Lưỡng Thế Hoan - Chương 230


Nàng liền sợ hãi kêu lên: "Tiểu thư, tiểu thư!"

Nghĩ đến nàng phải chịu hình, tiếng kêu gào thảm thiết sớm đã làm hư mất cuống họng, thanh âm của nàng giống bị áp chế đã vỡ vụn, khàn khàn vỡ tan đến không còn hình dáng.

Lúc vừa nói chuyện, cạnh môi của nàng đã lăn xuống máu tươi đặc dính.

A Nguyên cuống quít ôm lấy nàng, nói: "Tiểu Lộc, Tiểu Lộc, ta ở đây!"

Tiểu Lộc đưa tay, vuốt mặt A Nguyên, mắt mở thật lớn, "Trong lao không phải có ngọn đèn nhỏ đấy sao? Vì sao em nhìn không thấy?"

Trên vách đá ban đầu quả thật có một ngọn đèn nhỏ, nhưng không biết từ lúc nào đã dầu hết đèn tắt. Nhưng lúc này đèn lồng Tiêu Tiêu xách ở ngay trước mắt bọn họ, so với ngọn đèn nhỏ kia sáng hơn nhiều.

A Nguyên giơ tay trước mắt Tiểu Lộc huơ huơ mấy cái, Tiểu Lộc vẫn như cũ mờ mịt xoay chuyển mắt, tìm kiếm chút hào quan trong ấn tượng của nàng.

Hoàn toàn không biết là do tổn thương ở đâu làm cho Tiểu Lộc đột nhiên mù, nhưng A Nguyên rốt cục xác định, Tiểu Lộc thật sự nhìn không thấy......

A Nguyên nhìn chằm chằm vào đèn lồng, bờ môi rung động một hồi lâu, mới có thể đáp: "Ngọn đèn nhỏ......Có. Chẳng qua là đèn tắt rồi, lát nữa lại tìm được bật lửa, ta có thể đốt lên!"

Tiểu Lộc nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Ở bên người tiểu thư là tốt rồi......Em mới không sợ tối, em còn muốn bảo vệ tiểu thư mà!"

Nàng rất uy vũ muốn giơ cánh tay lên, làm ra một động tác nắm tay. Cánh tay của nàng cũng rất miễn cưỡng giơ tay cử động, nhưng tay của nàng sớm đã huyết nhục mơ hồ, nhìn huyết nhục dày đặc sâu thấy được khớp xương, tự nhiên không giơ nổi tay.

A Nguyên cẩn thận nâng tay nàng lên, trầm thấp nói: "Ừ, Tiểu Lộc dũng mãnh nhất, một mực...... bảo hộ ta. Nghe lời, ta trước tiên bôi thuốc cho em."

Tiêu Tiêu mang chai thuốc đưa tới, A Nguyên nhận lấy, cẩn thận lấy thuốc bột từng chút vung vào vết thương của Tiểu Lộc, ôn nhu hỏi: "Có đau hay không?"

Tiểu Lộc nói: "Không đau, không đau......Lúc trước bị đánh mới đau muốn chết......Em thật sự nhiều lần cho rằng thật sự sẽ chết, hoặc đã chết......"

Nàng bỗng nhiên run rẩy mạnh mẽ, "Tiểu thư, tiểu thư, em không phải đã chết, cho nên cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không cảm thấy đau?"

A Nguyên miễn cưỡng cười nói: "Ngốc quá, nếu như em chết, sao lại có thể ở bên cạnh ta?"

Tiểu Lộc cực kỳ trấn an, nói: "Đúng rồi......Tiểu thư tự nhiên sẽ không chết, em cũng sẽ không chết. Nhưng em sợ lắm, đau quá......Bọn hắn muốn em nói, là tiẻu thư giết Vương Tắc Sênh, nhưng tiểu thư rõ ràng không giết nàng, đáng chết chính là những yêu tinh hại người muốn đổ oan cho tiểu thư!"

