Truyện tranh >> Làm Thế Nào Để Không Nhớ Hắn >>Chương 8: Chuyến đi Hồng Kông

Làm Thế Nào Để Không Nhớ Hắn - Chương 8: Chuyến đi Hồng Kông

Lúc Tô Dương về đến nhà, mẹ Tô đang trải giường chiếu cho bọn họ, đổi thành chăn đệm, gối đầu sạch sẽ.

Thấy Tô Dương trở về một mình, mẹ Tô nhìn về phía sau cô, không thấy người nào.

“Bách Xuyên đâu?”

“Về nhà rồi ạ.”

Mẹ Tô vô cùng kinh ngạc, “Không phải nói là ở lại nhà mình à? Sao con không về cùng cậu ấy?”

Tô Dương ngồi trên tủ đầu giường, mũi chân buồn tẻ vẽ lung tung trên sàn nhà, “Anh ấy về nhà mẹ chồng của con, con còn về gì nữa.”

Mẹ Tô gật đầu, “Có chuyện gì gấp à?”

“Không có việc gì, từ lúc về anh ấy chưa đi thăm nhà chút nào, chỉ qua cầm ít đồ mà thôi.” Tô Dương không nói thật, để mẹ cô đỡ phải suy nghĩ nhiều.

Mẹ Tô trải xong giường ở phía sau, bưng cho Tô Dương chút hoa quả, kéo ghế ngồi xuống, “Đồng Đồng, về chuyện khoai lang nướng kia, mẹ vẫn cảm thấy không thích hợp, bố mẹ chồng của con...”

Tô Dương đánh gãy lời bà: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, việc này con đã quyết định rồi, hai năm qua mẹ cùng bố liên tục chiếu cố mặt mũi cho con, sắp nhàn rỗi đến hỏng rồi, mặt mũi cũng không thể làm cơm ăn được.”

Mẹ Tô cũng không thể làm chủ thay cho Tô Dương cùng bố Tô, đành phải thôi.

Tô Dương nhét một quả dâu tây vào trong miệng bà, “Dâu tây mẹ mua hôm nay ăn ngon lắm.”

Mẹ Tô nhìn Tô Dương nửa ngày, “Đồng Đồng, mẹ muốn hỏi con một chuyện.”

Tô Dương đang ăn dâu tây, gật đầu, “Mẹ nói đi ạ.”

Mẹ Tô: “Khi nào thì con cùng Tưởng Bách Xuyên định có con? Con cũng đã 28 rồi, những đứa lớn bằng con trong nội viện, con nhà người ta đều đã đi nhà trẻ, không phải mẹ đang giục các con, nhưng hai đứa đã lớn tuổi như thế này thì không được, quanh năm suốt tháng cũng không về nhà được mấy hồi.”

Nói xong, mẹ Tô thở dài.

Tô Dương ăn dâu tây chua ngọt, trong miệng lại không ra vị gì, cô an ủi mẹ Tô: “Mẹ, sang năm bọn con liền chuẩn bị sinh em bé rồi.”

Mẹ Tô vui mừng nhướng mày, liên tục nói tốt.

Khi Tưởng Bách Xuyên trở về, Tô Dương đã ngủ, bố Tô cùng mẹ Tô còn thức, đang xem tivi ở phòng khách để chờ hắn.

“Sao bố mẹ vẫn còn chưa ngủ thế?” Tưởng Bách Xuyên có chìa khóa, tự mình mở cửa đi vào.

“Phim truyền hình không tệ, liền xem nhiều thêm hai tập.” Mẹ Tô đứng lên, “Mẹ để quần áo cho con thay trong phòng vệ sinh rồi nhé. Sáng mai con muốn ăn gì?”

Tưởng Bách Xuyên cười yếu ớt nói, “Con muốn ăn mỳ cán bằng tay, là hương vị giống như món mà mẹ làm cho con trước đây ấy.”

Là mỳ cán bằng tay mà mẹ Tô làm khi còn đương chức bảo mẫu ở nhà họ Tưởng.

Mẹ Tô cười, “Chỉ là món mà con đã nếm qua khi còn bé thôi, bây giờ vẫn còn nhớ rõ là vị gì sao?”

