“Anh rất nghiêm túc, đính hôn với anh đi!”
Nguyên Nhị từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại, cô hỏi: “Vì sao?”
Mục Nghiên Chi nhấp môi, thanh âm nhàn nhạt lại mang theo khát khao. “Anh muốn lúc đi làm nhiệm vụ thì sẽ có điều gì đó để vướng bận, có thể nhắc nhở anh rằng vợ của mình đang ở nhà chờ mình trở về…”
Nguyên Nhị mắc cỡ muốn chết, lập tức cắt ngang lời anh. “Ai là vợ của anh hả! Thật không biết xấu hổ.”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Vợ! Loại xưng hô hình như cũng thật dễ nghe nha.
Mục Nghiên Chi ngửa đầu uống một ngụm nước, ngón tay xoa xoa vết nước nơi khóe miệng.
“Em đó!”
Anh nhìn về phía Nguyên Nhị. “Em chính là vợ của anh! Kể từ ngày chúng ta ở cùng nhau thì em chính là vợ của anh rồi. Đời này em cũng đừng mong chạy trốn.”
Như là uy hiếp, lại giống như hứa hẹn.
Nguyên Nhị đón nhận ánh mắt thâm thúy có thần của anh, cặp mắt kia tựa như sẽ sáng lên.
Một lát sau cô cúi đầu né tránh, có chút hoảng loạn.
Sao cô lại có cảm giác sắp bị chìm đắm vào ánh mắt kia vậy? Đây là mị lực của đàn ông sao?
“Anh nói thật...Lỗ tai nhỏ à, em đính hôn với anh đi.”
Nguyên Nhị che lại khuôn mặt đang nóng lên, lúc nghe tiếng nói một lần nữa nhìn về phía Mục Nghiên Chi, chỉ thấy môi mỏng của anh lúc đóng lúc mở, thanh âm dễ nghe liên tục lọt vào lỗ tai. “Để anh…có chỗ dựa vào.”
Cũng là, có cái để vướng bận.
Ánh mắt Nguyên Nhị có chút khiếp sợ. Cô không thể tưởng tượng được lời này sẽ thốt ra từ miệng Mục Nghiên Chi, từ nhỏ đến lớn đối với sự hiểu biết của cô thì anh chính là người kiên cường, độc lập, bị thương cũng không rên một tiếng, bất kể là khi anh vẫn còn là một thiếu niên ôn hòa, hay là khi đã được tôi luyện thành một hán tử sau bao nhiêu năm huấn luyện.
Bất lực, cô vậy mà lại nghe được loại ngữ khí này từ anh.
“Được.” Cuối cùng chữ này cũng được cô thốt ra.
Khi bản thân Nguyên Nhị cũng chưa kịp phản ứng thì đã bị người đàn ông bên cạnh hôn đến che trời lấp đất, bá đạo đến làm cô hít thở không thông.
Bỗng dưng, bên tai vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt cùng tiếng hoan hô.
Nụ hôn đến rất nhanh, kết thúc cũng rất nhanh, giây tiếp theo Nguyên Nhị cảm giác chính mình ở giữa không trung xoay mấy vòng, chờ bàn chân đụng tới mặt đất cô cảm giác mình muốn hôn mê. Cũng may có một cánh tay gắt gao ôm lấy eo cô, bằng không thì sớm đã ngã trên mặt đất.
Phục hồi tinh thần, Nguyên Nhị ngẩng đầu trừng mắt nhìn Mục Nghiên Chi. Khuôn mặt tuấn tú kia tắm mình dưới ánh mặt trời đặc biệt sáng lạn, trong phút chốc toàn bộ tiếng mắng chửi người được nuốt trở lại trong bụng.
Cô giơ tay đẩy Mục Nghiên Chi một cái, mắt liếc nhìn mấy người đang xem diễn ở bên cạnh, đỏ mặt nói: “Mắc cỡ muốn chết.”
Sao lại đáp ứng rồi! Khẳng định là bị sắc đẹp mê hoặc, không cẩn thận đem chính mình bán đi.
Nguyên Nhị, mày sao lại ngốc như vậy?
Mục Nghiên Chi cho mấy người bên cạnh một ánh mắt sắc như dao, đám người kia lập tức an tĩnh.
Anh cúi đầu nhìn cô nhóc đang dúi đầu vào lòng mình, đột nhiên nhớ tới gì đó cánh tay lập tức buông cô ra, người lui về phía sau một bước.
“Trên người anh bẩn, vừa rồi cũng đã làm quần áo của em bẩn, hay là chúng ta quay trở về lại ôm tiếp nha.”
