pháp bảo ngày đêm trong suốt mười năm cũng là một loại khảo nghiệm đối với Pháp lực cùng Tinh thần lực. Cũng may mười hai viên Sơn Hà Châu kia cuối cùng đã được tế luyện thành công, hơn nữa những pháp bảo này còn dùng Minh Hà Trọng Thủy để luyện chế vì vậy càng khiến hắn không khỏi chờ mong.
Điều này cũng nhờ vị Cổ tu sĩ vô danh kia đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu trân quý, hơn nữa còn tế luyện mười hai miếng bảo châu đến mức phôi thai Pháp bảo. Lại thêm nơi này sở hữu âm khí tinh thuần cùng Minh Hà cuồn cuộn giúp cho việc dung luyện linh tài diễn ra vô cùng thuận lợi, hầu như không gặp bất cứ trở ngại nào đáng kể.
Tuy chưa từng thử qua uy lực của bộ Pháp bảo gồm mười hai kiện này thế nhưng dựa vào uy lực khủng khiếp của viên Sơn Hà Châu lúc trước, Liễu Minh xem như đã nắm trong tay một thứ vũ khí vô cùng lợi hại. Theo hắn phỏng đoán, nếu có thể luyện thành đại trận Sơn Hà, chỉ sợ dù phải đối mặt với đại năng Thiên Tượng cảnh, hắn cũng đủ sức đối đầu trực diện.
Hạn chế duy nhất vào lúc này chính là việc khu động Sơn Hà Châu đòi hỏi pháp lực tiêu hao quá lớn. Dựa vào tu vi vượt xa tu sĩ Chân Đan bình thường của hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng thúc giục bộ Pháp bảo này một lát mà thôi. Về phần bố trí đại trận Sơn Hà, họ Liễu hiện tại chỉ có thể nghĩ đến mà thôi.
Sau một hồi suy nghĩ, Liễu Minh mới ăn vào một khỏa Kim Nguyên Đan rồi nhắm mắt bắt đầu tĩnh tọa. Hạt Nhi và Phi Nhi thấy vậy bèn ngoan ngoãn lui sang một bên, tiếp tục tu luyện.
Sau ba ngày ba đêm, Liễu Minh mới lần nữa mở mắt. Tuy thần sắc vẫn có chút mỏi mệt thế nhưng nghĩ tới mười hai viên Sơn Hà Châu vừa mới hoàn thành, ánh mắt của hắn lại toát ra ý cười không thể che giấu. Khi hắn đứng dậy, xương cốt trong cơ thể thình lình phát ra từng tràng lách cách như pháo chuỗi.
Ròng rã mười năm, tuy pháp lực không có tiến bộ bao nhiêu thế nhưng hắn đã tu luyện Minh Cốt Quyết một mạch đến tầng thứ chín. Vốn dĩ Liễu Minh đã đạt đến Giả Đan kỳ, chỉ còn cách thời điểm ngưng kết Chân Đan một bước nhỏ mà thôi. Mức độ này cũng tương đương với Hóa Tinh hậu kỳ Minh Cốt Quyết tầng thứ chín. Hắn có thể nhận thấy rõ ràng thân thể của mình đã mạnh mẽ hơn nhiều so với trước.
Phải biết rằng, thân thể của hắn trước kia cường hoành hơn hẳn tu sĩ Luyện Thể cùng giai rồi. Hôm nay lại tu luyện Minh Cốt Quyết một mạch lên đến tầng thứ chín, chính hắn cũng không rõ bản thân đã bá đạo đến mức nào. Điều duy nhất hắn có thể xác nhận là Long Hổ Minh Ngục Công hiện tại đã ẩn chứa lực lượng vô cùng mạnh mẽ, có thể dễ dàng xô đổ cả một ngọn núi. Hơn nữa, Linh khí đã căn bản không có cách nào làm hắn bị thương nữa rồi.
Ngoài ra, bởi vì quanh năm thúc giục Minh Hà chi thủy phạt gân tẩy cốt đến nay hắn đã mơ hồ phát hiện xương cốt toàn thân phát sinh một ít cải biến, mà dễ thấy nhất là xuất hiện một tầng ánh kim sáng bóng bao bọc xung quanh. Quá trình biến đổi này không chỉ giúp hắn thích nghi với âm khí rét lạnh nơi đáy sông mà còn khiến cho tốc độ thu nạp âm khí chuyển hóa làm pháp lực tăng lên gấp đôi. Hôm nay, dù cho Liễu Minh không hề vận chuyển pháp lực, xung quanh cơ thể cũng tự động tản ra khí tức âm hàn nhàn nhạt giống như tộc nhân U tộc bình thường.
Trông thấy Liễu Minh đứng lên, Phi Nhi cách đó không xa liền đình chỉ việc tu luyện, đồng thời khẽ nhoáng thân hình đến sát bên hắn.
“Chủ nhân!”
Liễu Minh quay đầu quan sát Phi Nhi, ánh mắt hiện lên một tia nhu hòa vui vẻ, thò tay vỗ vỗ mái đầu tròn trịa của nó:
“Làm sao vậy?”