Tưởng Bách Xuyên: “Vâng, con vẫn luôn muốn ăn thêm lần nữa.”

Mẹ Tô vui vẻ cười cười, xoay người vào phòng bếp, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho sáng mai.

Tưởng Bách Xuyên tắm xong, sau khi vào phòng ngủ cũng không bật đèn, mượn ánh sáng yếu ớt từ di động để leo lên giường.

Tô Dương ngủ rất say sưa, Tưởng Bách Xuyên dùng cằm cọ cọ gò má của cô, Tô Dương bị quấy nhiễu đến rối loạn, vô ý thức xoay người, vừa vặn chui vào ngực Tưởng Bách Xuyên.

Hắn nhìn người đang ngủ say ở trong lòng, bình thường giống như con nhím, ngay cả hắn cũng sẽ đâm một chút, lúc này lại ngoan ngoãn như chú chó nhỏ.

Tô Dương bị hôn đến tỉnh, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, vùng ngực ẩm ướt ấm áp, Tưởng Bách Xuyên đang vùi đầu ở trước ngực cô, miệng nhẹ nhàng mút vào, đầu ngón tay đang vuốt ve một bên khác.

Tô Dương không khỏi run rẩy, ừm một tiếng, ôm đầu của hắn, hỏi: “Anh về từ lúc nào thế?”

“Vừa trở về thôi.” Tưởng Bách Xuyên bớt chút thời gian đáp lại cô một câu.

“Mẹ thế nào rồi?”

Tưởng Bách Xuyên nói không có việc gì, Tô Dương đại khái đoán ra, có lẽ lần này bố mẹ chồng cãi nhau là vì cô.



“Lại suy nghĩ gì vậy? Làm chuyện này cũng không chuyên tâm.” Tưởng Bách Xuyên đứng dậy, cúi đầu che kín môi cô.

Thân thể của hai người rất nhanh liền dây dưa lấy nhau.

Sau khi bọn họ kết hôn, căn hộ này đã được xây thêm tường, lúc đó bố mẹ Tô không đồng ý, nói là ở rất được, nhưng Tưởng Bách Xuyên kiên trì muốn trùng tu, sau này Tô Dương mới biết, mỗi căn phòng được Tưởng Bách Xuyên cách âm cực kỳ tốt...

Sáng hôm sau, chưa tới 8 giờ, Tô Dương đã tới phòng làm việc, Đinh Thiến còn đến sớm hơn cô, đang xem hợp đồng, khi thấy cô đi vào, không khỏi cau mày: “Cậu không ở nhà anh anh em em cùng Tưởng Bách Xuyên, tới sớm như vậy làm gì?”

Tô Dương ném túi xách lên ghế, bắt đầu đi pha cà phê, “6 giờ rưỡi sáng sớm nay anh ấy đã đi sân bay rồi, có chuyến bay đi Hồng Kông vào lúc 8 giờ hơn, mình ở nhà cũng ngủ không được, còn không bằng lại nhìn cậu, hình như giúp mình có ham muốn đi ngủ hơn.”

Đinh Thiến đem hợp đồng trong tay đập qua, “Cái đồ miệng chó không phun được ngà voi!”

Hợp đồng nện lên người cô, lập tức rơi xuống đất, Tô Dương cười nói: “Mình giẫm lên này!” Nói xong liền muốn đặt đầu ngón chân lên hợp đồng.

Đinh Thiến nghiến răng nghiến lợi, “Tổ tông à, cậu hạ cẳng lưu tình! Đây chính là hợp đồng phát ngôn cho KING mà cậu chưa ký tên đấy!” Nói xong, cô lách qua Tô Dương, cúi đầu nhặt hợp đồng.

Tô Dương giật mình: “Hợp đồng phát ngôn cho KING?” Sao cô lại không biết nhỉ.

“E hèm! Là mình tranh thủ được cho cậu đấy, vui không?” Đinh Thiến đưa hợp đồng cho cô: “Xem điều khoản của hợp đồng kỹ một chút, nếu không có ý kiến gì, ngày mai chúng ta liền bay tới Hồng Kông để ký hợp đồng chính thức.”