A Nguyên nói: "Ừ, tiểu thư ta đi ra ngoài, đem những yêu tinh hại người đều chém, chặt thịt của bọn hắn làm sủi cảo!"

Âm thanh nàng an ủi Tiểu Lộc cực ôn nhu, nhưng nói xong lời cuối cùng, Tiêu Tiêu đã rõ ràng thấy được hàn ý trong đáy mắt nàng cùng sát cơ bắt đầu khởi động.

Nếu giờ phút này Kiều Lập hoặc hung phạm giá họa cho nàng đứng ở trước mặt, chỉ sợ nàng lập tức sẽ một kiếm đâm xuyên tim, căn bản sẽ không cân nhắc hậu quả.

Tiểu Lộc nghe nói, khóe môi đã giơ lên một nụ cười ngây thơ đẹp mắt, cười nói: "Thịt người xấu rất thối, nấu sủi cảo rất thối, đành phải cho chó ăn......"

A Nguyên cũng không để ý ngón tay đau xót, dùng tay áo từng chút lau máu tràn ra từ khóe môi nàng, vén lại đám tóc rối bời rơi lả tả tại hai gò má của nàng, nói khẽ: "Ừm, vậy chém bọn hắn cho chó ăn!"

Tiểu Lộc liền cười nói: "Trách người ta phải sợ hãi, em cũng không nhìn tới. Bất quá bọn hắn muốn hại tiểu thư, em vẫn còn muốn bảo vệ tiểu thư."

A Nguyên nói: "Đúng, mọi người ở Thấm Hà biết rõ, mọi người ở kinh thành biết rõ, Tiểu Lộc trung thành nhất, đối với tiểu thư tốt nhất rồi......"

Tiểu Lộc nói: "Bình minh có phải hay không còn phải thẩm vấn em? Em cái gì cũng không nói, sẽ không để cho bọn hắn oan uổng tiểu thư......Nhưng côn bổng đập vào trên người đau quá, trên tay cũng đau......Nếu như cứ không đau như vậy, thì tốt rồi......"

A Nguyên ôm chặt nàng, nói: "Tiểu Lộc đừng sợ. Trời đã sáng, phu nhân sẽ tới đón chúng ta trở về! Ta tìm đại phu tốt nhất cho em, rất nhanh có thể chữa khỏi cho em, lại dẫn em đi Thấm Hà chơi. Ừ, còn có Tiểu Hoài......"

Tiểu Lộc nói: "Vâng, em giống như nhìn thấyTiểu Hoài rồi......"

A Nguyên nói: "Tiểu Hoài biết bay, người xấu bắt không được nó, chúng ta đương nhiên có thể nhìn thấy Tiểu Hoài."

Lời nói chưa xong, chợt nghe bên ngoài cao cao truyền đến một tiếng ưng kêu kéo thật dài âm cuối. —— lại thật là tiếng kêu của Tiểu Hoài.....!.

Tiểu Lộc vui mừng, mạnh mẽ ngồi dậy, kêu lên: " Tiểu Hoài, Tiểu Hoài, mau tới, chúng ta cùng đi Thấm Hà, cùng tiểu thư......Đi Thấm Hà......"

Tiểu Hoài ở bên ngoài ngục lại lượn vòng trên bầu trời đêm lại kêu vang một tiếng, du dương uyển chuyển, giống như đang hòa cùng tiếng nói của Tiểu Lộc.

Mà Tiểu Lộc thân thể mềm nhũn, đã ngã vào trong ngực A Nguyên, rốt cuộc không một tiếng động.

A Nguyên lệ rơi đầy mặt, ôm nàng thật chặt, cuống họng đã mất tiếng, từng tiếng thật ôn nhu nói cho tiểu thị nữ của nàng nghe, "Ừ, Tiểu Lộc, chúng ta cùng đi. Chỗ đó có thanh sơn lục thủy, có quán trà sân khấu diễn kịch, có dân chúng đôn hậu chân thành. Tuy nhiên cũng có tiểu tặc, nhưng chúng ta cũng không cần sợ đích. Tiểu Lộc sẽ bảo vệ tiểu thư, Tiểu Hoài sẽ bảo vệ tiểu thư......"

