Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo - Chương 1

Tô Tố nằm trên bàn phẫu thuật.

Ánh đèn phẫu thuật chói lóa làm cho mắt cô không mở lên được, chỉ mông lung nghe được tiếng máy móc lạnh tanh chạm vào nhau và giọng nói ngưng đọng của bác sĩ

"Dao phẫu thuật"

"Nhíp"

"Lấy đứa con ra"

Cô muốn động, muốn liều mạng chống lại, nhưng cô thất vọng phát hiện cơ thể cô ấy không còn theo sự điều khiển của mình. Cô tuyệt vọng nhìn lên ánh đèn chói mắt, ánh sáng lạnh lùng đó như đang giễu cợt sự ngu xuẩn của cô.

Cô là một cô nhi, 16 tuổi vào giới diễn viên, sau đó vẫn luôn hoạt động trong giới giải trí, dựa vào thực lực của mình mà trở thành một nữ minh tinh hạng B, 22 tuổi gặp được Mạc Tầm.

Anh ta là một chủ tịch đỉnh đỉnh đại danh của một chuỗi bệnh viện, vừa mới 28 tuổi, ưu nhã dịu dàng. Mạc Tầm lần đầu tiên gặp cô đã điên cuồng theo đuổi cô, mà cô vì chưa từng trải, từ trước tới nay cũng không dám tin tưởng là có người đối tốt với cô, cho nên nhiều lần từ chối.

Mà anh ta như là mặt trời vậy, lợi dụng mọi cơ hội.

Cô từ từ trầm luân, mất đi phòng vệ cuối cùng, bọn họ âm thầm sống chung với nhau, anh ta từ trước tới nay vẫn không bắt cô tránh thai, nói nếu có thai rồi thì sinh ra, sẽ có trách nhiệm với cô và con.

Cô thật sự tin rằng đời này cô gặp được người có thể mang đến cho cô sự ấm cúng

Nhưng mà...

Người cô yêu, cô yêu bằng cả trái tim, ngược lại tổn thương cô một cách nghiêm trọng.

Thì ra anh ta tiếp cận cô, thậm chí sinh con với cô. không phải vì thích cô mà bởi vì cô và người yêu của anh ta là chị em ruột.

Mà người con gái đó bị bệnh máu trắng, nhưng lại không tìm được tủy thích hợp để cấy vào, cho nên khi anh biết được cô ấy có một người em sinh đôi, anh dùng mọi cách để tìm được cô. Nhưng thật đáng tiếc, tủy của cô không phù hợp. cho nên Tầm Mạc nghĩ ra một cách khác, tiếp cận cô, để cô sinh con cho anh, dùng máu dây rốn của con cô để cứu người yêu của anh ta.

Mạc Tầm vô cùng yêu thương cô, cũng chỉ là vì khoảnh khắc này.

"Tô Tố, Bạch Linh là em ruột của cô, cô nên cứu cô ấy"



Nhớ lại khuôn mặt ấm áp giả tạo của Mạc Tầm trước khi vào phòng phẫu thuật, giọng nói lạnh tanh không cho kháng cự, Tô Tố cười bi thương. Em ruột? Cô từ nhỏ bị bỏ ở viện phúc lợi, đâu ra em gái? Cho dù có là em ruột, nhưng các cô chả có tí tình cảm nào với nhau, cô ta có tư cách gì bắt đứa con của cô phải mạo hiểm để cứu mình chứ?

Nhưng Mạc Tầm rất hiểu cô, mà cô thì rất ngu xuẩn! Cô đối với Mạc Tầm không chút phòng bị, anh ta có thể dễ dàng khống chế cô, chích thuốc tê lên người cô, để bác sĩ đẩy cô vào phòng phẫu thuật.

Con của cô chỉ mới 7 tháng, đứa bé còn chưa đầy tháng, vậy mà bây giờ bị lấy sống ra. Chỉ vì bệnh của người phụ nữ kia tái phát, nếu không chữa bệnh ngay sẽ chết.

Cảm giác hận thấu xương tràn lên ngực cô, bọn họ dựa vào đâu! Dựa vào đâu đùa giỡn tình cảm của cô, dựa vào đâu đối xử với con cô như vậy!

Nó cũng là con của anh ta mà!


Mạc Tầm, sao anh nhẫn tâm! Nhẫn tâm như vậy!

Chính vào lúc này, bên tai nghe được tiếng khóc yếu ớt của đứa bé

Con, con của cô!

Diệp Vãn Hoa dùng hết sức quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ thấy được hình ảnh mông lung của các bác sĩ, cùng thời gian đó, còn nghe cuộc đối thoại lạnh tanh của bọn họ.

"Mang đứa con ra"

"Nhanh, cắt dây rốn, để lại máu dây rốn."

Qua vài phút, có y tá đáp:"Được rồi, giờ phải làm sao?"

"Nhanh chóng đem máu dây rốn đến cho Bạch tiểu thư dùng"

"Còn ở đây thì sao?"

"Đem đứa con vào phòng giữ ấm, khâu vết thương lại."

