Làm Dâu Nhà Giàu - Chương 7


Sáng sớm ngày hôm sau, ở bên dưới khuôn viên nhà Trần Gia đã tấp nập tiếng bước chân người qua lại. Nghe được tiếng ồn ào cô mới bắt đầu mở mắt tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn lên trần nhà cô mới nhớ hôm nay là ngày tổ chức tiệc cưới. Cô ngồi phắt dậy, dáng vẻ hớt hải kéo chiếc rèm cửa nhìn xuống sân vườn là tiếng những bước chân vội vã của người giúp việc trong nhà, trên dưới cũng vài chục người. Cô quay lại thì thấy anh đứng ngay trước mặt khiến cô giật bắn mình, theo quán tính kêu lên một tiếng.

- Ôi trời!

Anh khẽ nhíu hai chân mày rậm rạp, ánh mắt nhìn thẳng vào cô rồi lên tiếng.

- Cô ngó nghiêng gì ngoài đó. Việc của cô à?

- Không phải việc của tôi nhưng tôi nhìn mây, nhìn gió, nhìn trời, mắc mớ gì tới anh.

Cô bĩu môi đi qua huých vai anh một cái khiến anh khẽ khó chịu.

Một lát sau đó có 5 cô gái trên tay mỗi người cầm theo 5 chiếc váy cô dâu trắng và 5 bộ áo dài màu đỏ tiến vào phòng. Cô chớp chớp mắt ngạc nhiên nhìn họ, bà quản gia lúc này mới bước vào, chầm chậm nói.

- Mợ cả... lão phu nhân nói chúng tôi mang váy cô dâu tới xem mợ thích bộ nào không ạ?

Cô ngẩn người nhìn từng chiếc váy một, mỗi chiếc váy đều được đính những viên ngọc trai cùng đá pha lê lấp lánh. Cô nhớ ở quê cô, mỗi cô dâu đến ngày cưới còn phải đi thuê váy một ngày ở tiệm ảnh cưới ấy chứ, làm gì có chuyện một mình cô dâu mà tận 5 bộ váy với áo dài khác nhau thế này. Đúng là gia đình hào môn có khác, làm gì cũng đặc biệt hơn người. Cô tiến gần quan sát từng chiếc váy một, cái không hở ngực thì lại hở lưng, cái kín lưng thì lại hở ngực nhưng nhìn chung đều rất đẹp. Ôi trời! Muốn mặc tất chúng cùng một lúc quá, không biết kiểu nào cho hợp ý mọi người. Liếc qua liếc lại cuối cùng cô quyết định chọn chiếc váy đuôi cá, tuy có hơi hở ngực nhưng không quá lộ liễu, hơn nữa chiếc váy có dáng ôm lại có thể vừa vặn tôn lên thân hình chữ S trời ban cho cô. Thật là quá hợp lý còn gì. Cô mỉm cười chỉ tay nói.

- Tôi chọn chiếc váy này.

Bà quản gia mỉm cười nói.

- Mợ cả thật là có mắt nhìn ạ, cũng rất hợp ý của lão phu nhân đó.

- Thật vậy ạ?

Anh đứng đằng sau liếc nhìn chiếc váy rồi bất ngờ lên tiếng.

- Gu thẩm mỹ thật kém. Đổi váy khác đi.

Cô quay lại khẽ lườm anh một cái.

- Gì chứ? Nó đẹp mà.

- Tôi nói đổi là đổi.

- Này. Anh mặc hay là tôi mặc đó?

- Cô nhìn tôi đi, dù sao tôi cũng đẹp trai ngời ngợi thế này mà phải đi cùng một người xấu xí hay sao? Thật mất mặt!

- Anh???

Sau đó anh chỉ tay về chiếc áo dài.

- Mặc áo dài đó đi. Là con gái Việt Nam mặc áo dài vẫn là đẹp nhất.

Bà quản gia lên tiếng.

- Thưa cậu. Lúc ra mắt dòng họ là sẽ mặc áo dài, còn khi tổ chức trước quan khách là sẽ mặc váy cô dâu ạ.

- Thế bây giờ mọi người có nghe tôi nói không hả?

- Dạ vậy để chúng tôi mang áo dài tới phòng thay đồ, lát mợ cả sẽ tới đó thay ạ.

Anh hừm hừm vài tiếng rồi mọi người bước đi, cô ấm ức nhìn anh với cặp mắt nảy lửa giống như muốn thiêu rụi anh ngay lập tức. Tức muốn xì khói!

