Lưỡng Thế Hoan - Chương 118


Ra khỏi phòng, A Nguyên nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ không phải hắn?"

Người này cao lớn cường tráng, theo như lời bà đỡ thì tương xứng. Nhưng nếu như hắn nổi lòng cướp sắc lúc Tiểu Ngọc đến đây, ở đây chẳng phải là nơi thích hợp nhất hay sao?

Cảnh Tri Vãn nhìn nàng, "Nếu như Tiểu Ngọc căn bản chưa từng tới tìm hắn?"

"Vậy hắn vì sao nói dối?" Con mắt A Nguyên bỗng nhiên sáng lên, "Hắn là vì người khác mà che giấu! A, ta nghĩ là ta biết là người nào!"

Như suy đoán lúc trước, Tiểu Ngọc căn bản chưa từng xuất phủ, tức là nam nhân trong phủ phạm án. Địa vị của Cận Đại Đức ở Hạ Vương phủ cao như vậy, chỉ có cha con Hạ Vương là đáng giá để hắn bảo vệ.

Hạ Vương Mộ Chung là tại tướng, tuy dũng mãnh, nhưng là bởi vì bị thương cùng dưỡng bệnh nên ở Thẩm Hà tĩnh dưỡng, ước chừng không coi là cường tráng, nghĩa tử Tả Ngôn Hi cũng không coi là cường tráng, huống chi hắn đoan trang tao nhã siêu dật, làm sao lại làm ra sự tình phát rồ như vậy?

Như vậy, còn lại một người.

Háo sắc vô sỉ hạ dược trong nước trà của A Nguyên, không ai khác là công tử quần áo lụa là Mộ Bắc Yên.

Cảnh Tri Vãn cũng đã nhíu mày, "Cô hoài nghi Tiểu Hạ Vương gia?"

A Nguyên nói: "Trừ hắn ra, còn có thể là ai?"

"Vậy sao cô không nghi ngờ Ngôn Hi?"

"Tiểu Ngọc là thị nữ của Tả công tử, thân phận hèn mọn. Dùng khí độ cùng thân phận của Tả công tử, muốn nàng cũng không khó. Tả công tử không đáng dùng vũ lực, càng không đáng giết nàng."

"Mộ Bắc Yên là thế tử của Hạ Vương, nếu muốn một thị nữ nhà mình, cũng không phải việc khó. Cho dù hắn hoang đường, thật sự dùng vũ lực, cũng không đáng giết nàng. Cô đã gặp chủ nhân nhà ai lại đi cưỡng bức thị nữ rồi giết? Nếu như bị trưởng bối biết được, trái lại không trách cứ chủ nhân mà lại mắng nhiếc thị nữ quyến rũ chủ nhân!"

Cảnh Tri Vãn nhìn nàng, đáy mắt có thâm ý.

A Nguyên mờ mịt khó hiểu.

Quyến rũ chủ nhân và vân vân, ước chừng cùng nàng không có quan hệ gì. Nàng tuyệt đối không có gì chủ nhân cần quyến rũ, ngược lại là một đám thiếu niên đẹp đẽ quyến rũ nàng.

Bộ dáng ngơ ngác của nàng, Cảnh Tri Vãn rủ xuống tầm mắt, tiếp tục nói: "Lui một vạn bước mà nói, nếu hắn thật sự giết thị nữ nho nhỏ thì như thế nào? Chính như theo lời Cận Đại Đức, ném vào bãi tha ma, ai dám lắm miệng? Cần gì đáng giá vứt xác xuống sông, che giấu tai mắt người khác?"

"Nói ai che giấu tai mắt người đấy?"

Sau lưng, chợt có người lười biếng dào dạt mà đặt câu hỏi.

A Nguyên quay đầu lại, con mắt đã bốc lửa, hận không thể đem người nọ đốt đi.