“Tu luyện nơi đáy sông này thật khiến người ta buồn bực muốn chết! Chủ nhân hôm nay đã luyện thành mười hai kiện Sơn Hà Châu dạng pháp bảo khiến cho thực lực bạo tăng. Chúng ta hãy rời khỏi đây nhé?” Phi Nhi lầm bầm cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt mang theo chút chờ mong nhìn thẳng về phía Liễu Minh.
Họ Liễu nghe vậy liền khẽ cau mày. Từ khi tiến vào Cửu U Minh Giới, tính tình Phi Nhi chẳng biết tại sao tự dưng trở nên có chút xao động. Mười năm dừng lại đáy sông Minh Hà, âm khí cuồng bạo càng khiến tâm tình của nó trở nên kích động. Phi Nhi đã không ít lần nài nỉ Liễu Minh rời khỏi nơi này.
“Phi Nhi, nếu ngươi cảm thấy mệt mỏi, hãy tiến vào túi Dưỡng Hồn nghỉ ngơi một lát!” Sau khi suy nghĩ một lát, Liễu Minh bèn trả lời như vậy.
Hắn vừa mới luyện chế hoàn tất Sơn Hà Châu. Minh Cốt Quyết cũng khó khăn lắm mới tu luyện đến tầng thứ chín. Nếu có thể nắm bắt toàn bộ tầng thứ mười, nói không chừng có thể mang đến cơ hội tiến cấp Chân Đan vì vậy hắn tự nhiên sẽ không vội vàng rời khỏi nơi này.
“Được rồi.” Phi Nhi bĩu môi, thân hình khẽ động hóa thành khí đen chui tọt vào túi Dưỡng Hồn bên hông Liễu Minh.
Họ Liễu thấy vậy chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt mang theo một tia do dự, quan sát vòng xoáy cấm chế lơ lửng trên cao. Đúng như Phi Nhi vừa nói, hắn đã tế luyện thành công mười hai khỏa Sơn Hà Châu, lúc này cũng nên thử nghiệm một chút uy năng của nó, xem xem có thể phá vỡ cấm chế trước mắt hay không.
Lại nói, trong những năm gần đây, hắn đã không ít lần nghĩ đến việc phá vỡ vòng xoáy cường hoành kia. Thế nhưng, cấm chế thoạt nhìn bình thường lại lợi hại đến không ngờ khiến hắn sử dụng bao nhiêu thủ đoạn cũng đành thúc thủ vô sách.
Cho nên hắn mới lưu lại đây hơn mười năm, một phần cùng vì hoàn thành việc luyện chế mười hai kiện Sơn Hà Châu, một phần khác cũng là do bắt buộc mà thôi.
Nghĩ tới, Liễu Minh liền hít sâu một hơi. Hai tay giang rộng mang theo ba khỏa Sơn hà Châu phát ra hoàng mang chói mắt. Loại pháp bảo này không cần phải dùng đủ mười hai viên mới có thể khởi động. Số lượng Sơn Hà Châu khác nhau sẽ tạo thành những tổ hợp biến hóa khác nhau. Đây cũng là điều tạo nên sự huyền diệu của nó. Với pháp lực hiện tại của Liễu Minh, hắn đã có thể điều khiển thành thạo sáu khỏa Sơn Hà Châu cùng lúc, bất quá để phá giải vòng xoáy cấm chế trước mắt, ba viên Sơn Hà Châu có lẽ vốn đã đủ dùng.
Chỉ thấy ba kiện pháp bảo hình cầu lơ lửng trước người họ Liễu, không ngừng tỏa hoàng khí óng ánh. Thế nhưng Liễu Minh lúc này lại nhắm chặt hai mắt, giống như đang cảm nhận gì đó. Sau một lát, hắn mới đột nhiên mở mắt.
“Đi!”
Hắn quát khẽ một tiếng sau đó nhanh chóng đánh ra một đạo pháp quyết khiến cho ba viên Sơn Hà Châu trước người biến ảo vị trí rồi hợp thành một đường thẳng tắp kích xạ về phía vòng xoáy màu đen cách đó hai mươi trượng.
Khi viên thứ nhất nện lên bề mặt vòng xoáy, Sơn Hà Châu cũng không xuất hiện dị tượng đáng kể gì ngoại trừ một ít linh vân màu vàng đất mang theo ảo ảnh sông núi nước non. Tuy vậy, vòng xoáy màu đen từng khiến Liễu Minh bó tay chịu trói đã bắt đầu rung động kịch liệt trong thời gian ngắn. Đúng vào lúc này, giữa không trung thình lình truyền đến tiếng xé gió “Vèo vèo”, viên thứ hai đã lập tức bồi mạnh một chiêu khiến cho vòng xoáy càng thêm rung lắc dữ dội. Tốc độ xoay tròn cũng thình lình bạo tăng, thoạt nhìn vô cùng bất ổn. Không đợi nó có thời gian khôi phục, viên bảo châu thứ ba cũng đã hung hăng đánh tới.
Oanh!