Tựa như ngày đó bạch ưng gọi là Tiểu Phong kia, toái vũ nhao nhao, máu rơi như mưa, vẫn như cũ dũng cảm ngăn cản trước người chủ nhân, dưới thân kiếm của đối thủ......

----------------------

Tiêu Tiêu lẳng lặng yên nhìn hai chủ tớ âm dương cách biệt, đáy mắt trong trẻo đã vọt lên hơi nước.

Hắn quỳ bên cạnh A Nguyên, nửa để nàng tựa vào, vỗ vỗ vai nàng, trầm thấp nói: "A Nguyên, nén bi thương!"

A Nguyên ngăn không được nước mắt, nức nở nói: "Tất cả người sống dưới gầm trời này, ước chừng cũng không có ai có nhân sinh hoang đường hơn ta. Trí nhớ ta nhớ được chỉ ngắn ngủn có nửa năm, lại đã xảy ra bao nhiêu chuyện. Từ đầu đến cuối, người không rời nửa bước cùng ở bên ta, chỉ có Tiểu Lộc, chỉ có Tiểu Lộc......Nàng là chết thay ta, những người kia vốn muốn tra tấn chính là ta. Nếu như người chịu hình chính là ta, bọn hắn ước chừng còn không đến mức không hề cố kỵ đánh chết người như thế."

Tính mạng của thị nữ, tự nhiên là không đáng giá nhất; nhưng với A Nguyên, Tiểu Lộc là tri kỷ bầu bạn nửa năm qua, thậm chí còn hơn muội muội ruột nàng chưa từng gặp mặt kia.

Nàng xiết chặt quyền năm ngón tay sưng vù vỡ ra, chảy ra dòng máu đỏ.

Tiêu Tiêu im lặng nhìn, hồi lâu mới thở dài: "Một khi liên quan đến nhưng tranh đấu trong nội cung kia, tính mệnh của vương công đại thần đều không đáng tiền, huống chi những người khác?"

A Nguyên sụt sịt mũi, hai tròng mắt ngưng nước mắt nhưng không che dấu sát khí như lưỡi đao, trầm thấp hỏi: "Dĩnh Vương?"

Tiêu Tiêu nói: "Không có chứng cớ. Ta đã hoài nghi thật lâu, thậm chí Hoàng Thượng cũng có chút lòng nghi ngờ, nhưng thủy chung không có chứng cớ."

A Nguyên đầy cõi lòng cực kỳ bi ai oán hận, thực sự nghe được trong câu nói của hắn có hàm ý khác, "Nói như thế nào?"

Tiêu Tiêu nói: "Cô cũng biết sau án Chu Thực, ta vì sao xuất hiện ở Thấm Hà, lại nhúng tay vào án Hạ Vương? Trước đó, Hoàng Thượng lãnh binh xuất chinh, trước sau hai vị ái tướng gặp chuyện không may, một người cưỡi ngựa ngã chết, một người không hiểu sao lâm vào bẫy của quân địch, bị ngộ hại. Về sau nghe nói đại tướng quân Dương Thế Hậu đã từng gặp chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng phòng bị chu toàn, cũng không gặp chuyện không may. Bác Vương ước chừng cũng có chỗ cảnh giác, hữu ý vô ý trước mặt Hoàng Thượng liên tục nhắc tới, tướng lãnh gặp chuyện không may một người là hảo hữu của hắn, một người là cữu cữu của hắn, Dương Thế Hậu coi như một nửa là thầy của hắn......Bởi vì Chu Thực cùng Dĩnh Vương không hoả hảo, cùng Bác Vương có phần là thân cận, Hoàng Thượng sau khi nghe nói có chút ít lòng nghi ngờ, mới lệnh ta tiến đến điều tra; mà Hạ Vương dù chưa công nhiên ủng hộ vị hoàng tử nào, lại cùng Dương Thế Hậu là sinh tử chi giao, ta hiểu được tâm ý của Hoàng Thượng, sau khi Hạ Vương gặp chuyện không may tự nhiên cũng muốn đi nhắc nhở Đoan hầu chú ý nhiều hơn."

