Lỗ Tai Nhỏ Của Anh - Chương 65


Ôn Tuyết thấy người vừa đẩy mình là Nguyên Nhị thì trở nên tức giận.

“Nguyên Nhị, cô điên rồi sao.” Cô ta trừng lớn hai mắt, bộ dáng giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta. “Nguyên Nhị, cô đang tìm chết có phải không? Cô có tin tôi lập tức bảo ba của tôi sa thải cô luôn không, khiến cho cô từ nay về sau không thể xin vào bất cứ chỗ nào nữa.”

Cô ta há miệng thét to, người xung quanh không hẹn cùng nhìn lại đây.

Nguyên Nhị không cam lòng yếu thế, trừng trở lại. “Làm đi! Ai sợ ai.”

Quấn ai không quấn cố tình lại quấn người đàn ông của cô, cái này thì bảo cô làm sao có thể nhẫn nhịn được.

“Cô…”

“Tránh ra.” Nguyên Nhị vẻ mặt khó chịu. “Bộp” một tiếng đánh rơi đôi tay đang chỉ vào mình. “Ai cho phép cô quấn lấy người đàn ông của tôi. Cũng không chịu nhìn lại khuôn mặt của mình xem, bôi bôi trét trét giống như cái mông khỉ.”

Ôn Tuyết nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Mục Nghiên Chi, đột nhiên cười lạnh một tiếng. “A! Đàn ông của cô? Nguyên Nhị, cô cũng quá đề cao bản thân mình rồi đấy. Cô chẳng qua cũng chỉ là một biên tập nho nhỏ, có thứ gì để người đàn ông có giá trị nhan sắc cao như thế này coi trọng? Cô đang đùa gì vậy.”

“Biên tập nho nhỏ thì sao…”

“Biên tập nho nhỏ thì sao?” Mục Nghiên Chi cắt ngang lời Nguyên Nhị. Anh duỗi tay ôm lấy cô gái đang chắn trước mặt kéo vào lòng, động tác vô cùng thân mật. Anh lạnh mặt nhìn về phía Ôn Tuyết đang kiêu ngạo ở kia, đáy mắt càng lúc càng lạnh lẽo, làm người không rét mà run. “Cô gái của tôi từ khi nào thì tới lượt cô xoi mói?”

“Anh…” Ôn Tuyết kinh ngạc. “Anh, anh thật sự là…”

Không chờ cô ta nói xong Nguyên Nhị đã hất cằm, lộ ra dáng vẻ đắc ý. “Đúng vậy, anh ấy chính là vị hôn phu của tôi, sao vậy? Hâm mộ, ghen tị hả?”

“Cô…”

“Cô cái gì mà cô. Tôi cũng không phải không có tên để cô gọi.”

“Nguyên Nhị…”

“Này! Ở đây.”

“Cô…”

“Đã bảo cô gọi tên tôi cơ mà, như thế nào lại quên nhanh như vậy?”

Liên tục bị Nguyên Nhị cắt ngang Ôn Tuyết tức giận đến mức muốn tắc thở, tính tình đại tiểu thư bị kích thích tới cực hạn. Cô ta cũng không quan tâm bây giờ là đang ở bên ngoài, cũng chẳng thèm để ý tới những người qua đường đang tò mò nhìn tới, cô ta giơ bàn tay được sơn đỏ chót lên, lúc hạ xuống còn mang theo sức mạnh, thậm chí còn cảm nhận được có làn gió lướt qua. Chẳng qua khi bàn tay cô ta cách khuôn mặt của Nguyên Nhị một khoảng thì bị một bàn tay to dùng sức bắt được.

Cánh tay truyền đến cơn đau, Ôn Tuyết trừng lớn hai mắt nhìn sắc mặt thâm trầm của Mục Nghiên Chi. Từ đôi mắt của anh cô ta có thể nhìn thấy hàn ý giống như một thanh kiếm lạnh lẽo đâm vào cơ thể. Cơ thể của cô ta bỗng dưng run lên, đôi chân cũng run rẩy.

Người đàn ông này thật khiến người ta sợ hãi.

“Anh…anh thả tôi ra.” Một chút tự tin khi nói chuyện cũng chẳng được bao nhiêu.

Ôn Tuyết dời tầm mắt sang phía Nguyên Nhị, chỉ thấy trên mặt cô không có chút sợ hãi nào, ngược lại khóe miệng còn lơ đãng hiện lên mỉm cười, bộ dáng đắc ý vô cùng.



Ôn Tuyết tránh thoát khỏi tay Mục Nghiên Chi, nhìn cánh tay đã đỏ lên một mảnh muốn phát giận rồi lại không dám.

Cô ta trừng mắt nhìn hai người trước mắt, cắn răng nói. “Các người cứ chờ đấy cho tôi.”

Nói xong thì dẫm giày cao gót, tức giận xoay người bỏ chạy.

Nguyên Nhị nhìn đôi giày cao gót rất có thể bị cô ta dẫm gãy bất cứ lúc nào kia, lắc đầu. “Có bệnh.”

“Được rồi, mặc kệ cô ta đi.” Cũng không biết khuôn mặt vốn đang lạnh lẽo của Mục Nghiên Chi đã trở nên ôn nhu từ lúc nào. Anh bất đắc dĩ xoa xoa đầu Nguyên Nhị. “Đừng để loại người như cô ta làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mình.”

“Hừ!”

Mục Nghiên Chi cười khẽ, đem người nhét vào ghế phụ.

Nguyên Nhị thắt dây an toàn, quay đầu nhìn người đang ngồi ở ghế lái. “Anh đổi xe từ lúc nào vậy?”

Lỗ Tai Nhỏ Của Anh - Chương 65