- Cô nhìn tôi với ánh mắt gì đấy hả?



- Tức...! Thiệt tình là tức á!

- Ai bảo cô lấy tôi thì cô phải chịu.

- Ô kây! Nói vậy hiểu rồi.

Cô hừng hực bước đi, anh nhếch môi cười khẩy nhìn theo. Sau đó cô quay lại, đúng lúc thấy anh đang cười mình càng khiến cô tức hơn vạn lần. Anh tắt nụ cười trở về trạng thái nghiêm túc, ho lên vài tiếng rồi lạnh lùng nói.

- Sao còn quay lại?

- Muốn hỏi phòng thử đồ ở đâu?

- Phòng cuối dãy cầu thang tầng một bên trái.

- Cảm ơn ( từ ơn cô cố tình kéo dài ra)

Đi xuống phòng thay đồ, tới chân cầu thang thì cô gặp mẹ Tư đang bước ngược lên. Cô cúi đầu chào bà.

- Con chào mẹ tư ạ.


- Giờ này con vẫn chưa đi thay đồ à Diệu Anh? Khách khứa đến nơi rồi. Mà bố mẹ con cũng đang trên đường từ khách sạn tới đấy.

- Dạ con đi thay đồ luôn đây mẹ tư.

- Lẹ lên.

Bước vào phòng thay đồ đã có nhân viên trang điểm và mọi người đứng sẵn chờ cô.

Bà quản gia:

- Mợ cả vào trong trang điểm đi ạ.

Cô thợ trang điểm là một cô gái chừng 30 tuổi lên tiếng hỏi.

- Thì ra đây là mợ cả ạ. Tôi còn tưởng là cô Trân Trân cơ.

- Trang điểm giúp mợ thật đẹp nhá. Đừng nhiêu chuyện ( bà quản gia nói)

Cô nghe thấy tối qua thím Út có nhắc tới Trân Trân, nay thợ trang điểm lại nhắc tới, xem ra độ phủ sóng của cô ta cũng rất lớn. Như vậy thì thím Út nói không sai, cô ấy chính là người cũ của chồng cô. Mà thôi, cô nghĩ mình việc gì phải bận tâm cho mệt, cũ mới gì cũng mặc kệ tất.

Cô thợ trang điểm vừa trang điểm cho cô vừa tấm tắc khen.

- Tôi đã trang điểm hầu như là gần hết các bà các mợ trong nhà Trần Gia nhưng tôi phải công nhận làn da của mợ cả là đẹp nhất á. Vừa trắng Hồng vừa mịn màng không khác gì da em bé. Mợ xài kem dưỡng hãng nào vậy?

Cô vui vẻ trả lời.

- Chị quá khen rồi. Tôi cũng không dùng bất kỳ loại kem nào, chỉ có dùng sữa rửa mặt thôi ( cô định nói thêm là nhà làm gì có tiền mà mua Mỹ phẩm, sau rồi mới nhớ ra mình đang hoá thân vào tiểu thư Diệu Anh)

- Mợ cả lại giấu bí quyết làm đẹp rồi.

- Tôi nói thật với chị á.

Chị mỉm cười.

- Cũng phải thôi, nhìn mợ cả xinh thế này cơ mà. Bảo sao cậu cả lại chịu lấy, trước giờ tôi được biết cậu khó lắm, bao năm vẫn mình cô Trân Trân thôi. Mà tôi nói chứ không ý gì đâu, mợ đừng buồn nhé. Tôi nói vậy để biết mợ đang quan trọng thế nào mà.

- Hì.. tôi biết rồi.


Vì khuôn mặt cô đã có nét sẵn rồi nên trang điểm chỉ cần đơn giản cũng khiến cô nổi bật. Đứng nhìn mình trước gương, cô còn không nhận ra chính mình luôn á, trời ơi, cứ như là lột xác thành người khác vậy ấy. Cô vui mừng quay qua cảm ơn cô thợ trang điểm. Mọi người trong căn phòng, ai lấy đều tấm tắc gật đầu khen, phải nói là đẹp xuất sắc! Khuôn mặt khả ái xinh xắn, chiếc áo dài ôm gọn vòng eo nhỏ làm tôn lên dáng vẻ đằm thắm, dịu dàng, đúng chuẩn mẫu con dâu lý tưởng trong mắt các bà mẹ chồng.

