Giọng nói lạnh lẽo mang theo sự tức giận, ngoại trừ Nguyên Nhị thì những người trong hẻm đều không tự chủ được mà rùng mình một cái.
"Anh Nghiên Chi..."
Cô hung hăng đẩy người trước mặt ra, vừa định chạy về phía Mục Nghiên Chi thì phía sau truyền đến lực cản làm cô lảo đảo thiếu chút nữa đã té ngã.
Thấy thế người đàn ông ở đầu hẻm làm sao có thể đứng yên được, anh bước nhanh vào trong hẻm nhỏ.
Mục Nghiên Chi cắn răng, trầm giọng cảnh cáo: "Buông cô ấy ra, đừng để tôi phát hiện cậu làm mất một sợi lông của cô ấy. Bảo bối của lão tử cậu cũng dám chạm vào?"
Tống Chiêu sửng sốt, lập tức buông cánh tay Nguyên Nhị ra. Sau khi ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt mang theo sát khí của Mục Nghiên Chi, chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến cho người ngày thường vẫn hay làm xằng làm bậy như cậu ta cũng không thể tự chủ được mà lui về phía sau một bước, trong lòng thế nhưng sinh ra một tia sợ hãi.
Trên người đàn ông kia phát ra một loại khí thế quá cường đại.
Cậu ta nhận ra Mục Nghiên Chi, chính là ngày đó cậu ta đi theo Nguyên Nhị đến cổng trường học thì thấy anh ngồi ở ghế lái trên chiếc xe việt dã.
"Anh..."
"Anh Nghiên Chi, anh đã đến rồi."
Được tự do Nguyên Nhị gấp không chờ nổi mà chạy về phía người đàn ông của mình.
Mục Nghiên Chi dừng lại rồi duỗi tay tiếp được cô gái nhỏ. Anh thấp giọng an ủi vài câu sau đó đem người kéo đến phía sau, lúc này mới ngước mắt lên, ánh mắt xuyên qua mấy tên lưu manh trực tiếp dừng ở trên người Tống Chiêu.
"Cậu lại đây cho tôi."
Tống Chiêu còn chưa kịp nói gì thì mấy tên lưu manh kia đã nhanh miệng hơn. "Mày là ai mà lại dám ở địa bàn của lão tử giương oai."
"Địa bàn của mày?"
Mục Nghiên Chi nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười lạnh.
"Như thế nào tao lại không biết ở thủ đô có một nhân vật như mày?"
"Sách! Chuyện mày không biết còn nhiều lắm."
"Ừ! Tao chỉ cần biết Mục gia ở thủ đô vậy là đủ rồi."
Mục Nghiên Chi chưa bao giờ tự hào vì thân phận người Mục gia của mình, nhưng giờ khắc này anh lại cảm ơn bản thân có được thân phận này. Anh luôn nhớ rõ mình là một quân nhân, ngoại trừ lúc chấp hành nhiệm vụ thì ngày thường anh rất ít sử dụng vũ lực, đối với đám lưu manh trước mặt anh hoàn toàn có thể một mình giải quyết nhưng anh không muốn động thủ, cũng không nghĩ rước lấy phiền phức, mà phương pháp trực tiếp nhất chính là nhắc tới Mục gia.
Người nọ vừa nghe thấy mấy chữ "Mục gia ở thủ đô" thì lập tức cắn phải lưỡi. "Mục...Mục gia? Mày là người Mục gia?"
Ở thủ đô có ai không biết Mục gia.
Trong giới quân sự Mục gia đã có mấy thế hệ làm tướng, tới thế hệ Mục Quốc Phong đã là đời tướng quân thứ năm. Mục gia vì quốc gia đưa ra nhiều cống hiến, đến nay không người nào có thể vượt qua. Mục gia là gia đình quân nhân thanh liêm, cương trực, công chính. Ở trong lòng quốc dân cũng là đại diện cho chính khí. Ngoại trừ bạch đạo thì hắc đạo đối với Mục gia cũng mang theo vài phần kính sợ.
Mà ở thương giới, Mục gia cũng có địa vị và tầm ảnh hưởng lớn. Em trai Mục Quốc Phong là Mục Quốc Cần đã dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, một tay sáng lập nên tập đoàn Mục thị, phía dưới có rất nhiều công ty con, sản nghiệp trải rộng thế giới, nhân viên dưới trướng vô số kể.
