Lỗ Tai Nhỏ Của Anh - Chương 31


Bên ngoài ban công, sắc vàng của ánh hoàng hôn bắt đầu rơi xuống, phía dưới con đường nhỏ thỉnh thoảng có vài sinh viên mặc quân phục đi qua. Nguyên Nhị uể oải ghé vào lan can, khuôn mặt nhỏ nhăn dúm dó.

Người đầu kia điện thoại hồi lâu vẫn không trả lời, nhưng Nguyên Nhị biết anh vẫn đang nghe. Qua microphone cô có thể nghe được tiếng hít thở của anh, cô đáng thương cắn cắn môi dưới và khóc.

"Anh Nghiên Chi, nếu anh không để ý tới lời em nói thì em sẽ rất thương tâm." Thanh âm khàn khàn, mang theo giọng mũi.

Đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng cười khẽ, giọng nói của người đàn ông vang lên. "Thương tâm? Em mới đi học mấy ngày thôi mà nhanh như vậy đã có đàn ông đưa tới cửa tới. Nguyên Nhị à, em cũng thật có bản lĩnh."

Nguyên Nhị hít hít cái mũi. "Cũng đâu phải do em gọi tới, hơn nữa em cũng đã bảo cậu ta không cần quấn lấy em rồi, nhưng mà cậu ta không chịu nghe đấy chứ."

Mục Nghiên Chi thở ra, ngữ khí quái quái. "Nguyên Nhị à Nguyên Nhị, sao em lại có sức hấp dẫn khiến người ta yêu thích như vậy?"

Cao trung đã như thế rồi, bây giờ mới vào đại học mấy ngày lại tiếp tục như thế.

Nghe thấy lời này Nguyên Nhị đột nhiên muốn cười. Cô mím môi, cố gắng nhịn cười. "Còn không phải là vì em có sức hấp dẫn cho nên anh mới thích em hay sao."

Mục Nghiên Chi cười nhạo một tiếng. "Hừ."

Lời này nói ra giống như rất có đạo lý.

"Em nói như vậy cũng không sai." Mục Nghiên Chi thở dài. "Nhưng mà cô gái nhỏ của anh có sức hấp dẫn như thế, vậy thì trong 4 năm đại học này khẳng định anh sẽ phải lo lắng rất nhiều."

Nguyên Nhị cuối cùng cũng bật cười.

"Vậy sau khi em tốt nghiệp thì sao? Chẳng lẽ lúc ấy anh sẽ không lo lắng nữa à?" Cô hỏi.

"Bốn năm sau em chính là vợ của anh rồi, khi đó chúng ta đã có giấy đăng ký kết hôn, còn cần anh phải nhọc lòng hay sao?"

Nghe vậy, Nguyên Nhị hừ một tiếng, trêu chọc anh: "Nói không chừng ngày mai em sẽ chia tay với anh."

Mục Nghiên Chi tự tin vô cùng. "Em dám sao."

"Ha hả."

"Đúng rồi." Mục Nghiên Chi hỏi: "Vừa rồi em...khóc?"

"???" Cô còn tưởng rằng anh không nghe thấy chứ.

"Không...Không có! Em là người thích khóc như vậy sao?"

Công lực trợn mắt nói nói dối của cô Mục Nghiên Chi sao có thể không nhìn ra. Anh cười cười, chọc thủng tâm tư của cô. "Có khóc, lỗ tai của anh tốt lắm."

"..." Nguyên Nhị hừ lạnh một tiếng. "Vậy mà anh còn nói thẳng ra."

"Được rồi, không đùa nữa. Bây giờ em đến sân bóng rổ đi." Mục Nghiên Chi.

"Đến đấy làm gì?"

"Em tới đây sẽ biết."

"Anh lại muốn...Alo? Alo?" Nguyên Nhị nhìn màn hình di động, giật giật khóe miệng. "Dám cúp điện thoại của em. Hừ! Để xem lát nữa em có đánh chết anh không."

Nói xong, Nguyên Nhị hấp tấp trở vào phòng, cầm chìa khóa đi ra ngoài.

"Nguyên Nhị, cậu làm gì vậy?" Dương Hiểu Na vừa vặn lấy nước từ bên ngoài vào.

Nguyên Nhị vẫy vẫy tay, vừa đi vừa nói: "Có chút chuyện, một lát tớ sẽ trở về."

......