Một tiếng nổ mạnh truyền đến cũng là lúc vòng xoáy đen kịt lộ ra một lỗ hổng lớn như vạc nước.
Chứng kiến hiệu quả trước mắt, Liễu Minh liền nhẹ gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Sau khi hoàn thành việc tế luyện Sơn Hà Châu, hắn mới hiểu pháp bảo công dụng như tên: trầm trọng như núi, rộng lớn như sông Giang, cũng chính là thứ vũ khí trực diện nhất, không sử ra thủ đoạn huyền diệu mà trực tiếp lấy cứng chọi cứng với đối phương. Hiển nhiên, uy lực của nó cũng không phải là thứ tu sĩ bình thường có thể ngăn cản chính diện.
Nương theo lỗ hổng vừa xuất hiện, lượng lớn Minh Hà chi thủy đã ồ ạt tuôn trào. Họ Liễu thấy vậy bèn phất tay đánh ra một đạo pháp quyết điều khiển ba khỏa Sơn Hà Châu đang lơ lửng gần đó nhanh chóng giao hòa đan xen, hóa thành hư ảnh hắc giang rộng lớn bao bọc dòng chảy Minh Hà đang tuôn ra.
Liền tại lúc này, cấm chế vừa bị Sơn Hà Châu phá hỏng lại đột nhiên tản ra quầng sáng hắc ám âm u. Trong nháy mắt, lổ thủng vừa được tạo ra không lâu đã được phục hồi như cũ.
“Bị phá hủy đến mức này lại vẫn có thể tự động khôi phục như cũ. Tu vi trận pháp của người bố trí cấm chế kia tuyệt đối đã đạt đến mực đăng phong tạo cực rồi!” Sau khi thu hồi pháp bảo về tay, Liễu Minh mới cẩn thận quan sát vòng xoáy cấm chế, trong miệng thì thào lẩm bẩm.
Nghĩ đến đó, hắn liền khẽ động thân hình đến sát bên cạnh đồng thời vươn tay chạm vào mặt ngoài cấm chế. Một đám thần thức cũng liền theo đó tràn ra, xem xét cẩn thận bên trong. “Ông” một tiếng, màn sáng bên trên cấm chế đột nhiên bộc phát Thủy Quang tối đen như mực đâm thẳng lên người họ Liễu. Cùng lúc đó, một cỗ man lực mang theo khí tức âm hàn khiến Liễu Minh bị hất văng thật mạnh về phía sau mang theo tiếng vang thật lớn, tạo thành một hố sâu gần trượng trên mặt đất.
“Chủ nhân!’
Hạt Nhi vốn đã tỉnh lại từ khi Liễu Minh diễn luyện pháp bảo Sơn Hà Châu, lúc này nhìn thấy tình cảnh trước mắt bèn vội vàng bay tới, khuôn mặt kiều diễm không khỏi lộ ra thần sắc lo lắng. Trong hố sâu, Liễu Minh nghe vậy bèn lồm cồm bò dậy. Y phục của hắn thoạt nhìn có chút dơ bẩn thế nhưng cả người lại bất ngờ không chịu bất cứ tổn hại nào. Thế nhưng, biểu hiện của hắn thoạt nhìn có chút kỳ quái, có chút bàng hoàng lại mang vẻ kinh hãi đến thất thần. Hạt Nhi nhìn thấy thần sắc họ Liễu như vậy bèn đứng yên tại chỗ, không dám lên tiếng quấy rầy.
Liễu Minh cứ đờ ra như vậy chừng một phút đồng hồ rồi bất chợt ngửa đầu cất tiếng cười vang:
“Thì ra là thế, ta hiểu rồi!”
Sau khi cười to vài tiếng, hắn liền khoanh chân ngồi xuống hố sâu dưới chân. Vốn dĩ tu vi của hắn chỉ cách cảnh giới Chân Đan một lằn ranh mỏng. Bản thân tu luyện lại là công pháp quỷ đạo cực kỳ huyền ảo. Hôm nay gặp được âm khí nồng đậm dị thường so với Cửu U Minh Giới. Tu sĩ U tộc còn không thể tiếp xúc quá lâu. vậy mà hắn đã rèn giũa ở đây hơn mười năm khiến cho Linh Hải trong cơ thể đã bất thần tiến vào trạng thái vô cùng vi diệu. Hắn lúc này, chỉ sợ còn giống cư dân U tộc hơn những tu sĩ địa phương bình thường. Vừa rồi, trong nháy mắt khi bị uy lực cấm chế bắn ngược về sau, ‘Giả Đan’ phía trên Linh Hải đã bất ngờ dậy lên một tia chống trả từ đó mơ hồ kích phát gì đó khiến hắn cảm nhận một tia giác ngộ giống như bản thân có thể ngưng kết Chân Đan bất cứ lúc nào.
“Đúng vậy, chính là cảm giác này!”
Một tia cơ hội Kết Đan vốn là chuyện chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Nghĩ đến đấy, Liễu Minh liền quyết đoán quán chú pháp lực trực chỉ Hồn Thiên Bia bên trong thần thức hải.