Khoảng 15 phút sau, một người phụ nữ cao lớn khoác tay người đàn ông trung niên bước vào căn phòng, đó không ai khác chính là ông bà chủ Đường. Cô ngơ ngác chưa kịp nói gì thì bà đã vội chạy đến ôm chầm lấy cô.

- Ôi trời Diệu Anh. Gái yêu của mẹ hôm nay đẹp quá trời.

Cô cười gượng xoa lấy lưng bà rồi nhẹ nhàng nói.

- Bố mẹ tới lâu chưa ạ?

- Bố mẹ lên đây từ hôm qua nhưng ở khách sạn cho thoải mái. Vừa được đón qua bên này thì đi tìm con luôn ấy. Con gái đi lấy chồng xa có biết mẹ thương lắm không?

- Dạ. Vậy bố mẹ đã gặp mọi người trong nhà chưa ạ?

- À. Mẹ gặp bà nội con rồi nhưng chưa gặp chồng con. Bà nội con đang bận tiếp khách ngoài kia.

Bà vừa dứt lời thì chồng cô bước vào, anh mặc Tây trang màu đen, ở ngực trái còn có một bông hoa. Tóc vuốt keo gọn gàng càng hiện rõ vầng trán rộng anh khí. Thấy anh bước vào mọi người đều tròn xoe mắt nhìn phía anh, bà chủ Đường lay lay cánh tay cô.

- Ai đây con?

- Chồng con.

Ông bà thất kinh nhìn anh rồi quay nhìn cô, họ như không tin vào chính tai mình, cổ họng bà ú ớ.

- Chẳng phải...?

Anh lên tiếng.

- Diệu Anh! Anh dẫn em ra ngoài.

Cô vội nói.

- Đây là ba mẹ em.

- Ồ. Hoá ra là ba mẹ vợ. Con chào ba mẹ vợ nhé.

Chưa để ông bà trả lời anh đã kéo tay cô đi trước mặt hai người.


- Con xin phép. Tới giờ rồi ạ.

Ông bà tuy có rất nhiều điều muốn nói nhưng phải cố gắng nhẫn nhịn nuốt những câu hỏi vào trong lòng. Dù sao xung quanh đang có rất nhiều người, lỗi này cũng là do ông bà, không thể tuỳ tiện để lộ ra được.

Anh nắm tay cô ra bên ngoài sảnh chính, mới lúc thôi mà bên ngoài đã rất đông đúc. Nhìn qua cách ăn mặc của mọi người có vẻ đều là những người trong giới thượng lưu. Anh nắm tay cô qua bao người, mỗi bước đi là một ánh nhìn, len lỏi trong dòng người đông đúc rồi dừng chân lại trước mặt bà nội. Hôm nay bà mặc chiếc áo dài nhung tím, cổ đeo chuỗi ngọc xanh. Bà nhìn anh và cô, nhìn cái nắm tay của hai người, gật đầu tỏ ý vô cùng hài lòng. Bà Sáu đứng gần đó cũng phải ngoái nhìn, trong lòng thầm nghĩ “ quả nhiên là rất đẹp đôi “.

Cô cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói.

- Bà nội.

Bà mỉm cười nói với cô.

- Rất đáng khen cho cháu. Hôm nay cháu đẹp lắm. Bây giờ hai đứa theo ta vào bên trong lễ bái gia tiên rồi qua chào hỏi làm lễ ra mắt các bậc tiền bối.

Bà nội đi trước, cô và anh bước theo sau. Bước vào từ đường, bên trong đã đông đủ các vị tiền bối, áng chừng cũng phải vài chục người. Ở giữa từ đường là bàn thờ tổ tiên nhìn rất uy nghi. Bà nội thắp nén nhang đưa cho cô và anh, hai người cùng cúi đầu vái 3 lạy. Sau đó bà dẫn cô tới từng người một giới thiệu, mỗi một người là dâng một chén rượu chào hỏi.

- Chúc hai đứa mãi mãi hạnh phúc.


- Chúc hai đứa sớm sinh con đàn cháu đống.

- Sang năm sinh lấy một bé trai nối dõi tông đường cho Trần Gia nhé.

Mọi người lần lượt đưa phong bao màu đỏ cho hai người kèm những lời chúc tốt đẹp.

Mọi lễ nghi ra mắt đã xong, cô thở phào nhẹ nhõm “ cuối cùng đã qua được ải khó nhất “

Hai người xin phép rời đi ra ngoài chuẩn bị cho khâu tổ chức đón tiếp khách mời. Anh một lần nữa nắm tay cô di chuyển tới phòng thay đồ. Vừa đi cô vừa hỏi.