Tô Tố tròng mắt đều đỏ, khóc đến khô nước mắt, cô không biết có nên cảm ơn lòng thương hại của bác sĩ hay không, vì đem con của cô đến phòng giữ ấm, con của cô chưa đủ tháng, nếu không mang tới phòng giữ ấm căn bản không sống nổi.


Nhưng vào lúc này, phòng phẫu thuật vang lên một tiếng ầm, Tô Tố nghe giọng nói vừa lo lắng vừa tức giận của người đàn ông kia.

"Các ngươi còn lề mề ở đây làm gì, Linh nhi sắp không được rồi, các ngươi nhanh chóng đến phẫu thuật cho cô ấy ngay!"

"Nhưng ở đây..." Bụng vừa mới mổ vẫn chưa khâu xong.

"Tôi kêu các người đi ngay lập tức!"

Bác sĩ thương hại nhìn Tô Tố, nhưng không dám cãi lại, không có cách nào khác, bệnh viện này là của Mạc Tầm. Tô Tố chỉ cảm thấy trái tim đau đớn, đau đến tê dại. Nước mắt từ hốc mắt chảy xuống tóc mai. Tiếng bước chân ầm ầm, rất nhanh phòng phẫu thuật không còn tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của đứa bé càng thêm yếu ớt.

Con...

Con của cô...

Vùng bụng phát lạnh, mùi máu nồng đậm bay ra, ga giường trên thân ướt đẫm, đầu của Tô Tố choáng váng, cô cắn chặt môi để giữ mình tỉnh táo, dùng hết sức để đứng dậy

Nhìn thấy rồi.

Cô nhìn thấy con mình rồi.

Con mèo nhỏ nhăn nhúm nhỏ xíu, toàn thân đều đỏ, trên thân vẫn còn vết tích của máu chưa rửa sạch, lúc khóc miệng khẽ mở, rất đáng thương. Nước mắt của Tô Tố phút chốc tràn ra.


Mạc Tầm!

Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy, đây là con ruột của anh!

Cô từ từ tuột xuống, vết thương chưa khâu xong ở bụng đau làm cho cô toát mồ hôi lạnh, máu tươi không ngừng chảy ra, Tô Tố đấu tranh nằm bên cạnh con, nhưng hoảng hốt nhận ra hô hấp của đứa bé ngày càng yếu ớt.

"Người đâu... người đâu! Cứu con tôi với... ai đến cứu con tôi với..."

"Mạc Tầm, đây là con của anh, mau đến cứu con!"

Cho đến giọng cũng khàn đi, cũng không một ai tới

Tô Tố lòng lạnh lẽo.

Cô không nhịn được sờ lên khuôn mặt non nớt của con, cô thậm chí còn không biết con mình là trai hay gái, đứa trẻ sơ sinh da còn non nớt như vậy, cô thậm chí còn sợ rằng nếu mình chạm vào sẽ làm đứa trẻ bị thương.

Trong lúc Tô Tố tuyệt vọng la hét, hơi thở của đứa con dần mất đi, hơi thở càng ngày càng yên lặng, cho đến khi thân thể ấm áp trở nên lạnh lẽo.

"Tại sao... tại sao..."

Tô Tố chưa bao giờ tuyệt vọng như bây giờ, và cũng chưa từng hận một người nhiều như vậy! Nếu là vì Bạch Linh cần phẫu thuật gấp, không giúp cô khâu vết thương cũng không sao, cô từ nhỏ không ba mẹ, sớm đã chịu qua ngọt đắng của nhân gian, chết cũng không ai thương. Cô không phải người trong tim của anh ta, không cứu cô có thể tha thứ được.

Nhưng tại sao! Rõ ràng chỉ cần một câu nói của anh, chỉ cần một câu của Mạc Tầm y tá sẽ mang đứa con đến phòng giữ ấm, thì con có thể an toàn vô sự, nhưng tại sao một chút bố thí này anh cũng không cho cô.

Cô hận!

Cô hận!

Dùng hết sức, Tô Tố đem con ôm vào lòng mình, do mất máu quá nhiều nên lúc này toàn thân cô không còn sức, trước mắt là một vùng đen tối, cô biết mình sắp không được rồi.

Lúc này dù là thần tiên cũng không cứu sống được cô.

"Ha ha..."

Tô Tố nhìn ga giường màu trắng dần bị nhuộm đỏ trên thân, đột nhiên cười ra tiếng, đôi mắt cô đỏ như máu, nhưng khuôn mặt lại trắng bệch, giống như là lệ quỷ từ địa ngục bò lên.

Ôm chặt con trong lòng, máu trên vùng bụng chảy không ngừng. Ga giường bị màu máu lan ra, từ từ chảy khắp người ướt đẫm y phục của cô.

Cô đỏ cả mắt thề rằng.

"Mạc Tầm, nếu có kiếp sau, tôi nhất định cho anh thử cảm giác đau khi mất đi thứ mình yêu, cốt nhục phân li."

Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo - Chương 1