Tô Dương vẫn có chút lờ mờ, ngờ vực nhìn về phía Đinh Thiến: “Mình chỉ chụp một cái ảnh, sao bọn họ lại yên tâm để mình làm người phát ngôn cho được? Thiến Nhi, không nên dùng việc như vậy để đùa với mình đâu nhé!”

Đinh Thiến: “Sao cậu lại không có chút tự tin nào đối với chính mình thế? Nếu một ngày nào đó cậu lăn lộn ở trong ngành giải trí, Kiều Cẩn cùng An Ninh đã là cái gì? Đương nhiên, họ để cậu làm người phát ngôn, cũng không phải không có điều kiện kèm theo.”


Tô Dương: “Điều kiện là gì?”

Đinh Thiến chỉ chỉ hợp đồng trong tay cô: “Một trang cuối cùng, giấy trăng mực đen viết rõ ràng.”

Tô Dương trực tiếp lật tới trang cuối, điều kiện kèm theo là: Trong vòng 5 năm, nữ trang KING sẽ sở hữu quảng cáo của tất cả những sản phẩm mới phát hành trong phạm vi toàn cầu, hình quảng cáo được quay chụp bởi dịch vụ do bên B cung cấp miễn phí!

Bên B chính là "Studio chụp ảnh Hải Nạp" của cô.

Thật đúng là một điều khoản ngang ngược.

Nhưng nó có thể nâng cao danh tiếng của cô, coi như là chuyện có lợi cho đôi bên.

Đinh Thiến vỗ vỗ vai cô: "Thế nào, muốn nhận không? Cái quảng cáo này là do chị đây đối mặt với nguy hiểm tiềm tàng, không ngừng uống đến mức xuất huyết dạ dày mới cầm đến tay, nếu cậu không nhận, cậu phải xin lỗi chị đây!”

Tô Dương: “...” Sau khi nhìn Đinh Thiến một lúc lâu, thật sự không nhịn được nói, “Người đàn ông nào có khẩu vị nặng như vậy, lại có thể thích khoản này của Thiến gia nhà chúng ta thế?”

Sau khi nói xong liền bị Đinh Thiến đánh một trận tơi bời.

Lúc Đinh Thiến rời phòng làm việc, còn nói với Tô Dương: “Mình lập tức để trợ lý đặt vé, đêm nay cậu về nhà thu dọn hành lý, sáng mai chúng ta đi Hồng Kông.”

Giữa trưa ngày thứ hai, Tô Dương cùng Đinh Thiến và trợ lý đã đến Hồng Kông. Bởi vì buổi chiều liền muốn tới trụ sở chính của KING để ký hợp đồng, Tô Dương cũng không báo trước cho Tưởng Bách Xuyên là cô đã đến Hồng Kông, muốn cho hắn niềm vui bất ngờ vào buổi tối.

Trên đường tới trụ sở chính của KING, Tô Dương hỏi Đinh Thiến: “Tổng giám đốc của KING ở khu vực Châu Á là tuýp đàn ông gì thế?

Đinh Thiến không cần nghĩ ngợi, nói đơn giản rõ ràng: “Cầm thú thích mỹ nữ!”

Tô Dương trêu ghẹo: “Thế không phải là cậu đẩy mình vào hố lửa sao?”

Đinh Thiến nhíu mày cười: “Không phải cậu chuyên trị cầm thú à?”

Tô Dương: “...”

Đinh Thiến lấy một bản ghi chép nhỏ từ trong túi xách, ném cho Tô Dương: “Đây là tài liệu cá nhân của cầm thú, cậu nhìn một chút đi.”

Dọc đường, Tô Dương đều xem tin tức có liên quan đến vị tổng giám đốc này, trong tâm hiểu rõ cách ứng xử và nhân phẩm của gã.

Đến dưới tầng của tòa nhà, Tô Dương lấy ra thần khí trừ tà của cô từ trong túi -- Nhẫn kim cương, đeo trên ngón áp út. Trang điểm đơn giản, cùng Đinh Thiến lên tầng.

Sau một tiếng đồng hồ, cô gặp được cầm thú trong truyền thuyết.

Dùng mắt để đo, còn thấp hơn cô nửa cái đầu, hôm nay cô còn đặc biệt đi giày đế bằng.

Cô cao 174 cm, vậy nên, người đàn ông này chỉ cao 168 cm thôi sao?