Một gia tộc tiếng tăm lừng lẫy như vậy có ai sẽ không biết.
Mục Nghiên Chi liếc mắt nhìn người sau lưng rồi lại nhìn đám người kia. "Bọn mày không nghe thấy cô ấy gọi tao là gì sao?"
Nghe vậy Tống Chiêu mới hồi tưởng lại, bỗng nhiên bật thốt lên. "Nghiên Chi? Mục Nghiên Chi? Đại thiếu gia Mục gia?"
Ở thủ đô cái tên Mục Nghiên Chi này có ai không biết. Đại thiếu gia Mục gia, nhân vật phong vân số một thủ đô, năm ba sơ trung anh chỉ học một học kỳ liền trực tiếp nhảy đến năm nhất cao trung, qua năm hai cũng chỉ học một học kỳ liền bước sang năm ba trực tiếp tham gia thi đại học, hơn nữa còn đạt thủ khoa khoa học tự nhiên. Thế nhưng anh lại từ bỏ nhiều cơ hội đi du học mà lựa chọn trường quân đội. Sau khi tốt nghiệp trường quân đội thì trở thành đoàn trưởng trẻ tuổi nhất của quân đoàn, hỗ trợ cảnh sát phá không ít án tử. Ở thủ đô Mục Nghiên Chi chính là một thần thoại sống, cũng sẽ là người nối nghiệp Mục gia ở trong giới quân sự và chính trị.
Nhưng cuộc sống của anh khá kín đáo, đừng nói trong trường học tìm không thấy ảnh chụp của anh mà ngay cả trên mạng cũng tìm không thấy. Giống như Tống Chiêu và những người này càng không biết Mục Nghiên Chi trông như thế nào.
Người đàn ông trước mặt tuổi còn trẻ, khuôn mặt thanh tuấn, ngũ quan thâm thuý giống như điêu khắc. Toàn thân lại tản ra sự lạnh lẽo cùng khí thế không thể bỏ qua, nhìn lại hai người bị đánh Tống Chiêu lúc này đã tin tưởng anh là người của Mục gia.
Bất luận như thế nào cậu ta đều không thể tưởng tượng được Nguyên Nhị lại là người Mục gia.
Nhớ tới câu nói vừa rồi của Mục Nghiên Chi "Bảo bối của lão tử" trong nháy mắt cả người phảng phất như bị tuyết sương vây quanh, đông lạnh đến phát run. Lúc này cậu ta làm sao còn có thể duy trì bộ dáng cao cao tại thượng như ngày thường nữa, trong lòng nghĩ chỉ mong mau rời khỏi đây, về sau sẽ cách xa cô gái Nguyên Nhị này.
Lúc cậu ta chuẩn bị xoay người rời đi thì mấy tên côn đồ trước mặt chạy trốn còn nhanh hơn, bên tai phảng phất như một trận gió lạnh thổi qua, chỉ để lại một câu "Mục thiếu gia, thực xin lỗi", sau đó cậu ta quay đầu lại thì mấy thân ảnh đã biến mất ở chỗ rẽ, hai người ở đầu hẻm cũng không thấy bóng dáng.
Một lần nữa nhìn về phía Mục Nghiên Chi, lúc này anh đã đem cô gái nhỏ phía sau kéo đến trước mặt, sắc mặt vừa rồi còn làm người sợ hãi nay đã được thay thế bởi sự ôn nhu, chỉ thấy anh hơi hơi khom lưng cẩn thận kiểm tra trên người cô gái nhỏ có vết thương hay không. Bỗng nhiên phát hiện cánh tay cô sưng đỏ anh lập tức quay đầu lại.
Tống Chiêu liền chạm phải ánh mắt sắc như dao kiếm, giống như trong vô hình đâm về phía cậu ta rồi cắm thẳng vào tim, trong nháy mắt hít thở không thông.
Tống Chiêu sợ tới mức không nhẹ, vội vàng cúi đầu, nơm nớp lo sợ nói xin lỗi rồi xoay người bỏ chạy.
Nguyên Nhị quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại quay đầu nhìn về phía Mục Nghiên Chi.
"Anh Nghiên Chi, sao anh lại ở chỗ này?" Khả năng vừa rồi đã chịu qua kinh hách, thanh âm của cô cũng trở nên mềm mại, mang theo một chút đáng thương.