Bởi vì còn chưa chính thức khai giảng, các tân sinh viên ban ngày huấn luyện cũng đã đủ mệt, chắc chắn sẽ không đánh bóng rổ, lúc này trên sân bóng rổ không một bóng người. Nguyên Nhị đẩy cửa, dưới ánh đèn mờ ảo cô cẩn thận đi vào, tầm mắt nhìn xung quanh, khi tới gần cánh cửa cạnh khán đài thì thấy một người đàn ông ngồi trong góc. Anh đang cúi đầu chơi di động, bộ dáng hết sức chuyên chú, cũng không biết là đang xem cái gì.

Nguyên Nhị cười cười, trong lòng mang tâm tư muốn dọa anh, nhưng mới đi vài bước thì giọng nói của anh từ từ truyền đến. "Em đừng đùa nữa, mau tới đây."

Cô dừng bước chân, hừ một tiếng, nặng nề đạp lên sàn nhà, cố ý tạo ra thanh âm thật lớn, miệng chu lên, tức giận nói: "Anh không thể giả vờ không biết em đang tới hả?"

Mục Nghiên Chi tháo mũ đồng thời ngẩng đầu, lông mày nhướn lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt. "Em thấy như vậy rất thú vị?"



Nguyên Nhị gật đầu. "Thú vị."

Cô đặt mông ngồi xuống bên cạnh anh, hỏi: "Gọi em tới đây làm gì? Muốn tổ chức một buổi đại hội phê bình em sao?"

"Đại hội phê bình?" Mục Nghiên Chi bật cười. "Em gặp qua đại hội phê bình nào chỉ có hai người chưa?"

Mục Nghiên Chi xoa đầu cô, ý cười nơi khóe miệng gia tăng vài phần.

Nguyên Nhị đẩy tay anh ra, nheo đôi mắt, bĩu môi nói: "Anh không biết lúc anh tức giận có thể lấy một địch mười à?"

Mục Nghiên Chi mày nhíu nhíu, không biết nên khóc hay nên cười. "Anh thật sự lợi hại như vậy?"

"Đúng vậy." Nguyên Nhị gật đầu thật mạnh. "Lợi hại cực kỳ."

Mục Nghiên Chi không nói tiếp, anh nhìn vào đôi mắt đen tựa như viên ngọc lưu ly của cô, ở trong không gian mờ ảo đôi mắt ấy vẫn có thể phát ra hào quang làm người khác không thể bỏ qua, người có thứ ánh sáng độc nhất vô nhị ấy thuộc về anh.

Nguyên Nhị bị anh nhìn chằm chằm thì có điểm không được tự nhiênm. Cô cười gượng một tiếng rồi nghiêng đầu qua một bên.

Đột nhiên Nguyên Nhị nghe thấy âm thanh sàn sạt. Cô còn chưa chưa quay đầu lại nhìn thì đã ngửi thấy mùi thịt kho tàu thơm ngào ngạt.

Hả? Thịt kho tàu?


Cô đột nhiên quay đầu, lập tức nhìn thấy Mục Nghiên Chi đang cầm một cái hộp giữ ấm đưa tới trước mũi, chỉ thấy anh hít một hơi, trên miệng mang theo ý cười thật sâu, miệng lúc đóng lúc mở. "Ừm! Thơm quá."

"Mẹ Mục làm thịt kho tàu hả?" Nguyên Nhị cười hì hì, duỗi tay muốn lấy.

Mục Nghiên Chi phản ứng nhanh nhẹn lập tức né tránh. "Làm gì vậy?"

"Hả...Cái này không phải cho em sao?" Cô dùng ánh mắt trông mong nhìn hộp thịt, thiếu chút nữa nước miếng đã chảy ra.

Mục Nghiên Chi nhướn mi, cố ý nói: "Ai nói là cho em?"

"A?" Nguyên Nhị trừng mắt, không rõ ý tứ của anh. "Không phải cho em?"

Cô thẳng tắp mà nhìn vào anh, vẻ mặt chờ mong.

Giây tiếp theo, Mục Nghiên Chi lắc đầu, trong miệng lạnh lùng phun ra hai chữ. "Không phải."

"..." Nguyên Nhị.

Người này đem cô gọi tới sân bóng rổ là để chơi cô đúng không.

"Hừ! Chán ghét." Nguyên Nhị nói xong thì đứng dậy muốn đi.

Mục Nghiên Chi thấy cô giống như thật sự có chút tức giận, vội vàng giữ chặt cô lại. "Này! Anh nói giỡn thôi mà."

