Một tháng sau...
Một buổi sớm ban mai với những tia nắng nhè nhẹ, bình minh ló rạng hoà cùng không khí trong lành bao phủ lên đất trời tạo cho mỗi người một cảm giác yên ả đến lạ. Trong biệt thự Trần Gia, những khóm hoa trong sân vườn đua nhau khoe sắc, trên những cành lá nhỏ vẫn còn đọng lại những hạt sương long lanh như những viên ngọc trai lấp lánh.Gió thổi khẽ bay chiếc đèn lồng đỏ rung rinh theo từng cơn gió. Ngoài ô cửa sổ, tiếng chim kêu lích chích, bên trong căn phòng hai người trên chiếc giường trắng vẫn quấn quýt không rời, bất chợt chiếc bụng cô nhô cao một chút, cô giật mình tỉnh dậy cúi xuống nhìn chiếc bụng đã tròn tròn như quả bóng mà cười nhẹ.
- Tiểu thử thối đã dậy sớm để quậy mẹ đây mà.
Gia Minh mắt nhắm mắt mở lên tiếng, giọng nói vẫn còn có chút ngái ngủ..
- Em vừa bảo gì vậy vợ?
- Gia Minh...anh xem này, thằng nhỏ đã dậy sớm tập thể dục trong bụng em luôn này.
Gia Minh bừng tỉnh, hai mắt to tròn nhìn xuống chiếc bụng cô đang nhô lên nhô xuống từng hồi. Ngay sau đó anh liền nở ra nụ cười đầy hạnh phúc.
- Con trai của ba! Chúc con ngày mới đầy yêu thương.
- Chắc là con trai của ba biết hôm nay được về bà ngoại chơi nên dậy sớm tập thể dục một chút đây mà.
Anh cười đáp lại:
- Con trai bố Minh mà lại.
- Á mà mấy giờ thì bắt đầu đi hả anh.
- Ăn sáng xong rồi vợ chồng mình đi luôn nhé.
- Việc công ty anh sắp xếp ổn chưa? Liệu vắng mặt được mấy ngày không?
- Được mà. Em yên tâm nhé, mấy ngày anh vắng mặt đã có ba lo liệu rồi.
- Vậy em phải dậy thay đồ đã.
Anh mỉm cười véo nhẹ chiếc má cô rồi hôn lên trán cô nụ hôn nhè nhẹ. mỗi sớm mai khi thức dậy, anh đều gửi cho cô một chút yêu thương, một chút ấm áp và một chút ngọt ngào!!!
Lúc hai người bước xuống dưới lầu, bà nội đã chuẩn bị sẵn những món quà như khăn lụa, vải tơ tằm, Yến sào, rượu vang và một số món quà có giá trị khác.
- Hai đứa lại đây xem này, còn thiếu gì nữa không nhỉ?
Cô tròn xoe mắt nhìn những món quà trên bàn được xếp ngay ngắn thẳng hàng rồi thốt lên:
- Chèn ơi... bà nội...bà chuẩn bị gì mà nhiều dữ vậy?
- Con bé này. Mấy khi mới về quê chơi một lần, phải có chút quà kính biếu ba mẹ và cô dì chú bác chứ.
- Con nghĩ không cần nhiều vậy đâu bà nội.
- Ơ hay. Bà chuẩn bị cả rồi, nếu không mang về dưới đó thì mang đi đâu thì mang.
Gia Minh cười nhẹ tiến tới bóp lấy hai bả vai bà, chần chậm nói:
- Bà nội nói phải đấy. Lâu lâu mới về quê một lần cơ mà.
Gia Minh nháy mắt với cô, cô mỉm cười nói.
- Dạ. Vậy con cảm ơn bà nội nhiều ạ.
- Đây là tấm lụa tơ tằm, ta nghĩ mẹ cháu sẽ thích món quà này. Còn đây là chai rượu vang lâu năm để tặng ba cháu. Cậu cu Tý ta không biết mua gì nên mua một số đồ ngon để cậu ăn cho mau lớn.
- Dạ bà nội.
- Thôi hai đứa ra ăn sáng đi rồi xuôi dưới đó cho sớm.
Cô với Gia Minh đang ăn sáng thì út Liên xách tới một túi đồ đi tới.
- Chị dâu.. em có ít quà muốn gửi biếu hai bác dưới quê. Chị cầm dùm em nhé.
- Ôi. Thím lại còn chuẩn bị quà cáp nữa.
- Có gì đâu chị. Vậy anh chị ăn sáng đi, em lên phòng xem bố con bé Su dậy chưa.