Mộ Bắc Yên một thân y phục màu tử đàn hằng ngày, ôm vai nhìn bọn họ, sau đó nện bước chân dài đi tới trước mặt A Nguyên, nói ra: "Vừa rồi Ngôn Hi tìm ta, khuyên ta cởi bỏ hiểu lầm với cô."

A Nguyên nhìn thẳng hắn nói: "Ta cũng không cảm thấy có cái gì hiểu lầm."

Mộ Bắc Yên cười vỗ tay, "Cái gọi là anh hùng chứng kiến gần giống nhau, ta cũng là ý tứ này. Ta hỏi hắn có phải hay không xem bệnh cho người ta quá nhiều, lây bệnh não tàn, mới có thể ăn nói bậy bạ như thế? Ngày đó cô vô ơn bạc nghĩa phụ lòng phụ bạc, bỗng nhiên đem tình lang là ta đây bỏ đi, rời kinh thành, cái này tính toán thế nào? Huống chi ta cùng Nguyên đại tiểu thư cũng chơi nhiều trò hề rồi, hôm qua là để nhớ lại mấy chuyện khuê phòng mà thôi!"

A Nguyên vừa nghe thấy chuyện xưa...nàng hoàn toàn không nhớ rõ, có chút đau đầu, thấy lời nói của hắn hùng hổ dọa người, càng thêm phiền muộn, cười lạnh nói: "Ngươi đã là tình lang của ta, mặt dày mày dạn cũng muốn ở cùng ta, ngày đó Hoàng Thượng cho ta cùng Đoan hầu tứ hôn, sao không thấy người dùng một sợi dây thừng treo cổ ở đại môn của Nguyên phủ, còn bày ra ba trinh chín liệt, không phải ta không cưới? Hoặc là bổn sự của ngươi càng lớn hơn, chạy đi tìm Hoàng Thượng lý luận, nói ta vô ơn bạc nghĩa phụ lòng phụ bạc, hại Mộ gia nhà ngươi tuyệt hậu, để cho Hoàng Thượng thu hồi ý chỉ? Thua không nổi lại không bỏ xuống được, chỉ biết dùng thủ đoạn xấu xa để áp đặt ta. Con mẹ nó, ngươi là một nam nhân đấy ư? Đến lượt ta đã sớm một kiếm cắt cổ, tránh khỏi ở trên đời này mất mặt xấu hổ, lãng phí lương thực còn làm cho tổ tông mười tám đời dưới đất hỗ thẹn!"

Nàng bắn một chuỗi liên hồi, đầu lưỡi rõ ràng đều chưa từng chớp lên một cái. Đừng nói Mộ Bắc Yên nghe đến đầu óc phát mộng hai mắt đăm đăm, ngay cả Cảnh Tri Vãn đều liếc nhìn thẳng A Nguyên.

Trước mắt, nữ tử cầm kiếm gào thét, cùng nữ tử trong ấn tượng của bọn họ không giống nhau, tựa hồ khác biệt một trời một vực.

Ba người nhất thời yên lặng, lại nghe bên kia Tiểu Lộc cùng hai gã sai dịch đi tới, một đường tức giận nói chuyện.

Tiểu Lộc nói: "Nghe một chút, nghe một chút, ta biết ngay tên kia là khẩu phật tâm xà, không phải thứ tốt! Ngay cả quả phụ cũng làm, thấy tiểu cô nương nửa đêm chạy tới, sói đói chụp mồi quả thực là thuận lý thành chương ...! "

Sai dịch cũng không coi Tiểu Lộc là nữ nhân mà nói, há mồm nhân tiện nói: "Thật là một tên súc sinh, lão súc sinh! Xấu như vậy, đỉnh đầu đau nhức, lòng bàn chân chảy mủ, sinh con trai không có lỗ đít và mắt, sinh đứa con gái vạn người dẫm đạp! Phì, lão cẩu súc sinh, còn phải cẩn thận, thực con mẹ nó cõng đến nhà bà ngoại đi!"

Một gã khác sai dịch nghe tiếng cũng đi theo quát mắng, thích thú cùng Tiểu Lộc cũng "Lão khốn" "Lão cẩu" Chửi loạn lên.

