Truyện tranh >> Khế Ước Hào Môn >>Chương 57: Anh hãy để em được chết!

Khế Ước Hào Môn - Chương 57: Anh hãy để em được chết!

Tần Mộc Ngữ có chút sợ hãi, gió thổi làm rối tung mái tóc nàng.

Nàng đột ngột đẩy nhân viên an ninh ra, nhìn theo hướng chiếc xe kia đang chạy liều mạng đuổi theo!!

“Haizz, tiểu thư!!” Nhân viên an ninh hô to, đầu óc còn hỗn loạn, nhưng khi nghe nàng nói với vẻ nghiêm trọng như vậy, liền giữ cây côn sắt điên cuồng chạy theo hướng của nàng.

Ở bãi giữ xe gần tòa nhà thương mại nhất, một khu vực hẻo lánh, có rất nhiều góc chết khuất tầm ghi hình camera.

Vừa bước vào, thì nghe được tiếng la hét bên trong, còn nghe thấy âm thanh va chạm cơ thể dâm đãng, tiếng cười bỉ ổi của bọn đàn ông, còn có tiếng kêu ô ô nhục nhã đau đớn...

Chiếc xe của Thượng Quan Hạo mang theo tiếng phanh xe sắc nhọn xông vào bên trong, âm thanh dâm đãng hỗn loạn bị phá vỡ, như tiếng cảnh báo của chúa trời!

Bọn đàn ông sửng sốt không thôi.

Tên đàn ông đang chạy nước rút trên người Tần Cẩn Lan biến sắc, vội vàng kéo quần, buông người phụ nữ đang gần như lõa thể, một số vội vàng bỏ chạy.



Chiếc xe đột ngột bám sát!! Con ngươi đen sắc nhọn của Thượng Quan Hạo như đang cuồn cuộn sóng dữ, các khớp ngón tay vì dùng quá nhiều lực mà trở nên trắng bạch đáng sợ, phiến môi mỏng không chút máu kéo căng ra. Mười phút trước, hắn còn đang ở trong phòng họp thảo luận phương án, thì nhận được cuộc gọi kia, tiếng kêu đau đớn sắc nhọn của Tần Cẩn Lan trong nháy mắt khiến hắn sụp đổ hoàn toàn, cô khóc, cách điện thoại rất xa, dường như đang chịu đựng sự sỉ nhục to lớn!! Hắn gầm nhẹ một tiếng, chiếc điện thoại đột ngột bị quăng lên tường nhà, rơi xuống nát bấy!

Mà lúc này đây, hắn nhanh chóng hùng hổ xuống xe, hung hăng đóng cửa, bước về hướng bọn chúng.


Bọn họ chạy thục mạng, vốn định trốn khỏi gã đàn ông giống như kẻ điên khùng kia, lại bị hắn một tay tóm được, một quyền hung ác quẳng lên xe rồi lăn xuống, sắc mặt hắn ảm đạm băng lãnh, lửa nóng đang hừng hừng thiếu đốt trong ngực hắn, hận không thể giết bọn chúng! Đôi mắt càng ngày càng đỏ tươi, hắn muốn nhanh chóng xem Tần Cẩn Lan bây giờ như thế nào rồi!

Dùng lực cực hung bạo lần thứ hai quật ngã một tên, nắm tay của Thượng Quan Hạo đang chảy máu, hắn buông nắm đấm, đi nhanh về phía Tần Cẩn Lan, thế nhưng mới đi được nửa chừng, bước chân hắn khó khăn khựng lại, bất động!!

- Cách đó ba mét, cơ thể quen thuộc kia bị trói ở trên mặt đất, y phục bị xé rách thành từng mảnh, thân trên không mảnh vải, trong lúc đó hai chân còn đang chảy máu...

Giống như sét đánh ngang đầu, cả người Thượng Quan Hạo lảo đảo, sắc mặt tái mét, suýt nữa đứng không vững.

“Cẩn Lan...” Hơi thở phát ra từ trong lồng ngực, đôi mắt hắn đỏ tươi như máu, thanh âm khàn khàn cũng không còn.


Mái tóc Tần Cẩn Lan tóc rối bời, môi bị rách, máu chảy xuống. Toàn thân cô run rẩy, không quan tâm khắp người toàn dấu vết bị xâm phạm, túm lấy chuôi dao của bọn kia để rớt trên mặt đất, kéo ra một cái lưỡi dao cong dài, đột ngột đâm thẳng vào cổ mình!!

“Cẩn Lan!!” Một tiếng rống dữ dội, Thượng Quan Hạo tiến lên nắm lấy cổ tay cô, kiến quyết lấy cái chuôi dao từ trong tay cô ra, ném xa hơn mười mét.

“Hãy đưa cho em...” Hơi thở cô mòng manh “Đưa đao cho em... Em không muốn sống thêm nũa, anh không được nhìn em! Đưa dao cho em!!!”

Cô khàn giọng quát, giãy dụa, cả người đã hoàn toàn sụp đổ, nước mắt điên cuồng mà rơi xuống.


“Cần Lan... Em đừng di chuyển, ổn rồi!” Thượng Quan Hạo bất chấp cô giãy dụa, kéo cô ôm vào lòng, vuốt lại máy sợi tóc rối cho cô “Ổn rồi, anh đã đến đây... mọi chuyện kết thúc rồi...”

“Anh hãy để em được chết... Hãy để em chết đi!!” Cô khóc thét lên.

Trái tim Thượng Quan Hạo như bị xé rách mà đau đớn!! Ôm chặt lấy nàng, áp chế giọng nói của cô, Tần Cẩn Lan trong lòng ngực hắn liều mạng giãy dụa, sau một hồi vùng vẫy cô cũng xụi lơ trong lòng hắn, tuyệt vọng khóc, tiếng gào sắc bén.

Thượng Quan Hạo ôm chặt lấy cô, để cô tùy ý trút nỗi lòng.

Đôi mắt hắn đỏ tươi, sẽ rất nổi bật nếu là máu đỏ, hắn rất muốn biết mọi chuyện xảy ra là như thế nào, ai tới nói cho hắn biết... Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra!!

“...” Tần Mộc Ngữ điên cuồng đuổi theo tới nơi, thở gấp dồn dập khiến lồng ngực vì cọ xát mạnh mà trở nên đau nhức, nàng run rẩy đi tới trước mặt bọn họ, chỉ liếc mắt một cái, đến gần vừa thở một hơi lãnh khí, bỗng nhiên che lấy miệng mình!!

Nhân viên an ninh cũng đi theo, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, mới hoàn toàn khiếp sợ.

Hắn cuối cùng đã hiểu vì sao cô gái nhỏ này hoảng sợ như thể trời đất sụp đổ.

Sắc mặt hắn tái nhợt móc ra bộ đàm, run giọng nói: “Báo động... Báo động khẩn cấp!! Có chuyện rồi!”

Khế Ước Hào Môn - Chương 57: Anh hãy để em được chết!