Anh nắm lấy tay cô.“Hiện tại cứ nắm tay như vậy đi!”
“…” Nguyên Nhị.
Nói cứ như cô rất muốn ôm anh vậy.
Lòng bàn tay bị cào hai cái, ngón tay thon dài của Mục Nghiên Chi luồn vào khe hở giữa những ngón tay của cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Nguyên Nhị cúi đầu nhìn, tựa như có một dòng nước ấm chảy vào tim. Cô thả lỏng đôi môi đang cắn chặt, khóe miệng bất giác nhếch lên, tâm tình nhộn nhạo. Cô gái nhỏ lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Mục Nghiên Chi cảm thấy trận bóng rổ này đánh không nổi nữa. Anh mang theo Nguyên Nhị trở về, nhanh chóng tắm rửa sau đó mang theo người ra khỏi quân khu, lái xe chạy vào nội thành.
“Mang em đi chỗ nào vậy?” Nguyên Nhị nắm lấy dây an toàn, cười như đứa ngốc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Mục Nghiên Chi nhìn nhìn cô, nói giỡn: “Đem em đi ra ngoài bán.”
Nguyên Nhị giật giật khóe miệng, hừ một tiếng. “Một chút cũng không buồn cười.”
Cô im lặng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, bắt đầu tiêu hóa chuyện vừa rồi.
Có lẽ là qua nửa giờ, xe chạy tới trung tâm thương mại lớn nhất nội thành.
Nguyên Nhị cởi bỏ dây an toàn rồi bước xuống xe. Mục Nghiên Chi đã vòng qua đầu xe đi bên cạnh cô, anh nắm lấy tay cô một cách tự nhiên, hai người đi tới thang máy.
Vào thang máy, Nguyên Nhị kéo kéo vạt áo của anh rồi nhón chân kề sát vào bên tai, nhỏ giọng hỏi: “Mang em tới chỗ này làm gì?”
Mục Nghiên Chi xoay người, cúi đầu nhìn cô. “Mua đồ.”
Nói xong còn cúi đầu hôn lên rán cô một cái. “Yên tâm, anh sẽ không thật sự bán em đâu. Vợ của anh xinh đẹp như vậy, làm sao có thể bỏ được.”
Nguyên Nhị không chút khách khí tát nhẹ vào miệng anh một cái, nhíu mày nhăn mũi nói. “Lăn!”
“…”
Mục Nghiên Chi híp mắt. “Em là đang muốn anh ra tay đánh em hả?”
Nguyên Nhị thè lưỡi, làm mặt quỷ. “Anh dám sao?”
“…”
Không đơn thuần chỉ là chỉ không dám, mà còn là luyến tiếc.
……
Hai người vừa đi vừa dạo, lúc chuẩn bị rời đi đã là chạng vạng. Hai người xách theo bao lớn bao nhỏ đến bãi đỗ xe, cất xong mọi thứ vào xe Mục Nghiên Chi mới móc di động ra, hỏi Nguyên Nhị. “Em muốn ăn cái gì?”
Nguyên Nhị hút một ngụm trà sữa đậu đỏ mà Mục Nghiên Chi cho cô, cắn đậu đỏ nuốt xuống sau đó mới chậm rãi nói: “Ăn cay có được không?”
“Cay?”
Mục Nghiên Chi nhíu mày. “Mấy ngày hôm trước không phải em nói bị đau bụng hay sao? Không được.”
Nguyên Nhị dựa vào gần anh. “Không sao! Em muốn ăn, nếu không thì bảo bọn họ lúc lên đơn thì ghi hơi cay là được, hơi cay một chút thôi cũng được.”
Mục Nghiên Chi cầm di động, nhìn cô không nói lời nào.
Nguyên Nhị chưa từ bỏ ý định “Được không? Em thật sự muốn ăn mà.”
Thấy Mục Nghiên Chi sắp bị đánh bại Nguyên Nhị buông trà sữa, duỗi tay bắt được cánh tay anh. Cô lắc lắc bắt đầu làm nũng: “Anh Nghiên Chi, gọi một món cay thôi, những cái khác đều không cay có được không?”
Đều đã nhượng bộ đến mức này nếu Mục Nghiên Chi còn không đáp ứng thì có điểm quá đáng, cuối cùng vẫn là mang cô đi tới quán ăn tại gia nổi tiếng ở phụ cận. Nguyên Nhị nhìn chằm chằm hình ảnh trên thực đơn, do dự thật lâu cuối cùng gọi một bát bò nhúng, còn lại mấy món khác đều là Mục Nghiên Chi gọi, tất cả đều không cay.
