*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày xảy ra cái chết của nữ nhân viên Lê Vi, vô tình phủ lên toàn bộ công ty C một không khí kì quái hết sức. Sự việc vẫn còn chưa lắng xuống, tin tức nổi đầy trên khắp mặt báo. Lê Vi lại là một cô gái nổi bật có tiếng trong đội ngũ nữ nhân viên công ty nên vụ việc vì thế càng bị đồn đại lên mấy lần. Tuy nhiên, về phía cảnh sát điều tra thì đã có động thái rõ ràng về kết quả. Họ công bố trên các phương tiện truyền thông quá trình điều tra cũng như nhật kí vụ án. Nói rằng sau khi khám nghiệm hiện trường và trích xuất camera khu vực cầu thang bộ, chung thuỷ không phát hiện ra kẻ khả nghi nào có khả năng gây án. Camera quan sát ghi lại thời điểm lúc ấy chỉ có đơn độc một mình nạn nhân Lê Vi sử dụng cầu thang bộ cùng một thanh niên khác. Người này bị triệu tập lấy lời khai, chất vấn, cuối cùng xác định không liên can. Lại nói về nạn nhân khi xuống đến cầu thang tầng hai, cô ta đột nhiên dừng lại và bắt đầu xuất hiện những biểu hiện kì lạ. Sau khi đứng lại trên cầu thang bộ, cô gái đưa mắt hoảng hốt nhìn không xác định rồi đột nhiên lao vụt xuống bên dưới tới chỗ khúc quanh thì dừng lại, tự dùng phần tóc dài của chính mình thít cổ cho đến tứa máu sau đó vì ngạt thở mà tiêu lực ngã xuống phía dưới dẫn đến tử vong. Mặc dù thực tế này rất khó tin nhưng đội an ninh của toà nhà khẳng định rằng hệ thống camera lúc đó hoạt động không có gì bất thường. Theo lời khai cung cấp của người bảo vệ trực cam ca hôm ấy thì thời điểm anh ta quan sát hệ thống camera lúc xảy ra tai nạn, cam khu vực cầu thang bộ đột nhiên xuất hiện một màn hơi nước khô và mờ che phủ nên không trông rõ tình hình, nhưng rất nhanh sau đó chỉ khoảng 2 phút sau nó liền bay hơi hết. Lúc ấy trên màn hình chỉ thấy Lê Vi một thân đã ngã nhào từ trên bậc cao nhất xuống như một cơn gió. Chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì với cô ta trong 2, 3 phút ngắn ngủi ấy. Quả nhiên cảnh sát cũng không tìm ra bất kì dấu vết nào của kẻ sát nhân, tại hiện trường tuyệt đối chỉ vương vãi dấu vết của Lê Vi để lại. Hơn nữa, kết quả khám nghiệm tử thi cũng không phát hiện có chất kích thích hay độc dược nào tồn tại trong cơ thể nạn nhân dẫn đến hiện tượng ảo giác. Vì vậy, không đủ chứng cứ để thành lập vụ án hình sự. Tuy nhiên, họ cũng có cung cấp thêm rằng, mặc dù không tìm thấy chất hoá học ngoại nhập cơ thể Lê Vi nhưng phân tách não bộ của nạn nhân phát hiện loại hormone sinh ra cảm giác sợ hãi với liều lượng lớn tồn tại là Adrenaline. Đơn thuần, hormone này sẽ tiết ra khi con người rơi vào trạng thái căng thẳng, sợ hãi như một phản xạ tự vệ của cơ thể. Tuy nhiên liều lượng lớn sẽ phản tác dụng, có thể gây hại cho tim cùng nhiều hệ luỵ khác. Được biết, tại thời điểm ấy, Lê Vi đã gặp phải một chấn động tâm lý nghiêm trọng nào đó dẫn đến việc hormone này tăng cao đột ngột, sinh ra ảo giác nặng nề. Đây có thể xem như nguyên nhân chính dẫn đến những hành động kì lạ của cô gái và cái chết sau đó của chính mình.
