A Nguyên chạy trốn mặc dù nhanh, có thể rốt cuộc cũng kém hơn Phùng Đình Ngạc.
Huống chi, các thị vệ canh giữ ở hành lang gấp khúc cũng đã nghe thấy huyên náo nên xông lên đến đây, chặn đứng bọn hắn không nói, còn hô lớn gọi đồng bọn hỗ trợ: "Bắt thích khách, mọi người nhanh bắt thích khách!"A Nguyên không ngừng kêu khổ, liền tranh thủ giấu khuôn mặt kĩ hơn chút ít, cầm trong tay Phá Trần kiếm ra sức đối địch.Nhưng khăn che mặt của nàng tựa hồ không có tác dụng gì rồi. Phùng Đình Ngạc cầm đao cùng nàng mới so hai chiêu, đôi mắt màu đen nặng nề đảo qua kiếm của nàng, rất nhanh nhìn thẳng nàng, "Nguyên đại tiểu thư?"Được rồi, cởi xuống khăn che mặt, nàng có thể nhận ra hắn, bịt kín khăn che mặt, hắn đương nhiên cũng có thể nhận ra nàng.Huống chi, nàng dùng vẫn là thanh Phá Trần kiếm lúc trước, thanh Phá Trần kiếm hết sức quý trọng......Chẳng qua là bảo kiếm sắc bén gặp được Phùng Đình Ngạc là cao thủ như vậy, tựa hồ cũng đã trở thành dao phay.A Nguyên miễn cưỡng tiếp mấy chiêu, đã bị bức đến góc tường tại hành lang gấp khúc, ngay cả chạy trốn cũng không có chỗ trốn.Mộ Bắc Yên ứng phó vài tên thủ vệ bình thường cũng nhẹ nhõm, chẳng qua là mắt thấy người chạy tới càng lúc càng nhiều, lại không tiện thật sự đả thương người, muốn thoát thân cũng không dễ.Đang vô cùng lo lắng, chợt nghe được A Nguyên kêu lên một tiếng buồn bực, mắt nhìn sang dò xét, thấy A Nguyên bị Phùng Đình Ngạc bức đến bên tường, gắt gao sử dụng kiếm ngăn lưỡi đao của hắn đâm tới, trên trán đã toát ra mồ hôi lạnh.Phùng Đình Ngạc thấy lưỡi đao bị ngăn cản, cũng không rút lui chiêu, dương tay một quyền hướng thẳng vào bụng dưới của A Nguyên.Mộ Bắc Yên kinh hãi, cũng không để ý sau lưng đang có thủ vệ một kiếm bổ tới, ra sức xông lên trước bổ về phía cánh tay trái của Phùng Đình Ngạc, làm cho Phùng Đình Ngạc rút quyền lại, trở tay bổ về phía Mộ Bắc Yên.Mộ Bắc Yên tránh thoát một đao kia của Phùng Đình Ngạc, lại không tránh thoát một kiếm của thị vệ sau lưng, trên vai thoáng đau một phát, kêu rên xông về trước vài bước, lại gọi A Nguyên trước mặt, đem A Nguyên bảo vệ sau lưng, thấp hỏi nàng nói: "Nàng sao rồi?"A Nguyên thở dốc một hơi, chỉ cảm thấy bụng dưới mơ hồ đau, lại chỉ có thể cười lớn nói: "Không ngại, còn có thể đánh một trận!"Người trong thư phòng hiển nhiên đã nghe được động tĩnh.Đang có mặt rất nhiều người, Dĩnh Vương, Khương Tham không ra ngoài, Kiều Lập cũng đã đi ra khỏi, đảo qua A Nguyên, Mộ Bắc Yên, quát: "Hai người này có ý muốn hành thích bổn quan, lại làm tổn thương gia nhân của ta, cùng hung cực ác, còn không bắt lấy? Nếu như có chống cự, giết chết ngay tại chỗ!"Nếu như có khả năng thấy được cái không nên thấy, đã nghe được cái không nên nghe, bắt hay không bắt căn bản chính là nói nhảm, giết chết ngay tại chỗ mới cần gấp nhất, —— điều này đương nhiên không chỉ là ý của hắn.Phùng