“Sao trước kia anh không mang em đi tới nơi này?”
Nguyên Nhị nhìn phong cách trang trí cổ trang chung quanh, rồi lại nhìn Mục Nghiên Chi. “Nơi này trông cũng không tệ!”
Mục Nghiên Chi nhìn cô, cười cười. “Anh cùng Lục Giai Minh đã tới một lần, cũng là chuyện thật lâu trước kia.”
“Ồ.”
“Đúng rồi.”
“Cái gì?”
“Nghe đám người Hạ Hàn nói Hạ Yên sắp về rồi.” Mục Nghiên Chi nhàn nhạt nói.
Hạ Yên là người chị sinh đôi của Hạ Hàn, bởi vì cha mẹ ly dị cho nên từ nhỏ cô ấy vẫn luôn cùng mẹ ở nước ngoài, rất ít về nước, chỉ là không biết như thế nào mà lần về nước năm trước lại cùng em gái Nguyên Nhị nhất kiến như cố, hai cô gái cho dù phân cách hai nơi nhưng vẫn trở thành khuê mật, thường xuyên gọi video nói chuyện phiếm, giữa hai người càng không có chuyện gì giấu nhau.
Nguyên Nhị đột nhiên ngẩng đầu, sự hưng phấn trên mặt che dấu không được. “Thật vậy sao? Ai da! Thật tốt quá, Yên Yên rốt cuộc cũng đã trở lại.”
Bỗng dưng, người đối diện xụ mặt xuống, thanh âm cũng lạnh vài phần. “Mỗi lần anh làm nhiệm vụ trở về như thế nào lại không thấy em cao hứng như vậy hả?”
Ai da! Này là vị dấm nha.
“…”
Nguyên Nhị giật giật khóe miệng, “Dấm của Yên Yên anh cũng ăn hả.”
Mục Nghiên Chi trầm khuôn mặt, tay đặt lên di động trên bàn, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ xát viền di động, nửa ngày anh mới nghẹn ra một câu. “Bạn gái nghe được tin một người không liên quan về nước so với nhìn thấy anh về nhà còn muốn vui vẻ hơn, em cảm thấy anh có thể cao hứng sao?”
“Sao không liên quan! Yên Yên chính là khuê mật tốt nhất của em. Anh đừng như vậy, thời gian em gặp anh so với gặp Yên Yên thì nhiều hơn, nhớ cô ấy cũng là bình thường thôi.” Nguyên Nhị giải thích.
“Ha hả! Gọi Video điện thoại không tính.” Mục Nghiên Xhi chế nhạo cô.
“Người thật, em nói chính là người thật kìa.”
“Ha hả!”
“…” Nguyên Nhị.
Người này như thế nào càng ngày càng giống một đứa trẻ con vậy, cô là một cô gái nhỏ còn không so đo như anh đâu.
Nguyên Nhị đơn giản không để ý tới anh, móc di động, vừa định gửi tin nhắn đã bị người đối diện đánh gãy.
“Đừng hỏi Hạ Yên.” Mục Nghiên Chi nói.
“Vì sao?” Nguyên Nhị cảm thấy kỳ quái.
“Sao vậy, không nghe lời anh?”
Mục Nghiên Chi nhàn nhạt nói, không đợi cô phản bác lại tiếp tục nói: “Không đùa em nữa, là đám Hạ Hàn bảo trước không cần nói cho em biết. Hạ Yên muốn cho em một kinh hỉ.”
Đúng là đàn ông.
Nguyên Nhị nổi giận, trừng anh. “Bảo anh đừng nói vậy tại sao anh lại nói cho em biết, không biết như vậy sẽ nghẹn chết em sao!”
Thật là, bảo cô làm bộ không biết chẳng khác nào bảo cô nghẹn chết.
Mục Nghiên Chi cười cười. “Cố ý.”
“…” Nguyên Nhị.
Lúc này đồ ăn cũng được đưa lên. Nguyên Nhị không muốn nói chuyện cùng anh, đơn giản là vùi đầu ăn, khi món bò nhúng được mang lên cô gắp một miếng vào chén của mình, bộ dáng như là không muốn phân cho người đối diện một miếng.
Lúc cô đang chuẩn bị duỗi tay gắp tiếp một miếng thịt bò thì bị một đôi đũa khác kẹp lấy, ngẩng đầu liền thấy Mục Nghiên Chi chau mày.
“Không phải em đã nói chỉ ăn một chút thôi sao?” Mục Nghiên Chi trầm giọng nói.