Cảnh Tri Vãn, Mộ Bắc Yên lại nhìn hướng A Nguyên, mới giật mình ngộ ra A Nguyên học được ở đâu rồi.

Thậm chí căn bản không cần học, mỗi ngày cùng những người xuất thân hèn mọn này ở cùng một nơi, mưa dầm thấm đất, bình thường bất hòa cùng người tranh luận, nóng nảy mà chửi thì cũng thô tục không kém.

A Nguyên mắng một trận, cơn giận tiêu tan không ít, nghe thấy bọn họ nói chuyện, vội hô qua tới hỏi: "Chuyện gì?"

Sai dịch nhìn thấy Mộ Bắc Yên ở bên cạnh, đều đã thay đổi sắc mặt không dám nói lời nào, Tiểu Lộc cũng đã líu ríu nói: "Chính là tên tổng quản, tên gì Đại Đức, một chút đức cũng không có! Em thấy mọi người ở bên kia bề bộn, đi ra nơi khác tìm hiểu. Trong biệt viện những người kia đều sợ hãi rụt rè không dám nói hắn không phải, em cho rằng thật là một cái người tốt à, ai biết đằng sau kho củi còn nhốt một người, kêu khóc nói Cận Đại Đức cưỡng gian. Cưỡng gian thê tử đang mang thai của hắn, kết quả ngày thứ hai chảy máu không ngớt, một xác hai mạng, chạy tới lý luận thì bị đút phân vào miệng, nhốt ở đó, đã hai ba ngày!"

Mộ Bắc Yên giật mình, vội hỏi: "Không thể nào đâu? Cận tổng quản trung thành và tận tâm, làm sao lại làm ra chuyện táng tận lương tâm như thế?"

A Nguyên nhịn không được "Phì" một ngụm, "Trung thành và tận tâm cùng với táng tận lương tâm có khác nhau ư? Đối với cha con ngươi trung thành và tận tâm, đối với nữ tử vô tội là táng tận lương tâm! Xem ra bản án của Tiểu Ngọc, rất nhanh có thể kết thúc!"

Cảnh Tri Vãn nhân tiện nói: "Thế tử, chỉ sợ làm phiền tổng quản nhà ngươi theo chúng ta đến nha môn một chuyến!"

Phòng ngủ dù chưa phát hiện đồ vật vàng bạc, nhưng nhiều lắm là chỉ nói rõ ràng chỗ đó cũng không phải hiện tường đầu tiên của vụ án, cũng không thể xóa đi nhiều điểm đáng nghi của Cận Đại Đức, dẫn hắn trở về hỏi han lại hợp lý.

Nhưng Mộ Bắc Yên dĩ nhiên cả giận nói: "Cho dù hắn không kiểm soát, cũng không có khả năng cưỡng gian rồi giết chết thị nữ trong phủ! Nhà của chúng ta muốn nữ nhân tốt nào chả có?"

A Nguyên cười lạnh, "Muốn nữ nhân gì mà không có, vì sao còn hạ ám chiêu với ta?"

Mộ Bắc Yên định cãi lại, Cảnh Tri Vãn đã ngắt lời nói: "Án của Tiểu Ngọc có thể chậm rãi thẩm vấn, nhưng hôm nay có người tố hắn cưỡng hiếp thê tử, hại nhà họ một xác hai mạng, đương nhiên phải mời hắn đi nha môn đi một chuyến. Cho dù oan uổng, cũng cần phải làm rõ ràng."

Hắn chuyển hướng tới sai dịch, "Các ngươi đi đem người nọ mang về nha môn, chúng ta đi mời Cận tổng quản!"

Sai dịch trong lòng run sợ nhìn Mộ Bắc Yên, âm thầm đo lường được Hạ Vương phủ sẽ ghi hận thế nào, nhưng có lẽ cũng không hận đến một kẻ vô danh tiểu tốt như bọn hắn, mồ hôi lạnh chạy đi xách người về nha môn.

