Trở về đã hai tuần Mục Nghiên Chi chuyện gì cũng không làm, mỗi ngày đều đúng giờ xuất hiện ở tòa nhà phía Bắc làm bữa sáng và bữa tối cho Nguyên Nhị, có đôi khi thậm chí còn làm luôn cơm trưa để mang tới cho cô. Sợ tùy tiện xuất hiện Nguyên Nhị sẽ không cao hứng, mỗi lần như vậy anh sẽ gọi điện thoại hoặc là gửi tin nhắn báo trước cho cô một tiếng, chỉ có điều mỗi lần đều bị cô cự tuyệt.
Ngay từ đầu Nguyên Nhị vẫn luôn tỏ thái độ như vậy, không nóng không lạnh. Mỗi khi vui vẻ thì cô sẽ ăn nhiều một chút, lúc không vui vẻ trực tiếp ném mặt chạy lấy người, hoặc là đem nỗi bực tức trút hết lên trên người Mục Nghiên Chi.
Mục Nghiên Chi mỗi lần bị khinh bỉ cũng sẽ không tranh luận, chỉ biết lộ ra một nụ cười dịu dàng đầy sủng nịch, hoàn toàn không để bụng chuyện cô cố tình làm khó dễ mình. Ngẫu nhiên anh cũng sẽ mua một ít quà tặng nho nhỏ để dỗ dành cô, điều đáng nói là mỗi lần anh mua quà đều trúng với mong muốn của Nguyên Nhị.
Dần dà Nguyên Nhị được anh lấy lòng đến mức dường như đã không thể tỏ ra tức giận được nữa.
Có những lúc cô còn suy nghĩ xem mình có nên tiếp tục làm khó dễ anh hay không.
Nhưng mà cô cũng rất tò mò anh kiếm đâu ra những món quà kia.
Nguyên Nhị hôm nay không có việc gì, sớm tan ca về nhà. Lúc về đến nhà thì trong bếp có âm thanh đang xào rau, không cần nghĩ thì cô cũng biết là ai ở trong đó.
Cô thay đổi giày, tùy tiện ném túi xách lên sofa, xoay người nghênh ngang đi tới nhà bếp. Mục Nghiên Chi nghe tiếng động mới quay đầu lại, thấy Nguyên Nhị đi đến chỗ tủ lạnh thì vội vàng ngăn cản. “Trong lò vi sóng đang hâm sữa bò.”
Nguyên Nhị sửng sốt, quay đầu nhìn người đang xào rau kia, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nghe lời đi tới chỗ lò vi sóng lấy sữa bò, sữa bò hẳn là đã hâm lại từ sớm, giờ phút này độ ấm vừa phải.
Nguyên Nhị uống liên tục mấy miếng, thấy Mục Nghiên Chi đang nhìn mình, trên mặt mang theo nụ cười nhợt nhạt. Cô nghiêng người không nhìn anh, có chút không được tự nhiên hỏi: “Anh nhìn cái gì?”
Mục Nghiên Chi lắc đầu. “Không có gì, chỉ là muốn nhìn em nhiều thêm một chút thôi.”
“…” Nguyên Nhị.
Cô không đáp lại cũng không nhìn anh, cái miệng nhỏ từ từ uống sữa ấm áp, uống được một nửa giọng nói của Mục Nghiên Chi lại vang lên.
“Đừng uống nhiều như vậy, để dành bụng còn ăn cơm.”
Nguyên Nhị ồ một tiếng, đang chuẩn bị đặt cái ly xuống đột nhiên lại cảm thấy có chút không đúng.
Giây tiếp theo, cô xoay người nhìn người đàn ông đang chùi nồi ở đằng kia, cau mày nói: “Không đúng nha! Sao em phải nghe anh nói chứ.”
Còn đồng ý đến sảng khoái như vậy. Nguyên Nhị à Nguyên Nhị, mày có chút cốt khí được không hả.
Tuy rằng thời gian này anh đối tốt với mày đến mức không còn lời gì để nói, nhưng mày cũng đã phải chờ đợi anh ấy ba năm đấy.
Ba năm, không phải ba ngày.
Nguyên Nhị tức giận chỉ vào Mục Nghiên Chi. “Không được, em không thể tiếp tục nghe lời của anh nữa.”