Tên tiếng trung của người đàn ông là Cao Tường.

Lúc Cao Tường bắt tay cùng Tô Dương, thoáng nhìn qua nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô, hơi ngừng, lập tức thu lại biểu cảm kinh ngạc, cười hỏi: “Tô mỹ nữ đã kết hôn rồi à?”

Tô Dương gật đầu: “Mới kết hôn mấy năm, chồng tôi là người ở ngoài vòng giải trí, chúng tôi vẫn chưa công khai việc hôn nhân.”

Cao Tường hơi cúi đầu, không hỏi nhiều nữa, nhưng ánh mắt dò xét trần trụi, thậm chí là cướp đoạt, vẫn chưa từng rời khỏi người Tô Dương, vô số phụ nữ đã qua tay gã, mỹ nữ với tư chất trời sinh tốt như vậy, phóng mắt trong giới giải trí cùng giới thời trang, không mấy người có thể sánh với cô.

Ký hợp đồng ngược lại rất thuận lợi, Cao Tường đưa mắt nhìn đồng hồ, “Tô mỹ nữ, tối nay họ Cao muốn lấy danh nghĩa riêng để làm một người bản địa tận tình, mời Tô mỹ nữ ăn một bữa cơm, không biết tôi có vinh hạnh này không?”

Tô Dương biết dù cô cự tuyệt thế nào, đều sẽ đánh lên mặt mũi của gã, lần hợp tác tiếp theo chắc chắn sẽ không quá thuận lợi.

Cô không thường gặp kiểu đàn ông như vậy, cái vòng này vốn hào nhoáng xa hoa, chỉ cần phòng làm việc của cô còn muốn tiếp tục mở rộng, sẽ không thể tránh khỏi việc xã giao.

Lẩn tránh hiển nhiên không phải là kế hoạch lâu dài.

Cô cười nói: “Là vinh hạnh của tôi mới đúng, để tôi thu xếp công việc của nhân viên một chút.”

Cao Tường dùng tay làm động tác mời.

Tô Dương lấy ví tiền, mở ra ngay ở trước mặt Cao Tường, nói với Đinh Thiến: “Cậu cùng Tiểu Hạ đã vất vả rồi.” Tiểu Hạ là trợ lý của cô, đang chờ họ ở khu nghỉ ngơi ở dưới tầng.

Sau đó, Tô Dương rút ra một tấm thẻ đen, đưa cho Đinh Thiến: “Toàn bộ chiến lợi phẩm của cậu cùng Tiểu Hạ đêm nay sẽ do mình thanh toán.”

Đinh Thiến nhận thẻ, thuận nước hôn lên chiếc thẻ một cái, cố ý cất cao giọng: “Là thẻ không giới hạn nha, yêu bảo bối cậu chết mất.”

Cao Tường nhìn chiếc thẻ đen trong tay Đinh Thiến, tầm mắt lại lập tức chuyển qua ngăn chứa thẻ của Tô Dương, một dãy toàn là thẻ màu đen, gã đang nhìn thấy một boss lớn.

Trong ví tiền của Tô Dương có những năm chiếc thẻ đen.

Có Vận Thông, Hoa Kỳ, Morgan(*), hai chiếc còn lại, chính gã cũng không biết.

(*) Tên một loạt các ngân hàng.

Những tấm thẻ này tự nhiên sẽ không phải là của bản thân Tô Dương, vậy nên chồng của cô là một người đàn ông còn có nhiều tiền hơn so với ông chủ của nữ trang KING sao?

Cao Tường là một người vừa thức thời lại thông suốt, mặc dù thích đi săn, nhưng sẽ không mang tới phiền toái cho chính bản thân mình, gã lấy di động gửi một tin nhắn ra ngoài.

Đinh Thiến vừa rời đi, di động của Cao Tường liền vang lên, gã liếc mắt nhìn Tô Dương xin lỗi, tiếp nhận cuộc gọi, “A lô, ừ... Được... Được... Tôi biết rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Cao Tường tiếc hận áy náy nhìn Tô Dương, “Thật có lỗi, sợ là phải hẹn Tô mỹ nữ vào ngày khác, ông chủ của chúng tôi muốn mở hội nghị cấp cao vào tối nay, mọi người đều phải tham dự.”