Đình Ngạc ngầm hiểu, đao thế trở nên lăng lệ ác liệt tàn nhẫn, tận lực muốn đem hai người một mạch chém giết.Mộ Bắc Yên mặc dù toàn lực đối phó với địch, nhưng võ nghệ chênh lệch quá xa, không qua mấy chiêu trước ngực lại trúng một đao, lập tức máu phun ra, mà Phùng Đình Ngạc không chút nào buông lỏng, lưỡi đao lóe hàn quang như dã thú đích lạnh lẽo, mạnh mẽ nhắm vào chỗ hiểm của Mộ Bắc Yên.Hắn cũng không có ý định đi vạch trần khăn che mặt của Mộ Bắc Yên, một lòng muốn đem hắn coi như thích khách chém chết ở đây. Sau này Lương đế truy cứu, cũng có thể đơn giản đem chuyện này qua loa giải quyết.Mộ Bắc Yên mặc dù là vương hầu cao quý, nhưng nửa đêm xông đến trong phủ đại thần hành thích bị giết, Lương đế cũng không cách nào trách đến Kiều Lập đâu?A Nguyên thấy thế kinh hãi, cũng không để ý thân thể không khỏe, đang định ra sức cứu giúp, chợt thấy bên cạnh một đạo kiếm quang vượt qua, ánh sáng nhàn nhạt, cùng Phá Trần kiếm độc nhất vô nhị, lại có thể lướt qua mọi người, hoàn toàn ngăn trở lưỡi đao chém về phía Mộ Bắc Yên.Phùng Đình Ngạc chằm chằm nhìn lên, ánh mắt đã có chút co rút lại, "Là ngươi?"Tiêu Tiêu thu kiếm lại trước ngực đề phòng, mỉm cười nói: "Là ta!"Mộ Bắc Yên trên cổ phảng phất đã chạm vào lưỡi đao lạnh giá, không khỏi tóc gáy dựng hết lên, chưa tỉnh hồn mà thở dài nói: "Trẻ trung không cố gắng, khi già sẽ bi thương, cổ nhân thật không lừa ta! Sớm hiểu được hôm nay sẽ bị người đánh cho chật vật như vậy, ta nên ít đi thanh lâu vài lần, luyện thêm vài lần kiếm pháp mới đúng."Tiêu Tiêu hướng hắn cười một tiếng, "Tiểu Hạ Vương gia có thể lĩnh ngộ đạo lý kia, cũng không uổng công chịu hai đao này!"Kiều Lập vội hỏi: "Tiêu hộ vệ, nơi đây chỉ có thích khách, ở đâu ra Tiểu Hạ Vương gia? Ngươi cố ý giúp đỡ hai gã thích khách này, chẳng lẽ là một phe?"Tiêu Tiêu cười nói: "Kiều đại nhân nói ý tứ này, hẳn là có ý định tiếp theo coi ta như thích khách chém chết tại chỗ? Nếu thật sự là như thế, lệnh ái* hướng Hoàng thượng giải thích, chỉ sợ có chút cố sức."*ý nói Kiều quý tầnKiều Lập cả giận nói: "Các ngươi đêm khuya mang binh khí xâm nhập bổn quan phủ đệ, không phải thích khách, chẳng lẽ là để làm khách ư?""Tiêu Tiêu nói: "Tại hạ nghèo hèn, đương nhiên không xứng đến quý phủ của Kiều đại nhân làm khách. Bất quá Tiểu Hạ Vương gia cùng Nguyên đại tiểu thư đích thật là đang làm khách, làm khách tại chỗ của Đoan hầu bên kia. Cũng thật trùng hợp, nơi bên cạnh kia cũng gặp phải thích khách, chúng ta một đường đuổi theo, không biết làm sao lại đuổi tới Kiều đại nhân quý phủ......"Mộ Bắc Yên đã phục hồi tinh thần lại, giật xuống che mặt khăn, đi ra vài bước, cười nói: "Đúng là như thế! Ta cùng A Nguyên hôn sự sắp tới, có một số việc muốn cùng Ngôn Hi thương nghị, nghe nói hắn đang cùng Đoan hầu ở tại y quán phía đông kia dưỡng bệnh, cùng Ngôn Hi thương nghị một