Mấy ngày trước lúc cả nhóm ăn cơm cũng không nghe Phó Tân An nói sẽ tới chỗ này của bọn họ. Khi Nguyên Nhị nhìn thấy anh ta cũng đã rất kinh ngạc, không nghĩ tới người hẳn là đang tham gia hội nghị là Mục Nghiên Chi cũng đột nhiên xuất hiện, còn mặc một thân quân trang xuất hiện ở chỗ này. Huân chương trước ngực và quân hàm trên vai quả thực lóe mù mắt người.
Giờ này khắc này tất cả mọi người đã biết vị hôn phu của Nguyên Nhị không phải là một anh quân nhân bình thường, mà là một người vô cùng ghê gớm.
“Anh Nghiên Chi…” Đột nhiên có núi dựa vào, Nguyên Nhị bất giác gọi cái tên mà đã lâu không gọi qua.
Gọi xong còn chớp chớp mắt, ánh mắt ủy khuất vô cùng. Hoàn toàn đã không còn bộ dáng cường hãn như vừa rồi.
Khuôn mặt của Mục Nghiên Chi vốn đang đanh lại nhưng khi nghe tiếng gọi của Nguyên Nhị thì thả lỏng không ít, nhận thấy được điểm này Phó Tân An cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nếu không, anh ta cũng không biết một lát nữa nếu Mục Nghiên Chi muốn động thủ thì mình nên khuyên can như thế nào.
Nhưng mà anh mặc quân phục tới đây hẳn cũng sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng đâu. Chỉ là Phó Tân An biết, mặc dù không cần động thủ nhưng Mục Nghiên Chi có khả năng sẽ phát huy cái tính độc mồm độc miệng của mình, chọc người tức điên.
Mục Nghiên Chi nhìn người xung quanh, rồi duỗi tay về phía Nguyên Nhị. “Lỗ tai nhỏ, lại đây.”
Nguyên Nhị cắn môi, lao vào cái ôm của Mục Nghiên Chi. Khuôn mặt chôn vào ngực anh, rầu rĩ nói: “Anh Nghiên Chi, có người khi dễ em.”
Nếu làm sai chuyện rồi bị sa thải cô sẽ tâm phục khẩu phục, không có gì để bàn cãi, nhưng nếu là vì cơn tức giận của một vị đại tiểu thư mà sa thải thì cô không thể nào nuốt được cục tức này.
Còn không phải là có chống lưng sao? Cô cũng có.
Nhưng mà…
Cô ngẩng đầu nhìn Mục Nghiên Chi. "Sao anh lại đến đây?”
Mục Nghiên Chi không trả lời, hất cằm nhìn ra sau lưng Nguyên Nhị. Cô quay đầu thấy Phó Tân An quơ quơ di động trong tay, anh ta cười nói: “Vừa rồi lúc gọi điện thoại cho chú hai anh đã thuận tiện gửi tin nhắn cho lão đại.”
“Cảm ơn!” Mục Nghiên Chi nhàn nhạt nói, cúi đầu nhìn tiểu cô nương trong lòng. “Không có việc gì, người đàn ông của em sẽ làm chống lưng cho em.”
Nguyên Nhị ủy khuất cắn môi “ừm” một tiếng.
“Vị này chính là...” Giám đốc tạp chí không biết đã bước tới đây từ lúc nào, nhìn Mục Nghiên Chi muốn nói lại thôi.
Phó Tân An đi tới, vỗ vỗ bả vai ông ta, lên tiếng giới thiệu: “Đây là người cháu trai mà Mục lão tướng quân đắc ý nhất, Mục Nghiên Chi, Mục đại thiếu gia, cũng là người làm chủ Mục gia trong tương lai.”
“Hóa ra…hóa ra là Mục đại thiếu gia! Thất lễ thất lễ…”
“Trước không cần nói những chuyện này.” Mục Nghiên Chi cắt ngang lời ông ta, cúi đầu nhìn Nguyên Nhị, hỏi: “Lỗ tai nhỏ, bọn họ đều khi dễ em?”
“Ôn Tuyết.” Nguyên Nhị.
“Ôn Tuyết?” Mục Nghiên Chi nhăn mày. “Ai là Ôn Tuyết.”
Nguyên Nhị duỗi tay chỉ vào Ôn Tuyết, nói: “Chính là cô ta, là người ngày hôm qua muốn đánh em. Rõ ràng em không làm gì sai nhưng cô ta lại bảo ba của mình sa thải em.”
“Đúng rồi, ba cô ta chính là ông lão này.” Nguyên Nhị chỉ vào lão giám đốc.
Nói là ông lão quả thật không sai, lão giám đốc cũng đã hơn 60. Khi đã khá lớn tuổi mới sinh được một người con gái, chính vì thế ông ta đem Ôn Tuyết sủng trong lòng bàn tay, từ đây đã tạo ra tính kiêu căng ngang ngược của một đại tiểu thư.
Khi Nguyên Nhị nói ra hai chữ “ông lão” xung quanh truyền đến một trận cười nhẹ.
Khuôn mặt vị giám đốc bị gọi là ông lão lúc xanh lúc trắng. Ông ta nhìn về phía con gái, lớn tiếng thét to. “Ôn Tuyết, con lại đây cho ba.”
Ôn Tuyết bị lời giới thiệu của Phó Tân An dọa sợ, khuôn mặt lúc này mặt xám như tro tàn, nghe tiếng gọi của ba thì mềm nhũn cả hai chân, giống như sắp ngã quỵ. Người trợ lý nhỏ vẫn luôn đi theo cô ta kiếm chỗ tốt lúc này thấy cô ta tự thân khó bảo toàn theo bản năng né tránh sang bên cạnh. Ôn Tuyết kịp thời đỡ lấy bàn mới có thể đứng vững.
Mặc dù cô ta chưa trực tiếp thấy qua những người Mục gia nhưng cũng đã nghe được không ít sự tích về gia tộc này, thường xuyên ra vào cái gọi là xã hội thượng cũng có nghe không không ít truyền thuyết, tuy những người xung quanh cô ta rất có tiền nhưng cũng không có ai mời được người Mục gia. Gia tộc đó rất có địa vị và tầm ảnh hưởng lớn ở thủ đô thậm chí là cả nước.