Nguyên Nhị quẫn bách nhìn mỹ thực trước mặt. Cô chớp chớp cặp mắt thủy linh, hàng mi dài đồng thời run run, cô dùng thanh âm mềm mại khẩn cầu. “Em ăn thêm hai miếng, chỉ hai miếng thôi có được không anh Nghiên Chi?"
Mục Nghiên Chi cảm thấy hơi thở đáng yêu ập vào trước mặt, trái tim lập tức mềm nhũn, mềm đến rối tinh rối mù.
Anh ừ một tiếng, rút tay về. “Hai miếng, không thể ăn nhiều hơn, bằng không ngày mai mà bị tiêu chảy anh cũng mặc kệ em.”
“Được...được...được!”
Nguyên Nhị gật đầu thật mạnh. “Đã biết.”
Nguyên Nhị chọn hai miếng lớn nhất gắp vào trong chén, sau đó liền trơ mắt nhìn Mục Nghiên Chi đem bò nhúng lấy đi, đặt tới chỗ cách xa cô nhất, trước mặt là một bàn rau xanh không vị.
“Đừng nhìn.”
Mục Nghiên Chi trực tiếp gắp một đũa rau xanh bỏ vào chén của cô. “Ăn nhiều một chút.”
Nguyên Nhị uể oải liếc anh một cái, không quá tình nguyện nói một chữ. “Vâng.”
Cơm nước xong bên ngoài trời đã tối, trở về đại viện hai người đi tới nhà chính. Mục Diệc Thâm không ở nhà, Mục Quốc Phong cùng Minh Du đang ở phòng khách xem TV, thấy bọn họ trở về thì vẫy vẫy tay.
“Mau tới đây ngồi đi.”
Minh Du chỉ chỉ mâm đựng trái cây trên bàn. “Lại đây ăn chút trái cây.”
Nguyên Nhị buông tay Mục Nghiên Chi đi qua ngồi ở bên cạnh Minh Du, lấy một miếng táo bỏ vào miệng. “Ừm! Thật ngọt.”
“Ngọt thì ăn nhiều một chút.” Minh Du cười nói.
Mục Nghiên Chi đi qua ngồi xuống, duỗi thẳng eo.
“Mẹ, ông nội.”
Anh gọi hai người một tiếng. “Con có chuyện muốn tuyên bố.”
“Chuyện gì?” Mục Quốc Phong cũng không quay đầu lại hỏi.
“Hả?”
Minh Du nhìn con trai rồi lại nhìn Nguyên Nhị, thấy mặt cô lộ vẻ khẩn trương thì tựa hồ cái gì cũng biết, giây tiếp theo che dấu không được khóe miệng nổi lên ý cười. Bà tỏ vẻ không phát hiện điều gì, ho nhẹ một tiếng, ngữ khí ôn hòa hỏi: “Đúng vậy! Chuyện gì?”
Mục Nghiên Chi mím môi, bỗng dưng khẩn trương, chần chờ một lát anh lớn tiếng tuyên bố.
“Chúng con quyết định đính hôn.”
Nói xong anh nhìn về phía Nguyên Nhị, ánh mắt sủng nịch.
Bên tai đồng thời vang lên vài tiếng hoan hô. Minh Du cao hứng đến mức thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, vội vàng cầm lấy di động gọi điện, không cần nghĩ cũng biết bà khẳng định là gọi cho Mục Diệc Thâm.
Mục Nghiên Chi cười lắc đầu, duỗi tay đi đem bàn tay nhỏ của Nguyên Nhị nắm ở lòng bàn tay, nhưng mà còn chưa chưa nắm ấm trước mặt xuất hiện một bóng đen, bàn tay nhỏ không thấy đâu nữa. Anh sửng sốt, quay đầu thì thấy Mục Quốc Phong ngồi ở cạnh Nguyên Nhị, đôi tay của ông cầm đôi tay cô gái nhỏ, ánh mắt kích động.
“Thật tốt quá! Ông biết sẽ có một ngày như vậy mà.”
“…”
Mục Nghiên Chi bất đắc dĩ cười khổ, “Vậy thì ông cũng thật lợi hại.”
“Tiểu tử thúi, tránh ra.”
Ông quay đầu trừng Mục Nghiên Chi, rồi lại quay đầu nhìn Nguyên Nhị. “Nhĩ Đóa à! Theo tên tiểu tử thúi này của nhà chúng ta nhất định là đã ủy khuất cháu rồi.”
“…” Mục Nghiên Chi.
Chắc chắn anh là được nhặt về rồi.