chút, không ngờ có thích khách muốn hành thích Đoan hầu, sau khi bị chúng ta ngăn cản đã nhanh chóng thoát được. Đêm đã khuya, nhà chúng ta cùng chim ưng giúp đỡ huynh đệ truy bắt người, ai ngờ đuổi theo hắn lại dẫn chúng ta đến quý phủ, cũng không hiểu được là Tiểu Hoài nhà chúng ta hoa mắt, hay là thích khách này thật sự tiến vào quý phủ? Vì thế không làm cho Kiều đại nhân hiểu lầm, mới che mặt muốn vào tìm một hồi, không thể tưởng tượng được Kiều đại nhân rõ ràng coi chúng ta như thích khách, hạ lệnh giết chết......"Tiêu Tiêu tùy theo nói: "Kiều đại nhân, vừa rồi chuyện Tiểu Hạ Vương gia đi y quán, không chỉ có ta, Đoan hầu, Ngôn Hi công tử, đại phu trong tiệm bán thuốc, tiểu nhị, còn có người hầu của Tiểu Hạ Vương gia đều có thể chứng nhận. Ừm, Đoan hầu bệnh tình không nhẹ, nhưng đối với ai dám ám sát hắn cũng rất tò mò, vừa rồi đã có người hầu trở về, đem chuyện thích khách tiến vào Kiều phủ bẩm báo hắn, có lẽ rất nhanh sẽ tới đây hỏi thăm Kiều đại nhân nguyên nhân trước sau."A Nguyên cũng đã mở khăn che mặt, hướng Phùng Đình Ngạc cười cười, "Ta cũng muốn biết các ngươi không hỏi nguyên do liền thống hạ sát thủ. Chẳng lẽ người muốn hành thích Đoan đầu hầu thật sự ở tại quý phủ, cho nên các ngươi không thể chờ đợi được mà muốn giết người diệt khẩu?"Phùng Đình Ngạc mặc dù còn nắm lấy đao, lại chỉ nhìn về phía Kiều Lập, trù trừ không dám động thủ.Mộ Bắc Yên, A Nguyên, hơn nữa Tiêu Tiêu, ba người liên thủ thực lực đã cao hơn hắn. Mặc dù có thị vệ khác tương trợ, có thể loại bỏ hết bọn chúng, dùng thân phận của bọn hắn, cùng với lời vừa rồi Tiêu Tiêu nói, việc này rất khó giải quyết tốt hậu quả. Một điều không tốt, sẽ hủy đi không chỉ là tiền đồ của Kiều Lập hay Phùng Đình Ngạc.Kiều Lập xoa tay áo nhíu mày trầm ngâm, bên kia đã có người hầu bước nhanh xông lại bẩm: "Đại nhân, đại nhân, Đoan hầu tới chơi!"Kiều Lập hít vào ngụm khí lạnh, "Bây giờ?"Người hầu nói: "Đúng ạ! Người hầu không dám ngăn trở, đã......đã nhanh đến bên này!"Kiều Lập vội đảo mắt nhìn vào thư phòng, vội hỏi: "Đi, mau theo bổn quan ra nghênh đón, đón vào chính sảnh tự thoại! Ba vị, cũng mời cùng đi gặp Đoan hầu! Đoan hầu nhân phẩm quý trọng, nếu do ngài đến nói nguyên do trong đó, sẽ không khó biết rõ thị phi trắng đen."Nếu để cho Đoan hầu chạy tới nơi này, chẳng lẽ lại để cho hắn tiến thư phòng tự thoại?Không chỉ có Đoan hầu, đến Tiêu Tiêu, Mộ Bắc Yên cũng không thích hợp ở chỗ này. Bằng không thì Dĩnh Vương trong thư phòng nên như thế nào thoát thân?Mộ Bắc Yên không cam lòng trừng mắt nhìn thư phòng, đẩy Phùng Đình Ngạc tay đang cầm đao ra, đưa A Nguyên theo Tiêu Tiêu đi về phía trước, miễn cưỡng cười nói: "Vì sao phải do Đoan hầu nói rõ nguyên do? Chúng ta truy thích khách, thế nhưng lại chạy đến Kiều đại nhân quý phủ nha! Kiều đại nhân chẳng những không giúp tra tìm thích khách, còn muốn