Tô Dương cười: “Lần sau tổng giám đốc Cao tới Bắc Kinh, tôi sẽ làm chủ.”

Đinh Thiến cùng trợ lý đang ngồi ở quán cà phê đối diện tòa nhà để chờ Tô Dương, thấy vẻ mặt cô rạng rỡ, Đinh Thiến nhướng mày: “Hôm nay sợ là lần đầu tiên cầm thú té nhào ở trước mặt phụ nữ, không ngờ người phụ nữ gã muốn nhúng chàm lại là một phú bà thần bí.”


Tô Dương ngồi xuống, cả người vùi trong sofa, cô lười biếng nói: “Thật ra lúc đó mình đã bắt đầu hối hận vì bày ra nhiều thẻ đen như vậy, ngộ nhỡ Cao Tường dính lấy mình, muốn bị mình nhúng chàm, vậy không phải là nguy rồi à?”

Đinh Thiến: “...”

Tiểu Hạ lại nhịn không được, trực tiếp phun cà phê ra, toàn bộ bắn lên áo sơmi của Đinh Thiến.

Mặt của Đinh Thiến còn đen hơn so với đáy nồi.

Tô Dương cầm giấy ăn ném cho cô, “Lau trước đi, lát nữa dạo phố liền mua bộ khác cho cậu, tối nay, chỉ cần là đồ hai người nhìn trúng, chị đây đều sẽ thanh toán.”

Đinh Thiến cùng Tiểu Hạ trăm miệng một lời hô uy vũ.

Trong một cửa hàng xa xỉ nào đó ở trung tâm thương mại, người mẫu Kiều Cẩn đang lựa chọn quần áo với phong cách mới, chợt người đại diện kéo cô ta một cái, ghé vào bên tai cô ta, nhỏ giọng nói một câu: “Không ngờ Tô Dương cùng Đinh Thiến cũng tới.”

Kiều Cẩn giật mình, “Sao chị biết?”

Cằm Lisa khẽ nhếch: “Bên kia kìa.”

Kiều Cẩn nhìn theo ánh mắt của Lisa, cách cửa hàng không xa, Tô Dương đang gọi điện thoại, cho dù có khoảng cách, vẫn có thể rõ ràng thấy được nụ cười trên gương mặt cô như cũ, Đinh Thiến cùng trợ lý đang đứng đợi cô ở cạnh cửa.


Kiều cẩn như có điều suy nghĩ, “Không phải bây giờ cô ta nên ăn cơm cùng Cao Tường à?” Làm sao Cao Tường có thể bỏ qua một con mồi có chất lượng tốt như vậy, không hợp lý chút nào!

Lisa nhún vai: “Ai mà biết được! Nhưng hợp đồng giữa bọn họ cùng nữ trang KING đã được ký rồi! Vậy thì chẳng phải là chúng ta đã tặng không cho Tô Dương một cái bánh thịt sao?!”

Ánh mắt của Kiều Cẩn càng sâu hơn, ban đầu kín đáo làm trung gian giữa Đinh Thiến và Cao Tường chính là muốn làm lớn chuyện xấu của Cao Tường cùng Tô Dương, nhưng kế hoạch lại không theo kịp biến hóa.

Cô ta nhìn về phía Lisa: “Không phải An Ninh vẫn luôn muốn quyền phát ngôn này sao? Trước đó cô ấy tưởng đó là công việc của em, cũng không tiện cạnh tranh, hiện tại đổi thành Tô Dương, cô ấy cũng sẽ không cần cố kị cái gì!”

Lisa cười: “Nếu em không nhắc nhở, chị ngược lại cũng quên mất chuyện này, bây giờ chị liền nói một tiếng với người đại diện của An Ninh.” Hiện tại An Ninh đang dính vào Lục Duật Thành, quyền phát ngôn của ai cũng dám đoạt.

Lisa cúi đầu gửi tin nhắn, Kiều Cẩn không tự chủ được, lại ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa hàng, Tô Dương vẫn còn đang nói chuyện điện thoại.

Kiều Cẩn suy nghĩ một lát, cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai Lisa một câu, Lisa gật đầu, “Chị biết nên phải làm thế nào.”

Tô Dương đang nói chuyện cùng Tưởng Bách Xuyên.