Nghe vậy Mục Nghiên Chi quay đầu lại nhìn cô, nhẹ nhàng ừ một tiếng. “Anh nấu cơm xong rồi, chờ em ăn cơm xong thì không cần nghe lời anh có được không?”
“Anh…” Nguyên Nhị bị thái độ ôn hòa của anh làm cho chán nản cực kỳ. Cô hừ một tiếng, xoay người đi khỏi nhà bếp.
Cô cố ý dùng sức kéo ghế, lại cố ý dùng sức đem ghế đặt xuống thật mạnh, lấy tiếng vang này nói cho người trong bếp biết cô đang rất tức giận.
Đúng vậy, là rất tức giận.
Vì muốn biểu hiện bản thân đang rất tức giận, lúc Nguyên Nhị ăn cơm còn cố ý làm khó dễ, mỗi món ăn đều nói khó ăn, rồi lại cố tình không ngừng nhét thức ăn vào miệng, rất nhanh thì nhét đầy bụng thức ăn.
Cô đặt chiếc đũa xuống cố ý bắt bẻ nói: “Nếu không phải vì đang đói bụng thì em sẽ không thèm ăn thức ăn khó nuốt như vậy đâu.”
Cô trộm ngắm Mục Nghiên Chi một cái, lại tiếp tục nói: “Ôi chao! Thật là nhớ bữa tiệc lớn của Tiêu Kỳ. Mỗi lần anh ra đều mang em đi ăn ngon, đối với em thật sự là quá tốt.”
Vừa dứt lời Nguyên Nhị cảm giác bên cạnh truyền đến động tĩnh, quay đầu vừa thấy Mục Nghiên Chi đứng lên, sắc mặt trầm thấp, môi gắt gao mím chặt, sau đó nói: “Chuyện làm giả thiệp mời anh có thể xem như chưa từng xảy ra, nhưng nếu như em còn lấy cậu ta ra để kích thích anh thì anh cũng không biết bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Giọng nói trầm thấp mang theo tia ẩn nhẫn. Nguyên Nhị nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn không thốt ra lời nào.
Âm thanh cọ xát trên sàn nhà bỗng dưng vang lên, Nguyên Nhị chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn biến mất ở cửa nhà bếp, nửa ngày cô mới hừ một tiếng sau đó đứng lên, lẩm bẩm nói: “Cái gì vậy! Còn dám giận em hả.”
Nói xong, cô xoay người lên lầu, vào lúc cô bước lên lầu thì Mục Nghiên Chi từ trong bếp đi ra. Anh đứng trong một góc, lẳng lặng nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô gái nhỏ, bất đắc dĩ thở dài.
Vừa nghe cô nhắc đến tên người đàn ông khác anh liền mất khống chế, anh biết đây là vì anh cảm thấy ghen ghét.
Khi nào cô mới có thể giống như trước, đối mặt với mình thì luôn cười vui?
Di động đặt ở trong túi rung lên. Mục Nghiên Chi lấy ra ấn nghe.
Di động của anh được Lý Tiến gửi tới từ lâu. Anh mua một chiếc máy mới rồi lấy sim từ máy cũ lắp vào.
Mục Nghiên Chi gác di động ở bên tai, im lặng nghe người bên kia nói, sau một lúc mới nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi tắt điện thoại.
Tắt điện thoại xong anh yên lặng dọn dẹp bát đũa, xong xuôi mới xoay người rời đi.
Trên lầu, Nguyên Nhị ngồi ở trên giường phát ngốc, không biết qua bao lâu cô lại đi xuống lầu. Lúc này cô phát hiện người kia sớm đã rời đi, nhà ăn được dọn dẹp đến sạch sẽ, trong phòng bếp đã không có hơi thở nhè nhẹ của người kia.
Trong lòng không tránh khỏi có chút mất mát. Nguyên Nhị nhỏ giọng nói thầm, thanh âm rất nhỏ rất nhỏ, cũng không biết cô đang nói cái gì, chỉ thấy cô vừa đi vừa vừa đấm lên~ tay vịn cầu thang.
“Hừ! Chán ghét.”