Mục Nghiên Chi đau lòng, nhẹ nhàng mát xa cổ tay của cô, không có trả lời vấn đề của cô mà hỏi ngược lại: "Có người quấn lấy em nhưng vì sao không nói cho anh biết? Nếu không phải anh muốn cho em một kinh hỉ mới tới đón em tan học thì không biết sẽ phát sinh chuyện gì."
Nhớ tới vừa rồi cô bị một đám lưu manh vây quanh lòng anh vẫn còn sợ hãi.
Cho dù cô lại làm ầm ĩ thì trong lòng anh cô vẫn là bảo bối. Làm sao anh có thể chấp nhận nhìn cô bị người khác khi dễ.
"Sao em có thể tự đặt mình vào nguy hiểm như vậy hả." Ngữ khí bất đắc dĩ lại tràn đầy thương tiếc.
"Em cũng không biết cậu ta sẽ làm như vậy. Em đã từng cảnh cáo cậu ta không được quấy rầy em nữa, em còn tưởng lời cảnh cáo của mình có tác dụng ai ngờ cậu ta lại dẫn theo một đám người xuất hiện cơ chứ."
Nguyên Nhị rút cánh tay đang được anh xoa bóp rồi đem bàn tay to lớn của anh nắm ở lòng bàn tay, quơ quơ nói. "Anh Nghiên Chi, thực xin lỗi. Nếu còn có lần sau em nhất định sẽ nói với anh đầu tiên, có được không? Anh không cần tức giận nha, anh vừa giận em liền không thoải mái, không thoải mái thì sẽ đau lòng, một lòng đau muốn chết..."
"Dừng..."
Mục Nghiên Chi lên tiếng đánh gãy lời cô, không vui mà trừng mắt nhìn cô một cái. "Nói cái gì mà chết hay không chết. Anh không cho phép em nói chữ đó, có nghe thấy không."
Nguyên Nhị thè lưỡi, giơ tay lên làm động tác quân lễ. "Tuân mệnh, thủ trưởng Mục."
Mục Nghiên Chi bị cô chọc cười, giơ tay xoa xoa đầu. "Đi, mang em tới bệnh viện."
Nguyên Nhị lắc đầu. "Không cần đâu, trong nhà có thuốc sát thương, chờ lát nữa trở về em xử lý một chút là được rồi."
Mục Nghiên Chi nghĩ nghĩ, cũng không miễn cưỡng cô. "Được."
Anh cười khẽ, dịu dàng nắm tay cô đi ra ngoài. "Đi thôi, chúng ta về nhà."
"Ừ."
Tại Mục gia, Mục Nghiên Chi nắm tay Nguyên Nhị đi vào nhà chính thì phát hiện trên sofa ở phòng khách ngồi đầy người, một đám người ồn ào nhốn nháo trêu chọc nhau. Mục lão gia tử ngồi ở trong đám người, cười đến khuôn mặt đầy nếp nhăn.
"Nghiên ca, em gái Nhĩ Đoá, hai người đã về rồi."
Nói chuyện chính là Phó Tân An. Anh ta ngồi ở trên sofa đơn, mấy người còn lại nghe thấy anh ta kêu lên thì không hẹn mà cùng nhìn về phía Mục Nghiên Chi và Nguyên Nhị.
Mục Nghiên Chi nhìn bọn họ rồi nhàn nhạt gật đầu. Ngược lại thì Nguyên Nhị bên cạnh khi thấy nhóm người kia thì lập tức rút tay rồi chạy lên trước vài bước.
"Anh Tây Nam, anh Giai Minh, anh Dịch Thần, mọi người tới rồi sao." Giọng nói thật ngọt ngào.
Mục Nghiên Chi nhìn cô một cái lại cúi đầu nhìn bàn tay trống rỗng của mình, vừa buồn bã lại mất mát, tâm vắng vẻ.
Trong nhà Phó Tân An, Lục Giai Minh và Dịch Thần đều có mấy thế hệ tòng quân, ở trong giới quân sự, chính trị hay trong thương giới đều có địa vị nhất định. Mấy người này cùng Mục Nghiên Chi lớn lên trong một quân khu, có thể nói là từ nhỏ mặc chung một cái quần lớn lên, cảm tình so với anh em ruột còn muốn thân hơn, ngày thường phàm là ai có việc những người còn lại đều sẽ tương trợ. Trong bốn người thì Mục Nghiên Chi cùng Lục Giai Minh lựa chọn tòng quân, Phó Tân An đi làm tại công ty kiến trúc, trong khi đó Dịch Thần lại cùng một bạn học kết phường mở công ty khoa học kỹ thuật.