Nguyên Nhị lạnh lùng nói: "Nhưng em nghiêm túc."

Mục Nghiên Chi vội vàng nói: "Đừng đừng! Lỗ tai nhỏ, anh chỉ muốn vui đùa với em thôi. Được rồi, em tới ngồi nơi này đi, anh đút em ăn."

Nguyên Nhị cúi đầu nhìn anh

"Xin lỗi đi."

"Được được được." Mục Nghiên Chi giơ đôi tay. "Anh xin lỗi, thực sự xin lỗi."

"..." Nguyên Nhị. "Đừng ăn nói khép nép như vậy, nếu người khác biết còn nghĩ em giống như cọp mẹ ức hiếp anh."

"Sẽ không, sao có thể như vậy được." Mục Nghiên Chi lôi kéo tay bảo cô ngồi xuống, bản thân thì ghé sát lại cô. "Anh nguyện ý ăn nói khép nép với em thì có vấn đề gì nào? Ai bảo bọn họ không có vị hôn thê chứ."

Nguyên Nhị cho anh một ánh mắt xem thường, nói giống như có vị hôn thê thì ghê gớm lắm vậy.

Cô dùng khuỷu tay đâm đâm anh. "Thịt kho tàu đâu."

Mục Nghiên Chi cầm lấy hộp thịt kho tàu, dùng đôi đũa gắp một miếng đưa tới miệng Nguyên Nhị, đáy mắt anh mỉm cười, nhướn mi nói. "Ăn đi."


Nguyên Nhị há mồm cắn, một bên quai hàm phồng lên. Cô chép chép miệng, hàm hồ nói: "Đúng rồi, sao anh trở về cũng không nói cho em biết, còn thành giảng viên huấn luyện quân sự của bọn em nữa. Hay là anh sợ em biết trước thì sẽ mượn việc công làm việc tư."

Mục Nghiên Chi cười cười. "Nếu anh muốn làm việc tư thì ai có thể ngăn được anh chứ."

Lời này của Mục Nghiên Chi cũng không sai, anh muốn làm việc tư thì không ai có thể ngăn được

Nguyên Nhị ngẫm lại, thật đúng là không có.

"Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của em đâu." Nguyên Nhị.

Mục Nghiên Chi không lập tức trả lời, anh chậm rì rì đút cho Nguyên Nhị một miếng thịt kho tàu, rồi nói: "Tối hôm qua anh mới trở về, ghế còn chưa kịp ngồi nóng thì đã nhận được nhiệm vụ này, nghĩ có thể nhìn thấy em anh liền tới."

Anh dừng một chút, không chờ Nguyên Nhị nói tiếp anh đã đưa tay nắm vành tai của cô: "Lỗ tai nhỏ, cảm ơn em đã nhớ tới anh. Anh cũng nhớ em, rất nhớ em."

Gương mặt Nguyên Nhị đột nhiên nóng lên, hơi thở của anh phả lên làn da. Cô quay đầu, còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị Mục Nghiên Chi hôn lên đôi môi dính nước thịt của mình. Cô thậm chí còn cảm nhận được đầu lưỡi của anh lướt qua môi mình, sau đó mới rời đi.

Mục Nghiên Chi liếm liếm môi, cười một cách xấu xa nhìn Nguyên Nhị. "Ừm! Hương vị không tồi."

Nguyên Nhị hậu tri hậu giác phản ứng lại, hiểu rõ ý tứ mới hờn dỗi mắng anh một câu, sau đó đoạt lấy đôi đũa gắp một miếng thịt kho tàu nhét vào miệng anh. "Anh ăn đi."

Hai người ngồi ở sân bóng rổ đem một hộp thịt kho tàu giải quyết hết, sau đó lại hàn huyên một lát, cho đến khi thấy sắc trời đã muộn Mục Nghiên Chi mới bảo Nguyên Nhị về ký túc xá.

Nguyên Nhị lưu luyến không thôi, ôm anh một lúc mới chậm rì rì rời đi.

Chờ cô đi xa Mục Nghiên Chi đưa mắt nhìn xung quanh, xác định không có ai mới nhanh chân rời đi.

Ngày hôm sau, trời vừa mới sáng loa phát thanh của trường học đã vang lên âm thanh tập hợp quân huấn. Các bạn sinh viên vội vội vàng vàng mặc quần áo rồi chạy xuống dưới lầu, sau khi mọi người tập hợp xong huấn luyện viên bắt đầu điểm danh, sau đó thì giải tán đội ngũ, rồi tập hợp lại một lần nữa trong thời gian nhanh nhất.