- Được rồi. Cảm ơn thím nha.
- Dạ.
Út Liên đi khỏi, Gia Minh bật cười.
- Anh cười gì á?
- Tự nhiên anh nghĩ kể ra vợ anh cũng giỏi, thay đổi được cả út Liên.
- Thực ra bản chất thím ấy cũng tốt, có điều sự đố kỵ khiến thím ấy trở nên xấu xa một thời gian.. rồi sau cùng bản chất tốt đẹp vẫn tốt đẹp đó thôi. Em là em sợ những người xấu tính bẩm sinh rồi ấy.
- Hẳn là xấu bẩm sinh?
- Chẳng vậy. Xấu mãi không thay đổi thì chẳng là xấu bẩm sinh. Như An Nhã ấy... ấy mà em nói mới nhớ.. dạo này hình như không thấy cô ấy kêu gào nữa nhỉ anh?
Gia Minh gật đầu.
- Bây giờ Gia Long công việc bên đó đã ổn định. Nghe biểu mẹ ba mấy bữa nữa sẽ sang đó thăm chú ấy. Nếu như anh không nhầm thì tháng sau chú ấy sẽ trở về làm nốt thủ tục ly hôn với An Nhã. Khi đó Trần Gia chúng ta sẽ trả lại tự do cho cô ấy.
- Như vậy cũng tốt, để mỗi người có một cuộc sống ổn định hơn.. Mà từ hôm đó đến nay anh còn nằm mơ gặp mẹ nữa không?
- Anh không. Có đúng cái hôm cả hai chúng ta đều nằm mơ thấy mẹ đến chào vợ chồng mình thôi. Có lẽ mẹ đã được siêu thoát và chuẩn bị sống ở mộkiếp khác rồi.
Cô mỉm cười nắm lấy tay anh như một lời động viên nhỏ.
- Cuối cùng tâm nguyện của mẹ đã được hoàn thành và mẹ có thể yên tâm an nghỉ. Con dao dưới huyệt đã được lấy khỏi, từ nay mẹ sẽ không còn đau đớn nữa.
Gia Minh gật đầu nói.
- Anh tâm đắc với một câu nói của thầy sư nổi tiếng, thầy nói với anh vạn vật muôn loài đều có quy luật của nó. Mỗi người sinh ra đều có số mệnh của mình. Cuộc đời mẹ tuy ngắn ngủi nhưng mà ý nghĩa, cũng giống như một loài hoa nào đó, hoa nở rồi hoa lại tàn, hoa trong tầm mắt chúng ta vô cùng ngắn ngủi nhưng trong thế giới của chúng lại không hề ngắn ngủi mà còn vô cùng rực rỡ. Cho đến giờ phút này anh thấy mình chẳng còn hối tiếc điều gì nữa vì bên anh đã có mẹ con em.
Cô chớp chớp đôi mắt to tròn, trong ánh mắt có ánh cười.
- Cảm ơn anh... Gia Minh!!
- Ngốc này. Cảm ơn gì anh chứ. Mà em ăn xong chưa?
- Em ăn đủ rồi.
- Để anh đi lấy sữa bầu cho em rồi 15p nữa vợ chồng mình lên đường.
- Thôi anh lên phòng lấy đồ đi, em tự lấy sữa uống được mà.
- Vậy uống xong rồi đợi anh dưới này nhé.
- Em biết rồi.
Trước lúc chiếc xe lăn bánh, bà nội không quên dặn dò người tài xế.
- Cậu lái xe cẩn thận đấy, nhớ là mợ cả còn đang mang bầu.
- Dạ lão phu nhân cứ yên tâm ạ.
- Được rồi. Đi đi kẻo muộn.
Hai người chào tạm biệt mọi người rồi bước lên xe. Chiếc xe bon bon trên con đường dài tấp nập, biệt thự Trần Gia khuất xa dần sau rạng cây phi lao. Khoảng hơn 2 giờ đồng hồ sau đó, ngôi làng nhỏ thân quen hiện dần trước mắt cô. Bất chợt trong cô rấy lệ một cảm giác lâng lâng khó nói lên lời. Quê hương cô vẫn vậy, quang cảnh chẳng khác là bao, vẫn một cảm giác thân thương tận đáy lòng. Con đường đất lầy vào nhà cô đã được mở rộng thành con đường bê tông trải dài. Cô bước xuống xe, nhìn về trước mặt rồi ngạc nhiên lắp bắp mãi mới lên lời.
- Gia Minh... kia là nhà em mà.
- . Ừm nhà em.