Truyện tranh >> Khế Ước Hào Môn >>Chương 66: Tốt nhất cô không cần phải đóng kịch

Khế Ước Hào Môn - Chương 66: Tốt nhất cô không cần phải đóng kịch

Cô gái trẻ với bộ quần áo trắng tinh trong nháy mắt khuôn mặt đã trở nên trắng bệch, suýt nữa khuỵu ngã, trong đôi mắt trong veo tràn đầy đau thương cùng chua xót, gắt gao nhìn chằm chằm vào người đàn ông, rưng rưng thốt lên ba chữ: “Thượng Quan Hạo!”

Mắt của Thượng Quan Hạo đưa lên, con mắt như thạch hắc diệu chìm đắm những toan tính đã lâu, thản nhiên cười nhạt.

Cơ thể hắn thẳng thóm, tao nhã đưa tay ra, nhìn có vẻ dịu dàng, thực sự là đang thô bạo kéo nàng trở lại, một tay nắm lấy bả vai nàng, một tay giữ chặt lấy thắt lưng nàng đặt nàng ở trước mặt, hơi thở phập phồng hai bên thái dương nàng, cúi đầu nói: “Ông xem, cô ta trưởng thành lại thanh thuần động lòng người đến như vậy, tôi cũng suýt nữa bị cô ta mê hoặc, cũng chẳng trách ông lại yêu thương cô ta như thế... Cũng may mà ông để cô ta tiếp quản Tần thị, tôi mới có thời cơ chờ đợi ngày quay trở lại phá hủy Tần thị... Ông nói xem cô ta đúng là con gái yêu của ông phải không?”

Khí sắc Tần Chiêu Vân dữ tợn, ngón tay run rẩy kịch liệt, muốn mở miệng nói, nhưng đột ngột “Hộc hộc” một tiếng rồi phun ra một ngụm máu! Cả người ngã về phía trước, rồi bánh xe hung hăng ngã về phía sau!

“Ba!!” Một tiếng thét chói tai vang lên, Tần Mộc Ngữ giẫy dụa khỏi sự trói buộc của hắn rồi bổ nhào về phía trước!

Con mắt Thượng Quan Hạo lạnh lẽo đến rợn người, kéo nàng giữ chặt trong ngực, không đếm xỉa đến không khí sôi trào cùng tiếng ồn ào của toàn bộ người trong hội đồng quản trị, đưa mắt ra hiệu cho hai người ở phía cửa, hai người kia gật đầu, một người gọi xe cứu thương, một người tiến lên đỡ lấy Tần Chiêu Vân nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất.



“Ba...” Tần Mộc Ngữ giãy dụa trong lồng ngực hắn, dòng lệ nóng hổi rơi xuống, toàn thân run rẩy “Buông tôi ra, Thượng Quan Hạo anh buông tôi ra! Ba tôi ngất xỉu... Nếu ông ấy có mệnh hệ gì tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”


Ánh mắt Thượng Quan Hạo lạnh liệt, hai cánh tay cứng như sắt siết chặt lấy nàng, cười lạnh buông con mắt đang nhìn chằm chằm lấy nàng dáng vẻ như 'giương nanh múa vuốt': “Phải không? Làm thế nào thì cô mới không tha tôi đây? Tôi rõ ràng chưa hề bức ông ta chết, bởi vì ông ta là cha của Cẩn Lan, tôi chỉ muốn khiến ông ta mất mặt một chút thôi...”

“Đồ vô lại!” Tần Mộc Ngữ giãy dụa dữ dội, nhưng không có chút thay đổi nào, đầu óc ngày càng lờ mờ, toàn thân nóng lên, tay run rẩy hoàn toàn không còn sức lực, chỉ có thể cảm giác nước mắt đang tuôn rơi nóng hổi “Anh đồ vô lại... buông tôi ra! Để cho tôi xem ba tôi thế nào...”

Tần Chiêu Vân đã bị người khác khiêng ra ngoài, lòng kiên nhẫn của Thượng Quan Hạo cũng đã đến cực hạn, gầm gừ: “Đừng nhúc nhích! Cẩn thận tôi ở đây mà muốn cô, để cho ba cô tận mắt thấy cô có bao nhiêu đê tiện!!”

Cánh tay hắn ghìm chặt thắt lưng nàng, gần như đem toàn bộ cơ thể mềm yếu của nàng bóp vụn!


Nàng khẽ kêu một tiếng, đột ngột suy yếu tựa vào vai hắn. Thân thể mảnh khảnh hoàn toàn khuỵu ngã...

“...!” Thượng Quan Hạo sắc mặt lạnh lẽo, đột nhiên ôm chặt lấy nàng, mới không khiến nàng từ trong vòng tay hắn ngã xuống!

“Tần Mộc Ngữ... Tần Mộc Ngữ!” Hắn lạnh lùng kêu hai tiếng, cánh môi nàng trắng bệch, nằm gọn trong vòng tay hắn không nhúc nhích.


Có người muốn đến giúp, lại bị Thượng Quan Hạo lạnh lùng ngăn lại, hắn đưa tay dò xét trán của nàng, nóng đến khó tin. Khuôn mặt tuấn tú của hắn lộ ra thần sắc thơ ơ lạnh liệt, cúi đầu nói: “Cô tốt nhất đừng có đóng kịch nữa!”

Nói xong, hắn ôm lấy nàng, đi ra khỏi phòng họp.

************************************

Tin tức đặc biệt, tập đoàn Tần thị mấy ngày qua gặp phải đả kích chưa từng có, Tần lão tiên sinh đem quyền hạn kinh doanh giao cho con gái rượu sau đó chưa từng can thiệp vào công việc của Tần thị, mà người điều khiển việc kinh doanh phía sau trong vòng một ngày đã dễ dàng đẩy Tần thị vào thế 'đứng mũi chịu sào', Tần lão tiên sinh vì tức giận mà sinh bệnh, Tần thị đang trong tình trạng nguy hiểm...

Ti vi được bật, còn chưa kịp tỉnh táo, ý thức đã bị điều này đả kích trầm trọng, lông mi chậm rãi giơ lên, một bên nhìn xem, một bên nước mắt từ từ tuôn trào.

Tầm mắt nàng rất mơ hồ, không chú ý tới ánh nhìn của một người, cao lớn mạnh mẽ, lãnh liệt mà hờ hững.

Khế Ước Hào Môn - Chương 66: Tốt nhất cô không cần phải đóng kịch