"Cái này là trò gì vậy, rõ ràng là muốn chơi chúng ta mà. " Dương Hiểu Na bực bội cởi mũ xuống, bất mãn nói.

Nguyên Nhị xoa xoa đôi mắt, đánh ngáp một cái thật lớn. "Buồn ngủ muốn chết."

"Đúng vậy! Nếu mỗi ngày đều như thế này thì còn muốn để người ta sống không cơ chứ." Dương Hiểu Lệ.

Kết thúc buổi quân huấn mọi người trở về ký túc xá, lúc này cũng không có ai buồn ngủ nữa. Bọn họ rửa mặt rồi sửa lại quần áo, sau đó thì đến nhà ăn.

Thời gian vẫn còn sớm, số sinh viên mặc quân phục tới nhà ăn không nhiều lắm, nhưng rất rạo rực. Số người mặc thường phục rất nhiều, hẳn là các học trưởng học tỷ.

Ba người lấy cơm xong thì tìm vị trí ngồi xuống, bữa cơm ăn được một nửa thì ánh sáng trước mắt đột nhiên bị che đi. Ba người đang nói đùa với nhau đồng thời ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt là mấy cái người đàn ông mặc quân phục, trong đó có Lục Giai Minh. Anh ta mỉm cười chào hỏi với mấy nữ sinh. "Buổi sáng tốt lành."

"Xin chào huấn luyện viên." Dương Hiểu Na hồi hồn trước, nói: "Huấn luyện viên, anh có muốn ăn cơm cùng bọn em không?"

Nguyên Nhị ra tiếng muốn ngăn cản, Lục Giai Minh đã vòng qua ngồi vào bên tay trái cô. "Mọi người cùng nhau ăn cơm thì sẽ rất náo nhiệt."


Một bàn ăn có hai hàng ghế, mỗi hàng có bốn chỗ ngồi, vừa hay nhóm Lục Giai Minh cùng đến bốn người. Những người này Nguyên Nhị đều quen biết, hẳn là Mục Nghiên Chi đã nói gì đó cho nên bọn họ đều làm bộ không quen biết cô. Mặt khác, ba người thấy Lục Giai Minh ngồi xuống. cũng nhanh chân ngồi xuống. Chờ bọn họ đều ngồi vào chỗ Nguyên Nhị mới phát hiện còn một vị trí bên tay phải cô.

"..." Tình huống này là như thế nào?

Cô đang cảm thấy nghi hoặc thì nghe thấy Lục Giai Minh ở bên tai hô lên. "Lão đại."

Lão đại?

Nguyên Nhị giật mình một cái, đột nhiên ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen nhánh của Mục Nghiên Chi, trong nháy mắt cả người cứng đờ.

Cô rũ thấp đầu, thành thật ăn cháo trắng trong chén, cảm nhận được bên cạnh có người ngồi xuống, lúc cô còn do dự có nên lớn tiếng chào hỏi hay không thì đã nghe thấy anh hỏi: "Sao em chỉ ăn cháo trắng? Cô gái nhỏ thì không cần giảm béo."

Thanh âm nhàn nhạt, nhìn qua giống như là lơ đãng quan tâm tới cô, nhưng chỉ có Nguyên Nhị biết là anh cố ý, cố ý khiến cho cô chú ý tới.

Nguyên Nhị cứng người, đem cháo trong miệng nuốt xuống rồi chậm rãi ngẩng đầu, trên miệng là một nụ cười khó coi. Cô nghiêng đầu nhìn anh, vẫy vẫy tay. "Xin chào Trưởng quan."

Biểu cảm của Mục Nghiên Chi vẫn đạm mạc, giữa mày mang theo một cổ xa cách, anh gật đầu ừ một tiếng: "Ăn nhiều một chút, em còn nhỏ không cần giảm béo."

Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn hai chị em sinh đôi ở đối diện bổ sung thêm: "Các em cũng vậy."

"Vâng." Dương Hiểu Lệ.


"Vâng." Dương Hiểu Na.

"Đã biết thưa trưởng quan." Nguyên Nhị.