……
Vẫn là quán bar kai, vẫn là căn phòng kia, vẫn là kiểu uống rượu giống như uống nước lúc trước.
Mục Nghiên Chi đem ngụm cuối cùng trong chai đổ vào miệng một hơi uống sạch, cơ thể đột nhiên ngã về sau, tay nhẹ buông thõng xuống, chai rượu rơi trên mặt đất, âm thanh chai rượu rơi xuống bị tiếng nhạc lấn át.. Chai rượu rơi xuống nhưng không vỡ, rơi trên mặt đất sau đó lăn xuống dưới gầm bàn.
Mục Nghiên Chi say khướt, gian nan mở to mắt, duỗi tay muốn lấy rượu.
“Đem rượu trả lại cho tôi…rượu…trả lại cho tôi…”
“Rượu cái gì mà rượu, cậu xem cậu đã uống thành cái dạng gì rồi.” Lục Giai Minh nhìn không nổi nữa, lại đây đem tay anh đẩy ra, khom lưng nhặt chai rượu đặt trên bàn. “Uống cái gì mà uống, tất cả rượu trong chai đều bị cậu uống hết rồi. Cậu xem bộ dáng của cậu đi, có phải cậu lại cãi nhau với Nhĩ Đóa hay không?”
Nhắc tới nhũ danh của Nguyên Nhị, Mục Nghiên Chi chớp chớp mắt, trưng ra vẻ mặt ủy khuất. “Cô ấy vì sao lại muốn ăn cơm với người đàn ông khác, tôi làm cơm ngon như thế nhưng vì sao cô ấy còn muốn người đàn ông khác mời cơm chứ?”
Phó Tân An lại đây, không khách khí đạp anh một chân. “Ăn bữa cơm thì tính là cái gì. Cậu nhìn lại bộ dáng này của mình đi, người nào không biết còn tưởng rằng vợ cậu bị người ta cướp mất rồi đấy!”
Anh ta vừa dứt lời người vốn đang ngã trên sofa đột nhiên ngồi dậy. Dịch Thần ngồi bên cạnh vô duyên vô cớ gặp họa, cổ bị người ta bóp lấy, còn chưa phản ứng đã nghe Mục Nghiên Chi hét lên: “Mày thế mà lại dám cướp vợ của tao. Hôm nay tao phải bóp chết mày, tao…a…”
Một tiếng kêu rên vang lên, cơ thể cao lớn lập tức ngã trở xuống sofa.
Dịch Thần vuốt cổ há mồm thở dốc. “Trời ạ! Nghiên ca điên rồi, không đúng.” Anh ta nhìn về phía Phó Tân An. “Lời này rõ ràng là cậu nói, muốn bóp chết cũng phải bóp chết cậu, bóp tôi làm cái gì?”
Dịch Thần tỏ vẻ ủy khuất.
Phó Tân An nhìn Mục Nghiên Chi bị đánh ngất xỉu “hừ” một tiếng, chế nhạo: “Ai bảo cậu lớn lên nhìn giống một tên thích cướp vợ người khác.”
“…” Dịch Thần giật giật khóe miệng. “Đánh rắm.”
Lục Giai Minh ngồi bên cạnh xem kịch, chờ hai người trước mặt cãi nhau xong mới nâng cằm nhìn người trên sofa, hỏi: “Người này nên giải quyết thế nào đây?”
“Giải quyết?” Phó Tân An lộ ra vẻ mặt xấu xa. “Đương nhiên là giao cho cô gái nhỏ của cậu ta rồi.”
“Chậc chậc chậc…” Dịch Thần ghét bỏ chỉ vào Phó Tân An. “Tư tưởng của cậu thật xấu xa.”
Phó Tân An một chân đá tới. “Cậu có biết tôi nghĩ cái gì không mà bảo xấu xa?”
Dịch Thần linh hoạt né tránh. “Còn phải đoán sao.”
“Này!” Lục Giai Minh nhịn không được chen vào nói. “Các cậu nhìn bộ dáng như người chết của cậu ta đi, như thế này còn có thể làm được chuyện gì à?”
“Rất khó nói.” Dịch Thần và Phó Tân An khó có dịp trăm miệng một lời.
“…” Lục Giai Minh.