Cảnh Tri Vãn lại nhìn Mộ Bắc Yên nói: "Việc này liên quan đến thanh danh của Hạ Vương phủ, ước chừng Hạ Vương cùng thế tử cũng không muốn làm ....nhưng nếu chuyện này náo đến tai Hoàng thượng, tất nhiên sẽ đốc thúc Cận tổng quản về nha môn thẩm tra? Nếu như hắn bị oan uổng, Lý đại nhân tất nhiên sẽ trả lại trong sạch cho hắn, nghiêm trị kẻ tiểu nhân hãm hại hắn!"

Mộ Bắc Yên đảo qua Cảnh Tri Vãn, sắc mặt kinh hãi.

Tạ Nham trước khi đi liên tục dặn dò hắn đừng trêu chọc A Nguyên, đừng đắc tội Cảnh Tri Vãn, hôm nay xem ra, hắn chẳng những trêu chọc A Nguyên, tựa hồ cũng đắc tội Cảnh Tri Vãn...

Thân phận của Cảnh Tri Vãn, bọn hắn sớm đã đoán ra không kém, mục đính hắn đến Thẩm Hà, hiển nhiên là vì A Nguyên. Hắn trêu chọc A Nguyên, không thể nghi ngờ chính là trêu chọc Cảnh Tri Vãn. Hôm nay chân tướng không rõ, ỷ vào uy thế cứng rắn của Hạ Vương phủ mà bảo vệ Cận Đại Đức, hiển nhiên chỉ làm cho Cảnh Tri Vãn không vui, không chừng còn bẩm báo về trong cung, Hạ Vương cũng đừng nghĩ ở Thẩm Hà này dưỡng bệnh nữa.

Mộ Bắc Yên do dự, Cảnh Tri Vãn lại nói: "Thế tử nếu không yên tâm, có thể hộ tống cùng đi nha môn, giám sát Lý đại nhân có xử lí bất công hay không."

Mộ Bắc Yên rốt cuộc nói: "Được!"

-------

Vì vậy, Huyện thái gia cũng không thể ngồi kiệu về nha môn.

Cảnh Tri Vãn kiên kì quản lí Cận Đại Đức, cùng với Mộ Bắc Yên mang về nha môn, Lý Phỉ mỏi chân tới mức, hai cái chân mềm đi không nổi.

Lúc về đến nha môn, Lý Phỉ mới để ý tới không thấy Mộ Bắc Yên, vội hỏi Cảnh Tri Vãn: "Tiểu Hạ Vương gia đâu?"

Cảnh Tri Vãn nói: "Trên đường, hắn nhìn thấy một tiểu nương tử xinh đẹp, quay người liền cùng đi qua. Nếu là hai bên chái nhà tình nguyện, kỳ thật đường đường cũng không ngại."

Lý Phỉ nhìn sắc trời đã lờ mờ tối, nhìn lại một chút Cận Đại Đức bởi vì háo sắc bị mang về nha môn, mới chịu lắc đầu thở dài vài tiếng, đầu lưỡi cuốn lại, rồi lại chuyển sang khuôn mặt tươi cười, "Đúng vậy, đúng vậy, nếu là hai bên chái nhà tình nguyện, tất nhiên là không ngại......"

A Nguyên lại nghe vậy buồn bực không thôi.

Trên đường, rõ ràng là Cảnh Tri Vãn sai người bảo Mộ Bắc Yên gì đó, Mộ Bắc Yên mới vẻ mặt không hiểu theo sát Cảnh Tri Vãn ngoặt hướng về phía một con đường khác, sau đó...Cảnh Tri Vãn liền ngồi kiệu trở về.

--- đề lời nói với người xa lạ---

Chương sau sẽ rất có hương vị, hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt......

Ngày mai gặp!

Truyện convert hay : Vĩnh Hằng Thánh Vương

Lưỡng Thế Hoan - Chương 118