Trên bàn cơm khí áp có chút thấp. Nguyên Nhị biết mấy người này ngày thường đều rất ầm ĩ, nhưng có thể là vì bây giờ họ đang ở trường làm huấn luyện viên cho nên biểu hiện lúc này so với ngày thường thì nghiêm túc hơn, ngay cả ăn cơm cũng thẳng eo. Bình thường những người đàn ông này đều phải huấn luyện số lượng lớn, vì thế lượng cơm bọn họ ăn cũng nhiều hơn gấp hai lần so với mấy cô gái, mỗi người không ngừng cầm một chén cháo lớn, một cái tay khác cầm bánh bao thịt cùng mì xào. Bọn họ cúi đầu, yên lặng ăn sạch đồ ăn trên bàn, ba nữ sinh thấy bọn họ như vậy cũng không tiện để thừa cái gì, tất cả đều ăn sạch phần ăn của mình.

Không biết người bên cạnh có phải cố ý hay không, đùi vẫn luôn dán lên chân Nguyên Nhị. Cô dịch sang bên cạnh anh cũng dịch theo, lúc nào cũng muốn chạm vào cô, cách một lớp quần áo cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể anh truyền tới, nóng giống như một ngọn lửa. Cánh tay của anh cũng vậy, cả một cái bàn lớn như thế nhưng anh vẫn cố tình muốn chạm vào cô, ống tay áo của cả hai đều được xắn lên cao, da thịt không hề có vật cản đụng vào nhau, rất nóng.

Đến cuối cùng, Nguyên Nhị không còn cảm thấy anh vô tình nữa mà anh căn bản chính là cố ý.

Hừ! Tên đàn ông thúi.

Ăn cơm xong, Lục Giai Minh không thèm giữ bộ dạng nghiêm túc như lúc nãy nữa, bắt đầu vui đùa. Trên bàn cơm áp suất thấp trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, ngay cả Mục Nghiên Chi thần sắc cũng không còn vẻ nghiêm túc nữa.

Nguyên Nhị nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, thiếu chút nữa đã không nhịn được vạch trần bộ mặt thật của anh.

Qua một lát, bên ngoài vang lên tiếng còi. Các bạn sinh viên nhanh chóng tập hợp, một ngày quân huấn lại bắt đầu.

Lần quân huấn này kéo dài trong nửa tháng, trong đó có ba ngày là ở giảng đường học tập, thời gian còn lại đều bên ngoài huấn luyện. Một ngày cuối cùng chính là kiểm duyệt, rồi chọn ra lớp ưu tú.

Thời gian trôi qua một tuần, làn da mỗi người tựa hồ đã đen vài phần, nhưng những người này không bao gồm Nguyên Nhị. Đồng dạng đều là phơi nắng

thế nhưng những người khác đều đen đi duy chỉ có cô vẫn trắng như cũ.

Trong ký túc xá, Dương Hiểu Lệ cùng Dương Hiểu Na đang than khóc vì mất đi làn da trắng nõn, đồng thời cũng cảm thấy ghen tị với làn da của Nguyên Nhị.

"Nguyên Nhị, sao cậu phơi nắng mà vẫn không đen vậy?"

"Có lẽ là do tớ dùng kem chống nắng chăng?" Nguyên Nhị cầm lấy kem chống nắng đưa cho hai người xem."Cái này dùng khá tốt."

"Đây là nhãn hiệu gì vậy?" Dương Hiểu Na cầm lấy rồi nhìn. "Ôi! Đây là một nhãn hiệu quốc tế nổi tiếng, nghe nói loại này chống nắng vô cùng tốt, chẳng trách cậu lại không đen. Rốt cuộc thì cậu còn bí quyết bảo vệ da nào nữa không? Nếu có thì truyền thụ cho chúng tớ đi."

Đối với chuyện này quả thật Nguyên Nhị không biết nhiều lắm. Cô ngượng ngùng gãi gãi đầu. "Chuyện này sao! Tớ thật sự không biết, cái này là do mẹ của tớ chuẩn bị. Thật ra thì trước khi vào đại học tớ chưa dùng mỹ phẩm bao giờ, nhưng mà mẹ tớ nói con gái trước tiên là phải biết chăm sóc da của mình, cho nên đã mua một đống lớn mỹ phẩm dưỡng da. Tớ cũng chỉ mới bắt đầu học chăm sóc da mà thôi."

"Thật vậy sao! Vậy cậu là trời sinh đặc biệt rồi." Dương Hiểu Na ôm lấy khuôn mặt Nguyên Nhị, nhìn trái nhìn phải. "Nguyên Nhị, cậu lớn lên thật sự rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt. Tớ cảm thấy nó sáng lấp lánh giống như ngôi sao."