Ở trong toàn bộ quân khu, từ nhỏ đến lớn cũng chưa có người nào dám chọc 4 người này, tới lúc Mục Nghiên Chi 10 tuổi thì quân khu có nhiều thêm một tiểu tổ tông. Ngoại trừ Mục Nghiên Chi thì những người còn lại không ai dám chạm vào một sợi lông tơ của tiểu tổ tông này.
Tiểu tổ tông này không phải ai khác mà chính là cô gái nhỏ được cả Mục gia yêu thương Nguyên Nhị.
Nguyên Nhị chào hỏi qua một vòng. Có vài người vốn đang ngồi cạnh lão gia tử cũng vội vàng đứng lên, nghĩ muốn đi tới ôm Nguyên Nhị một cái nhưng mà có người thường thường đều sẽ không để cho bọn họ như ý, trực tiếp chắn trước người Nguyên Nhị.
"Nghiên ca, anh vẫn nhỏ mọn như vậy a." Lục Giai Minh nói.
"Đúng vậy! Nghiên ca." Dịch Thần cũng hùa theo.
"Nghiên ca, em gái Nhĩ Đoá cũng là tiểu bảo bối của bọn em mà." Phó Tân An nói.
Nghe vậy, Mục Nghiên Chi bắn ra ánh mắt lạnh lùng, nhướng mày nói. "Của ai?"
"..."
Phó Tân An ngượng ngùng lui về phía sau một bước. "Anh! Là của anh."
Lúc này, có một cái giọng nói vui vẻ cùng gia nhập với bọn họ. Nguyên Nhị nghe tiếng thì quay đầu lại, cô nhìn thấy Hạ Hàn từ phòng bếp chạy tới, hai tay thì giang rộng ra.
"Em gái Nhĩ Đoá, tới đây cho anh Hạ ôm một cái nào."
"Anh Hạ..."
Lúc Mục Nghiên Chi xoay người thì bên cạnh đã không còn ai, phóng tầm mắt nhìn lại thì thấy cô gái nhỏ sớm đã cùng người ta ôm ấp.
"..." Mục Nghiên Chi.
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ.
Mục Nghiên Chi quay đầu liếc nhìn mấy người đang cười trộm kia rồi lại quay đầu đi tới chỗ hai người đang ôm ấp kia.
"A...a...a"
Hạ Hàn kinh hoảng nhìn người đang xách cổ áo của mình, nhanh chóng xin tha. "Anh...anh họ! Xin tha mạng, em không... không ôm nữa."
Khuôn mặt Mục Nghiên Chi đen như đít nồi, anh đem Hạ Hàn ném sang bên cạnh. "Lần sau lại nhìn thấy em loạn ôm người khác, thì anh sẽ không tha cho em."
"Không ôm, không ôm."
Anh ta còn muốn sống lâu một chút nha.
Xoay người nhìn cô gái nhỏ, Mục Nghiên Chi giúp cô sửa sửa cổ áo, còn nghiêm túc dặn dò: "Em còn nhỏ sao? Không biết nam nữ thụ thụ bất thân hả."
Nguyên Nhị nhìn vẻ mặt Hạ Hàn, khóe miệng mỉm cười hỏi: "Anh Nghiên Chi, anh cũng là đàn ông đấy! Có phải từ đây về sau em cũng không thể ôm anh nữa hay không?"
Mục Nghiên Chi ngẩng đầu gõ lên cái trán của cô rồi bật cười. "Anh có thể giống những người khác sao?"
"Không..."
Nguyên Nhị cười hì hì lắc đầu. "Anh không giống."
Giữa muôn vạn người, anh là ánh mặt trời chiếu sáng cả thế giới của em, cũng sưởi ấm trái tim em.
Lời của editor: Edit được một bộ truyện quả thực không dễ vậy nên mọi người đừng đọc truyện trong ầm thầm như vậy nhé. Nhấn bình chọn cũng không quá khó đúng không, thật sự tui cũng chỉ muốn có thêm nhiều động lực để edit tiếp mà thôi. Tiện đây tui cũng muốn cảm ơn những bạn đã thường xuyên ủng hộ tui nhoa ❤️