Lỗ Tai Nhỏ Của Anh - Chương 64


“Mục Nghiên Chi, anh đang ở đâu?” Giọng nói thanh thúy của cô gái nhỏ từ microphone truyền tới.

Mục Nghiên Chi nghe được xưng hô của cô thấy có chút buồn cười.

Hiện tại Nguyên Nhị chẳng thèm gọi anh Nghiên Chi, mỗi ngày đều là Mục Nghiên Chi...Mục Nghiên Chi. Cô gái nhỏ chính là cố ý muốn trêu chọc anh, nhưng căn bản anh cũng không ngại, ngược lại còn cảm thấy lạc thú khi nghe cô gọi mình như vậy.

Anh nhìn một đám tiểu tử trên sân huấn luyện, khóe môi nhếch lên. “Anh vừa trở lại quân khu, chuẩn bị trở về đại viện.”

“Vậy thì đúng lúc quá.” Nguyên Nhị ngữ khí có chút gấp gáp. “Anh có thể đưa một tập văn kiện tới cho em được không?”

“Được! Em để ở đâu?”

Nguyên Nhị cười cười, nói cho anh biết chỗ để văn kiện.

Mục Nghiên Chi nói một tiếng được.

Kết thúc cuộc điện thoại với Nguyên Nhị anh lại gọi một cuộc điện thoại khác, nói vài câu đơn giản rồi tắt máy tiếp tục lái xe trở về đại viện.

……

Nguyên Nhị tắt máy xoay người trở về vị trí, mới vừa ngồi xuống Dương Hiểu Lệ đã dịch lại gần. “Tìm được người đưa tới đây rồi à?”

Nguyên Nhị gật đầu “Ừm! Mục Nghiên Chi.”

"Cậu xem lại trí nhớ của mình đi, rõ ràng tối hôm qua tớ mới nhắc nhở cậu sau khi xem xong thì phải cho vào túi xách.” Dương Hiểu Lệ vỗ tay. “Kết quả thì sao? Cậu vẫn quên, hơn nữa cậu còn không sử dụng máy tính để sửa mà lại cố tình thích viết trên giấy, tớ thật là phục cậu rồi.”

Nguyên Nhị dẩu miệng, liếc mắt nhìn về phía Dương Hiểu Lệ. “Đây…đây không phải là do tớ bị mất ngủ hay sao.”

Dương Hiểu Lệ chỉ vào dưới mí mắt của mình ý bảo. “Tối hôm qua cậu ngủ lúc mấy giờ?”

Cô ấy vừa dứt lời thì thấy Nguyên Nhị đánh ngáp một cái, đồng thời giơ ba ngón tay. “3 giờ.”

“Mấy giờ thức dậy?” Dương Hiểu Lệ lại hỏi.

Nguyên Nhị ỉu xìu, nhàn nhạt nói: “7 giờ 30.”

“Ừm!” Dương Hiểu Lệ giơ ngón tay cái lên. “Bội phục, trách không được quầng thâm mắt kia lại đen giống như than vậy.”

“…” Nguyên Nhị.

Có nghiêm trọng như vậy không hả?

……

Quân khu cách chỗ làm việc của Nguyên Nhị khoảng một tiếng đi đường. Nhìn thời gian đã qua 40 phút, cô đi đến cửa sổ nhìn xuống dưới lầu. Trên đường có rất nhiều xe cộ, nối liền không dứt từ trước mặt lướt qua. Cô nhìn một lát cũng không thấy xe của Mục Nghiên Chi đâu.

Lúc cô xoay người bỗng dưng có một đồng nghiệp nữ chạy vào, hưng phấn kêu lên. “Tôi nhìn thấy ở bên ngoài có một người đàn ông đẹp trai, cực kỳ đẹp trai.”

Trong văn phòng có rất nhiều cô gái đang độc thân, nghe nói có trai đẹp thì tất cả đều vô cùng hưng phấn. Bọn họ vừa định tổ chức thành nhóm kéo nhau đi ra ngoài xem thì cô gái vừa nói chuyện quay đầu lại hét lên “Anh đẹp trai! Anh đẹp trai đi vào rồi kìa.”



Trong văn phòng một trận xôn xao, trong lúc các cô gái khác đang quang minh chính đại ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai kia thì có một bóng dáng chạy về phía anh, sau đó dừng lại.

“Sao anh lại lên đây?” Nguyên Nhị ngượng ngùng nhìn vẻ mặt tò mò của các đồng nghiệp nữ, quay đầu lại. “Không phải em đã nói anh tới nơi thì gọi điện bảo em xuống lấy hay sao?”

Mục Nghiên Chi giơ tay sửa

lại mái tóc rối loạn của cô, nhẹ giọng trả lời: “Bây giờ cũng đã sắp đến giờ ăn cơm, anh muốn lên xem thử em có thời gian ăn cơm cùng anh hay không.”

“Cơm trưa sao?”

“Ừm!” Mục Nghiên Chi gật gật đầu. “Anh có vinh dự được mời em ăn cơm hay không?”

“Ừm…” Nguyên Nhị vuốt cằm, cố ý trưng ra bộ dáng tự hỏi, qua một lúc mới cong cong khóe miệng. “Nhìn ánh mắt mong chờ của anh em sẽ cố dành thời gian ăn cùng anh một bữa cơm.”

Mục Nghiên Chi cười khẽ. “Ừm! Cảm ơn em đã cho anh niềm vinh dự ấy.”

Lỗ Tai Nhỏ Của Anh - Chương 64