Nguyên Nhị được khen đến thẹn thùng, cũng không biết đáp lời như thế nào. Cô nhẹ nhàng đẩy ra Dương Hiểu Na ra, ngượng ngùng cúi thấp đầu. "Không có đâu! Đâu có khoa trương như cậu nói."

"Ôi chao! Cậu đang xấu hổ đấy à." Dương Hiểu Na tiếp tục trêu chọc cô. "Nhìn bộ dáng nũng nịu này trách không được đại thiếu gia Tiêu Kỳ sẽ coi trọng cậu."

Nhắc tới cái tên này Nguyên Nhị lập tức cảm thấy tâm trạng không được tốt, đầu giống như trúng bùa chú, trướng trướng, nặng nề. Vì cậu ta cũng không biết cô đã bị Mục Nghiên Chi chế nhạo bao nhiêu lần, cũng không biết cô đã phải dỗ anh bao nhiêu lần rồi. Trong một tuần ngắn ngủn cô giống như đã phải dùng hết tất cả những lời ngon tiếng ngọt trong đời, miệng ngọt đến chính cô cũng không thể tin được.

Ôi chao! Thật là phiền muốn chết.

Nguyên Nhị cho rằng Tiêu Kỳ cũng chỉ thích chơi trò múa mép khua môi, không nghĩ tới cậu ta sẽ động thủ.

Nguyên nhân gây ra chuyện này kỳ thật rất đơn giản, chẳng qua là cậu ta không muốn huấn luyện cho nên đã cùng huấn luyện viên lời qua tiếng lại vài câu, sau đó thì bị huấn luyện viên phạt. Trong lúc nhất thời tính tình đột nhiên bộc phát, cậu ta xông lên đánh huấn luyện viên một quyền, đánh một quyền còn chưa đủ cậu ta còn muốn tiếp tục đánh. Trong quân đội quan trọng nhất chính là kỷ luật và phục tùng mệnh, hiện tại có một người cãi mệnh lệnh còn đánh huấn luyện viên, tự nhiên là sẽ không thể bỏ qua.

Mục Nghiên Chi ở cách đó không xa, thấy tình huống này thì nhanh chóng chạy tới, ý đồ muốn đem Tiêu Kỳ ấn xuống mặt đất. Nhưng Tiêu Kỳ lại linh hoạt né tránh, sau đó xoay người tấn công về phía Mục Nghiên Chi.

Nhìn thấy vị hôn phu của mình bị đánh Nguyên Nhị sau có thể đứng yên bên cạnh. Cô nôn nóng lao vào, tất cả mọi người muốn kéo cô lại nhưng không kịp nữa. Mục Nghiên Chi nhanh chóng phát hiện ra tình huống không đúng, nhưng vừa rồi vì anh phải né tránh Tiêu Kỳ nên hiện đang ngồi xổm trên mặt đất, trong khi đó Nguyên Nhị chỉ cách hai người một khoảng rất gần, lúc anh đứng lên đã không kịp kéo cô ra.

Nguyên Nhị đột nhiên chắn trước mặt Mục Nghiên Chi. Tiêu Kỳ thu tay không kịp một quyền thẳng tắp mà dừng ở trên bụng của cô.

Một tiếng kêu rên vang lên, cô gái nhỏ lảo đảo ngã vào lòng người vừa chạy tới.

"Nguyên Nhị..." Mục Nghiên Chi đỏ mắt, tiếng hô vang vọng ở trên sân thể dục rộng lớn. Lúc này ai cũng không dám tiến lên, ở trong ánh mắt lo lắng của mọi người anh dùng đôi tay hơi run run ôm Nguyên Nhị vào lòng giống như che chở bảo bối. Anh ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ đang ngây ngốc ở kia, sau đó thì xoay người chạy về phía phòng y tế.

Một ánh mắt kia chỉ cần là người ở cách đó không xa đều có thể nhìn rõ. Con ngươi thâm trầm bỗng dưng đỏ bừng, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn giống như muốn ăn thịt người, cũng giống như ác ma bước ra từ địa ngục, làm người sợ hãi.

Xem bộ dáng điên cuồng kia không cần hỏi cũng biết người trong lòng có bao nhiêu quan trọng đối với anh.

Bọn họ...là quan hệ gì?

Những người chứng kiến hết thảy không hẹn cùng thốt ra một nghi vấn.


Lỗ Tai Nhỏ Của Anh - Chương 31