- Này. Lại đi đâu vậy?

- Đi theo tôi thì biết. Đừng lải nhải nhiều.

Thấy đông người nên cô cũng không muốn lời qua tiếng lại, đành im im bước theo anh. Nếu là ngày thường mà xem, nhất định cô sẽ không chịu thua câu nào.

Bước vào phòng thay đồ, anh liếc mắt nhìn cô thợ trang điểm. Cô biết ý bê một chiếc hộp lớn ra trước mặt cô rồi lấy ra một chiếc váy cô dâu trắng. Cô tròn xoe mắt trước vẻ đẹp tinh tế của chiếc váy, nó còn đẹp ăn đứt mấy cái váy hồi sáng, cái kiểu thế nào nhỉ, trong kín có hở, nó mập mờ ảo ảo đến khó tả. Phần đuôi váy xoè ra được thêu những bông hoa nhỏ rất đẹp. Nói tóm lại đẹp vô đối!

Anh giữ nét mặt nghiêm túc nói.

- Tôi không có ý gì đâu. Nhưng nghĩ kỹ rồi, cô mặc đẹp cũng là sĩ diện của tôi nên tôi mới mua tạm cho cô. Mặc đồ nhanh rồi đi ra, tôi đứng ngoài chờ.

Cô mỉm cười, mắt sắp ngấn lệ vì cảm động. Vừa thay váy cho cô, chị thợ trang điểm vừa nói.

- Sướng nhất mợ cả nhé. Thực ra chiếc váy này cậu phải bắt người thiết kế may suốt 2 ngày một đêm mới xong đó.

- Chị nói gì? Hai ngày một đêm mà xong một chiếc váy ạ?

- Tụ tập biết bao công sức của những nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng đó mợ.

Cô mỉm cười, tự nhiên thấy vui vui vô cùng. Xem ra anh ta cũng không tồi như cô nghĩ.

*****

Suốt cả một buổi sáng đứng tiếp khách khiến đôi chân cô muốn nát ra tới nơi, cảm giác không thể tiếp tục bước nổi nữa. Trong lúc tổ chức hôn lễ có phần trao quà, lần lượt cô dì chú bác nhà anh đều lên trao vàng làm quà với ý nghĩ may mắn. Về phần ông bà chủ Đường, để dữ thể diện cho nhà mình lên cũng mạnh dạn tặng cô chiếc kiềng cổ. Hôm nay cô đẹp lắm, đẹp đến nỗi ai đến tham dự bữa tiệc cũng phải tấm tắc khen ngợi. Anh dẫn cô tới từng bàn một rót rượu tiếp khách, sáng giờ anh uống cũng khá nhiều khiến cô cảm thấy hơi thở hừng hực mùi rượu vang đắt tiền, tuy nhiên đầu óc anh vẫn còn rất tỉnh táo.

Chúc tụng họ hàng xong xuôi, anh dẫn cô tới bàn tiệc toàn là những người bạn thân thiết từ trước đến giờ với anh, còn có cả người Mỹ. Một người bạn anh lên tiếng trêu đùa.

- Cái thằng này uống ít thôi để còn có sức kéo vợ lên phòng ngọt ngào tình cảm.

Anh nhấp môi ly rượu vang định lên tiếng thì bà quản gia đi tới nói.

- Cậu cả. Bên ngoài có cô Trân Trân muốn gặp cậu.

- Trân Trân?

Câu nói của bà quản gia khiến cả bàn khựng lại nhìn nhau. Nhận thấy sắc mặt không tốt của mọi người nên cô cũng phần nào đoán ra được tình hình. Cô cũng đã từng nghe mối quan hệ giữa chồng mình và Trân Trân nhưng không ngờ cô ấy lại đến đúng hôm tổ chức lễ cưới.

Anh liếc mắt nhìn cô rồi nói với bà quản gia.

- Không gặp!

Vừa dứt lời thì Trân Trân từ bên ngoài bước vào mặc cho có người ngăn cản. Cô quay qua nhìn cô gái ấy, thân hình sexy, gương mặt rất quyến rũ, trên tay cô ấy còn cầm theo hộp quà màu đỏ, khoé môi nở ra nụ cười rất tự nhiên. Ánh mắt cô gái ấy liếc nhìn anh rồi liếc nhìn tới cô, kênh kiệu nói.

- Em tới để chúc mừng vợ chồng anh.


Làm Dâu Nhà Giàu - Chương 7