Editor: Nguyễn2
Lâm Thấm đang cùng cha mẹ, ca ca tỷ tỷ của nàng hồ nháo, đúng lúc La Giản đến đây. La Thư vừa thấy hắn ánh mắt liền sáng lên, mừng rỡ gọi, "Chạy nhanh đi, A Thấm muốn dẫn huynh đi đó." Lại ra lệnh cho Thanh Trúc, "Đi, lấy một cái túi vải to tới đây, để nhị tiểu thư mang cậu tới Lâm phủ đi." Thanh Trúc hé miệng cười, "Vâng, phu nhân." Vẫn cực kỳ nghe lời cầm cái túi vải Tùng Giang to ở trên bàn, "Cữu gia, mời người đi." Lâm Phong thấy La Thư vui vẻ trêu đùa ca ca như vậy, không khỏi mỉm cười. La Giản đầy hi vọng nhìn nàng, cười ha ha, "Mang ta đi? Được, chỉ cần chứa được, xách được, vậy thì mang đi." Để chân lên trên ghế, ngồi xếp bằng, "Tiểu A Thấm, mang đi, mang cậu đi." Lâm Thấm vui vẻ cười khanh khách không ngừng, "Mang cậu, mang cậu!" Để Lâm Khai ôm nàng lên bàn, tay chân luống cuống cầm lấy vải Tùng Giang muốn bọc kín cậu nàng. La Giản cố ý lắc vai bên trái, lắc đầu bên phải, Lâm Thấm làm sao cũng không quấn được hắn. Rối loạn một lúc, Lâm Thấm bổ nhào vào trong lòng La Giản, vui vẻ cười rộ lên. La Giản cũng cười ha ha. Cậu cháu hai người đùa giỡn rất vui vẻ. Lâm Phong lặng lẽ kéo La Thư, "Phu nhân, xem cữu huynh như vậy, ta rất muốn dẫn hắn đi. Hắn cùng tiểu A Thấm chúng ta chơi đùa rất hợp." La Thư trợn mắt nhìn hắn, "Đi đi đi, ca ca ta đường đường là thế tử phủ Tấn Giang Hầu, rường cột nước nhà, là để chơi đùa với con gái chàng sao?" Lúc nói chuyện, chính nàng cũng không nhịn được cười rộ lên. "A Thư khi nào lại thay ca ca nói chuyện vậy." Lâm Phong thấy thê tử cùng không giống lúc trước, trong lòng vừa vui mừng vừa chua xót. La giản cùng La Thư là huynh muội cùng mẹ, nhưng từ nhỏ đến lớn vẫn thủy hỏa bất dungchán ghét lẫn nhau, mãi đến trung niên mới dần dần tốt lên, khiến người ta buồn thương. Lâm Đàm liếc mắt ra hiệu cho Lâm Khai. Hai người bọn họ là song bào thai, so với huynh muội bình thường càng hiểu ý nhau, chỉ cần một ánh mắt, một ám hiệu liền biết đối phương suy nghĩ gì, muốn làm gì. Lâm Khai hiểu ý, cười nói với La Giản: "Cậu, vị nhị tiểu thư này nhà ta đang làm ầm ĩ, không chỉ muốn mang Đại Bạch và Tiểu Hôi đi, còn muốn mang Tú Miêu cùng Thịnh Nhi nữa..." "Mang đi mang đi." La Giản khẳng khái phất tay, "Không chỉ hài tử hai nhà lão Cát, mặc kệ là nhà ai, chỉ cần Tiểu A Thấm chúng ta muốn, hết thảy đều mang đi." Lâm Khai nín cười, "Nàng vẫn còn muốn mang ông ngoại cùng người đi, làm sao bây giờ?" La Giản vò đầu. Bọn người Lâm Phong, La Thư, Lâm Đàm cười khanh khách nhìn hắn. Lâm Thấm được cậu ôm trong lòng, cười thật ngọt ngào, "Cậu, con phải cùng phụ thân mẫu thân rời đi, không nỡ xa người." La Giản cảm động cực kỳ, "Tiểu A Thấm, cậu cũng không nỡ rời xa con." Hắn ôm Lâm Thấm chặt một chút, nhỏ giọng cùng Lâm Thấm thương lượng, "A Thấm, trước kia cậu quần là áo lượt, về sau muốn làm một anh hùng..." Còn chưa biểu hiện quyết tâm, Lâm Thấm mở to hai mắt, cực kì tò mò, "Cậu, vì sao lại gọi là quần là áo lượt?" La Giản không khỏi ngẩn ngơ. Đúng vậy, vì sao lại gọi là quần là áo lượt? Hắn kiên nhẫn nói cho Lâm Thấm nghe, "Tiểu A Thấm, quần là áo lượt chỉ quần áo hoa mỹ của con cái nhà giàu, bình thường cũng dùng để chỉ con cái nhà giàu rồi. Cái từ này không tốt, biết không? Ý tứ đại khái là một người giống cậu, trong nhà phú quý có tiền, chính mình lại không làm gì, cả ngày chỉ dạo chơi không làm việc đàng hoàng..." "Mới không phải." Lâm Thấm ngồi thẳng lên, xoay người đỡ La Giản, ngồi xếp bằng xuống đối diện La Giản, trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn, cực kì nghiêm túc, "Cậu mới không phải như vậy, cậu là anh hùng! Có thể cứu người, anh hùng! Cậu, người không cần như vậy..." Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, thật sự không biết nói cái từ kia như thế nào, chột dạ cười với Lâm Đàm, "Tỷ tỷ, tỷ đã dạy muội, muội lại quên, nghĩ không ra..." Lâm Đàm nói, "Tự coi nhẹ mình, người không cần tự coi nhẹ mình như vậy." Cẩn thận nói cái từ tự coi nhẹ mình này cho Lâm Thấm, "... Cái này có trong《 Xuất Sư Biểu 》 Gia Cát Vũ Hầu, ý tứ là không cần khinh thường chính mình. A Thấm, muội không cần cảm thấy được xấu hổ, muội nhỏ như vậy, tỷ tỷ nói với muội một từ, muội không nhớ rõ ràng, đây là chuyện rất hiển nhiên, muội có thể nhớ rõ tỷ tỷ đã từng nói qua, đã tốt hơn nhiều so với hài tử bình thường rồi." Lâm Thấm nghe xong, cười tạ ơn tỷ tỷ, quay đầu, nghiêm trang nói với La Giản, "Cậu, ngươi không cần tự coi nhẹ mình." La Giản lệ nóng tròng tròng, luôn miệng nói: "Được, được được, cậu không tự coi nhẹ mình. Tiểu A Thấm, cậu phải làm một anh hùng, để sau này con có thể lấy cậu làm vinh dự, có thể lấy cậu ra khoe khoang." "Tốt, tốt, tốt, khoe khoang." Lâm Thấm nâng bàn tay nhỏ cười ha ha, "Ta thích khoe khoang nhất, hì hì."Truyện convert hay : Đô Thị Siêu Cấp Chiến Thần