Mặc dù, bài báo trình bày quá trình và kết quả điều tra này từ phía cảnh sát mà nói, rất tỉ mỉ và chân thực, thế nhưng dư luận vẫn luôn đặt ra nhiều nghi vấn dành cho phía cơ quan có thẩm quyền. Thứ nhất chính là làn hơi nước kì quái xuất hiện rất đúng lúc kia. Thứ hai là về việc nạn nhân tự dùng tóc của bản thân xiết cổ mình cho đến ngạt thở. Một cô gái cơ bản chân yếu tay mềm lấy đâu ra sức đủ lớn để thít chặt những nhúm tóc dài mạnh tới mức ngộp thở chỉ trong dăm ba phút. Hơn nữa, còn thít mạnh đến nỗi tổn thương được vùng da cổ khiến nó tứa máu. Lật đi lật lại, dẫu có mọc thêm vô số nghi vấn xung quanh cái chết này đi chăng nữa, cũng không thể đủ khả năng làm cho phía công an thành lập nên vụ án. Riêng đối với những con người trong toà nhà A, kể từ đó không còn ai dám sử dụng cầu thang bộ. Ban lãnh đạo buộc phải lắp đặt thêm thang máy cho nhân viên di chuyển. Đồng thời bít lại phần hành lang từ tầng ba dẫn xuống tầng một, đợi đợt tu sửa tiếp theo sẽ xây một cầu thang nằm ở vị trí khác. Thần hồn nát thần tính, trong toà nhà A bắt đầu thêu dệt nên vô số câu chuyện đáng sợ liên quan đến cái chết uẩn khúc của nữ nhân viên xinh đẹp họ Lê kia. Chẳng có ai đi xác thực độ tin cậy của chúng, nhưng có một điều thì họ tin, chính là oan hồn của người mới khuất vẫn còn lảng vảng trong toà nhà to lớn này.
Không khí xuân đã về đến trước cửa. Công ty anh cho nhân viên nghỉ tết 1 tuần. Anh cũng như bao người con đều hướng về quê hương mỗi dịp tết đến. Hôm nay dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, ngày mai anh sẽ lái xe về quê ăn tết cùng gia đình. Được nghỉ nên anh dậy khá trễ, không phải giật mình thức giấc vì tiếng chuông báo thức đinh tai như mọi hôm thật là một cảm giác vui vẻ hết sức. Mở mắt nhìn trần nhà, đồng hồ trên tường cũng điểm 10 giờ sáng. Anh lồm cồm ngồi dậy, bên cạnh còn vứt nguyên laptop do tối qua tranh thủ làm nốt đống công việc còn dang dở, hy vọng có thể an tâm về nghỉ tết. Chưa vội xuống giường, anh lại ngả lưng nằm xuống, mở facebook lên xem thiên hạ hôm nay có gì nhốn nháo. Đập vào mắt là bức ảnh chụp Lê Vi của một người bạn đồng nghiệp, tiêu đề ghi mấy dòng: ” tết đã đến, vậy mà… thương em. Mong gia đình bớt đau buồn.
🙁 “. Ảnh chụp một buổi liên hoan nhỏ của bộ phận nhân sự, trong đó Lê Vi xinh đẹp và tươi tắn ngồi ở giữa cái bàn dài, đang giơ tay ra chúc rượu cùng mọi người. Anh hơi khó chịu khi nhìn vào khuôn mặt tươi cười của cô ấy. Cảm thấy một chút áy náy lại nhen nhóm nơi đáy lòng, bèn đẩy ngón tay lướt cái tin ấy đi. Anh đưa tay lên day mắt, xem chừng mỏi mệt. Năm, sáu ngày đã trôi qua kể từ hôm xảy ra vụ tai nạn thương tâm của nữ đồng nghiệp. Dẫu không có gì liên can, nhưng nó phần nào cũng đả động đến tâm tư của anh, cùng với chuyện tình cảm rối rắm, cứ càn quấy tâm tư anh thêm nhiễu loạn.