coi chúng ta là thích khách mà làm thịt, chậc chậc......Kiều đại nhân nên ngẫm lại, làm thế nào nói rõ nguyên do với Đoan hầu đi?" Cảnh Từ, Tả Ngôn Hi đã bước vào chính sảnh, được nghênh tiếp thượng tọa.Tiêu Tiêu đã xông về phía trước, nói: "Công tử, ta cùng với Tiểu Hạ Vương gia truy tung thích khách tập kích công tử, được chim ưng của Nguyên đại tiểu thư dẫn vào Kiều phủ. Tiểu Hạ Vương gia, Nguyên đại tiểu thư không tin Kiều đại nhân sẽ chứa chấp thích khách, liền lẻn vào trong phủ xem, không ngờ Kiều phủ ngọa hổ tàng long, lại coi Hạ Vương cùng Nguyên đại tiểu thư là thích khách, ý muốn giết chết tại chỗ."Hắn không chịu nói tình hình nguy hiểm lúc ấy của hai người, nhưng Cảnh Từ liếc về Mộ Bắc Yên dưới chân không ngừng nhỏ máu, cũng đoán được lúc ấy tình hình mạo hiểm bao nhiêu. Quay đầu nhìn về phía A Nguyên, chỉ thấy nàng tóc mai có chút tán loạn, sắc mặt cũng không tốt, thật sự cũng không thấy bị thương ở đâu.A Nguyên cũng đang nhìn về phía Cảnh Từ.Hắn mặc dù gầy, nhưng dáng người cao ngất, mặt mày tối tăm ẩn hàm mũi nhọn, không phải kiểu lạnh nhạt xem trần đời thật đạm mạc như trước kia. Ánh mắt của hắn nhẹ nhàng đảo qua hai người, cùng ánh mắt A Nguyên chạm nhau, cũng chưa từng dừng lại, mà rất nhanh nhìn về phía Kiều Lập, "Vừa rồi người có ý đồ tập kích bản hầu tại tiệm bán thuốc, thân thủ cũng rất cao cường. Bản hầu không hiểu rõ chuyện triều đình, ngược lại không hiểu được Kiều đại nhân lúc nào nuôi cao thủ như vậy? Lại không biết bản hầu làm sao đắc tội Kiều đại nhân, để Kiều đại nhân hạ độc thủ như vậy?"Một mực chắc chắn như vậy, giống như Kiều Lập là người đứng sau thích khách vậy.Kiều Lập cuống quít nói: "Hầu gia minh giám, hạ quan từ trước đến nay theo khuôn phép cũ, nào dám phái người ám sát hầu gia? Trong chuyện này tất có hiểu lầm, hiểu lầm......"Cảnh Từ nói: "Cái gì hiểu lầm? Đem Hạ Vương coi như thích khách là hiểu lầm, hay là cao thủ ngươi nuôi đến cực hạn tài giỏi là hiểu lầm? Hôm nay Hạ Vương bị thương không nhẹ, Hoàng Thượng ngày mai tất nhiên sẽ truy vấn. Kiều đại nhân không bằng tranh thủ thời gian nói rõ, sau này Hoàng Thượng hỏi, bản hầu cũng thay đại nhân nói tốt mấy câu."Kiều Lập nói: "Cái này......đều là hiểu lầm, hiểu lầm......Hạ Vương cùng Nguyên đại tiểu thư che mặt mà đến, chúng ta rõ ràng nhận không ra nên coi như thích khách, đích thật là ngu xuẩn! Trong phủ của ta cũng không có cao thủ nào, chẳng qua là tiểu nhi* bất hảo, một lòng muốn học chút ít võ nghệ, ngày sau mới đền đáp tốt công ơn Ngô Hoàng, cho nên ta hôm nay xin cho một cao thủ nhập phủ làm khách, muốn mời hắn giúp đỡ xem con ta nếu tập võ thì tư chất sẽ thế nào, không nghĩ gặp được Hạ Vương che mặt vào phủ, cái này......thật là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!"*ý nói con trai của Kiều LậpTruyện convert hay : Mười Vạn Cái Khắc Kim Lý Do