“Ký xong hợp đồng rồi à?” Tưởng Bách Xuyên hỏi cô.

Tô Dương: “Ừm, rất thuận lợi, tối nay anh có bận không?”

Tưởng Bách Xuyên: “Buổi tối có tiệc rượu, đại khái phải tới rạng sáng mới có thể trở về khách sạn, anh sẽ giao thẻ phòng lại để quầy tiếp tân đưa cho em, em ở phòng của anh là được.”

Giọng của Tô Dương không khỏi dịu dàng hơn rất nhiều: “Vậy anh về sớm một chút.”

Tưởng Bách Xuyên đáp lại, hơi dừng nửa giây, hắn hỏi: “Hai ngày trước, lúc hợp tác cùng Kiều Cẩn để chụp cho trang bìa của tạp chí... Hai người ồn ào không vui à?”

Hắn nói rất mờ mịt, nhưng Tô Dương lại nghe hiểu toàn bộ, cô như có chút trầm mặc: “Kiều Cẩn gọi cho anh sao?”

Tưởng Bách Xuyên nói chi tiết: “Không phải, gặp được ở khách sạn vào giữa trưa, cô ta có nói đôi lời.”

Nói đôi lời?

Đại khái là Kiều Cẩn lại ngấm ngầm thổi phồng, chê trách cô tới mức không nghe nổi đi!

Vậy nên, Tưởng Bách Xuyên đang đòi một lời giải thích thay cho Kiều Cẩn sao?

Tưởng Bách Xuyên không thấy cô trả lời, lại hỏi: “Ngày đó em thực sự không chụp à?”

Tô Dương không đáp, từ trước tới nay, hắn gần như sẽ không hỏi qua chuyện công việc của cô, hiện tại bỗng dưng nhiệt tình như vậy, cô tự nhiên sẽ hoài nghi mục đích của hắn, là cảm thấy bất bình thay cho Kiều cẩn.

Cô bình tĩnh lạnh nhạt nói: “Anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi, không cần phải vòng vo, em đang nghe đây.”

Tưởng Bách Xuyên: “Chỉ muốn hỏi một chút xem... Em có chịu ủy khuất không?”

Những lời này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tô Dương.

Giọng của hắn dịu dàng trầm thấp, khiến cô hiện tại có xúc động muốn ôm lấy hắn.

Thanh âm Tô Dương khàn khàn: “Em đã trả lại cô ta gấp bội rồi.”

Tưởng Bách Xuyên rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là được rồi, đừng để chính mình phải oan ức.” Lại dặn dò cô: “Đi dạo phố xong sớm một chút rồi về khách sạn.”

“Được, em biết mà.” Sau khi nói xong, Tô Dương vẫn không nỡ cúp điện thoại, gọi hắn một tiếng: “Tưởng Bách Xuyên?”

“Ừ?”

“Em nhớ anh.”

Giờ khắc này, cô mang nỗi nhớ nhung chưa từng có, cũng bởi vì câu nói “Chỉ muốn hỏi một chút xem em có chịu ủy khuất hay không” kia.

(*) 黑卡 (Thẻ đen): Đây là chiếc thẻ American Express Centurion được phát hành bởi ngân hàng Bank of America, người ta thường gọi là “thẻ đen”, là loại thẻ tín dụng cao cấp nhất. Thẻ này không phải ai muốn có cũng được, vì hội viên được cấp thẻ đều là những người do ngân hàng Bank of America chủ động gửi thư mời tham gia.

Điều kiện để có tấm thẻ này là, mỗi năm chi tiêu trên 250.000 USD (5.5 tỉ VND) liên tục trong nhiều năm liền, thu nhập bình quân mỗi năm của gia đình trên 1,3 triệu USD (28.6 tỉ VND), tổng giá trị tài sàn ròng đạt 16 triệu USD (~ 350 tỉ VND). Khi sở hữu thẻ rồi, chủ thẻ phải đảm bảo chi tiêu mỗi năm trên 250.000 USD thì tư cách hội viên mới được duy trì.

Vậy nên anh Cao mới sợ hết hồn như thế:))

Nguồn: daikynguyenvn

Làm Thế Nào Để Không Nhớ Hắn - Chương 8: Chuyến đi Hồng Kông