Từ cái hôm dùng hết bản lĩnh gọi điện thoại cho cô, đến nay anh chưa từng gọi thêm cho cô lần nào nữa, vì biết cô vẫn đang giận, có nhấc máy cũng tuyệt đối khiên cưỡng, thế nên đành dùng cách nhắn tin êm ái qua sms và messenger. Cô đôi khi có rep lại nhưng hào phóng không quá năm chữ, khiến anh đã uỷ khuất lại càng thêm rầu rĩ, bế tắc. Kiểu quan hệ này chính là, cắt thì không đành mà dây dưa cũng không dám. Tâm tư của những kẻ chết chìm trong thứ tình cảm hỗn tạp đôi bên, vạn phần là do lưu luyến, chưa đi đến cùng đến tận của sợi tơ duyên mà ra. Trong thời gian muốn tìm đường trở lại trái tim cô mong manh như thế, anh ngày đêm thỉnh thoảng vẫn chiêm bao thấy mình với cô cùng một chỗ. Ban đầu còn chút bàng hoàng, sau rồi lại muốn nó cứ thản nhiên mà xâm chiếm, dẫu dư vị mật ngọt này chẳng qua chỉ là chút ảo giác trong mục thức cũng được. Vì chờ đợi sự suy xuyển của cô chậm chạp tới, thì đành ôm mộng chiêm bao an ủi chính mình vậy. Thở dài một cái phả ra làn khói mỏng bay lên trần nhà, anh đan tay sau gáy, tự vấn liệu có nên nhắn cho cô một tin báo rằng anh sắp về quê nghỉ tết, mong cô hãy an tâm hay không, làm kế lần mò, chậm rãi hỏi han cô một chút. Anh nhấc điện thoại lên, suy nghĩ thối lui nửa ngày, cuối cùng cũng quyết gửi đi một tin: ” Ngày mai anh về quê ăn tết rồi, em thì sao?. Dẫu sao cũng hãy an tâm nhé!. Ăn tết vui vẻ!. Mong tin em!”. Gửi xong thở phào một cái, ném điện thoại ra giường đi xuống. Anh tự cười, đồ rằng cô sẽ chẳng đời nào rep lại tin nhắn của mình, nên cũng không mấy trông ngóng, đành vậy. Vệ sinh cá nhân xong xuôi, quay trở lại giường, tự nhiên ánh mắt cứ tìm tới cái điện thoại, đánh chết cũng che giấu tâm tư trần trụi không nổi. Màn hình sáng lên, một tin nhắn được gửi tới. Anh há mồm, không ngờ lần này có kết quả, vội mở ra đọc: ” Ăn tết vui vẻ!”. Gì chứ, cái con người này, lần này còn chưa nổi năm chữ. Nét mặt anh vừa sáng lên như hừng đông qua núi thì đã bị dập tắt ngay như hoàng hôn buổi chiều tà. Lần trước là anh làm cô đau tim còn lần này đổi lại cô làm anh đau tim. Anh chau mày, thầm kêu khổ trong bụng. Tiến thoái lưỡng nan dây dưa không biết có nên nhắn tiếp hay không. Thật sự rất muốn chuyện trò cùng ai đó nhưng ai đó giờ này trăm phần là đã đem lòng thù hận anh mất rồi. Anh tự hận anh cũng được nữa là, không đâu lại tự mình chôn mình, đưa tay chịu trói. Chép miệng gạt chuyện tình úng ruỗng của mình sang một bên, anh nấu gói mì ăn bữa sáng rồi bắt tay vào chuyên mục dọn dẹp nhà cửa, tới tận chiều tối xem chừng mới ổn thoả. Bây giờ lại quay sang xử lý tiếp chỗ công việc trên laptop.
– Thôi tiêu rồi, usb đâu!.
Anh lẩm bẩm:
– Rõ ràng hôm qua đã nhớ thu dọn vào một chỗ đem về rồi mà.
Giờ lại không thấy đâu, nếu không có nó, chẳng cách nào nhập dữ liệu vào máy tính cục bộ. Đành chép miệng, đánh xe tới công ty lấy về.
Hôm nay thì chẳng còn nhân viên nào phải đi làm nữa, thế nhưng toà nhà vẫn có thể vào được, chỉ cần thẻ quẹt của nhân viên. Tới tầng sáu, anh gấp rút đi tới phòng làm việc, bước tới chỗ ngồi lục tìm cái usb nhỏ xíu.
– Dạo này càng ngày càng đãng trí!.
Nhìn cây usb trên tay, trán anh chau lại lầm bầm mấy câu.
– Có khi ra tết phải ghé bệnh viện một chuyến cũng không phải ý tồi!.
Rồi nhổm người, đứng dậy, đút nhanh usb vào túi quần xoay người bước đi.
– Ai…???
Cửa miệng anh cứng ngắc, vô thức thốt ra một tiếng, thân thủ sững lại như trời trồng. Phía sau cái cửa ra vào rất lớn bằng kính của văn phòng, vừa rồi nhác có hình bóng một người con gái đang chống hai bàn tay lên mặt kính, gương mặt nhợt nhạt dí sát vào như đang quan sát anh từ bên ngoài hành lang.