A Nguyên nói: "Nói cách khác, hai bản án mặc dù phá mà cũng chưa phá, đều có điểm đáng ngờ chỉ hướng Dĩnh Vương Bác Vương tranh đoạt vị, nhưng bởi vì không có chứng cớ, huynh cũng không cách nào bẩm báo rõ rệt cùng Hoàng Thượng?"

Tiêu Tiêu thở dài: "Hắn là hoàng tử!"

Vu cáo hoàng tử là tội lớn như thế nào, ai cũng biết. Hắn mặc dù được Lương đế tín nhiệm, nhưng đến cùng chẳng qua là một gã thị vệ mà thôi.

A Nguyên lau nước mắt trên mặt, cắn răng nói: "Chắc chắn sẽ có chứng cớ......Nghe nói hiện trường ngộ hại Vương Tắc Sênh xuất hiện một cái khuyên tai? Cái khuyên tai kia cũng không phải của ta, hẳn là hung phạm lưu lại. Kẻ bóp chết Vương Tắc Sênh, hẳn là một nữ tử biết võ nghệ."

Tiêu Tiêu trầm ngâm không nói.

A Nguyên lại nói: "Ta lúc rời đi có chút tinh thần hoảng hốt, nhưng về sau hồi tưởng kỹ càng, Tiểu Hoài khi ta cùng Vương Tắc Sênh nói chuyện cũng không xuất hiện ở bên trên thuyền hoa, về sau mới chạy về bên cạnh ta, nhưng chỉ dám ở trên đỉnh đầu ta bay lượn, không dám đi xa......Ta có lòng nghi ngờ nó là không phải lại thấy được người nó sợ hãi kia, lúc trước mới trốn đi."

Tiêu Tiêu thất thanh nói: "Phùng Đình Ngạc?"

A Nguyên nói: "Kỳ thật sau khi ta hồi kinh sống an nhàn sung sướng, cũng không có người động thủ. Tính ra cũng chỉ có vị này đánh với ta hai lần, đối bội kiếm cùng chiêu thức của ta rõ như lòng bàn tay, dùng cùng loại trường kiếm cùng chiêu thức giết hai gã thị vệ, tự nhiên dễ dàng."

Nàng giương mắt, "Nếu như ta đoán đúng, nữ tử bóp chết Vương Tắc Sênh, phạm vi lại càng thu nhỏ. Nữ tử bên người Dĩnh Vương biết chút võ nghệ nhưng thân thủ không tính cao, lúc đang đánh nhau rơi mất khuyên tai, chỉ sợ không nhiều lắm. Hết lần này tới lần khác lại có một người chúng ta biết."

Tiêu Tiêu lập tức biết rõ nàng nói tới ai.

Hắn do dự một chút, đến cùng nói: "Đoan hầu ước chừng cũng nghĩ giống cô. Hắn ngày hôm qua liền phái người giám thị Đinh gia, cũng lại cho người lưu ý động tĩnh của Tả Ngôn Hi, buổi chiều hỏi vài hồi. Hắn......lần này thật không có nghi cô. Tắc Sênh quận chúa gặp chuyện không may, hắn mặc dù đau buồn, nhưng phát hiện cô rõ ràng đã thành nghi hung, dù chưa nói rõ, nhưng vẫn đang nghĩ cách tìm ra hung phạm, muốn giúp cô tẩy đi hiềm nghi."

A Nguyên nói: "Hắn đương nhiên muốn tìm ra hung phạm. Bằng không thì Vương Tắc Sênh ở bên cạnh hắn đột tử tha hương, hắn lám sao đối mặt với người cữu cữu nuôi hắn lớn lên? Nếu không ngày sau chết đi, cũng không biết nói thế nào cùng Tắc Sênh muội muội của hắn!"

Truyện convert hay : Tới Cửa Người Ở Rể

Lưỡng Thế Hoan - Chương 230