Truyện tranh >> Khế Ước Hào Môn >>Chương 47: Cô còn có thể thanh thuần ở chỗ nào?

Khế Ước Hào Môn - Chương 47: Cô còn có thể thanh thuần ở chỗ nào?

Trong đêm khuya tại khu nhà cao cấp, một người đàn ông trông rất lãnh khốc vô tình lại tựa như thiên thần giáng thế xuất hiện ở phòng nàng.

“Tiểu Tình đâu, cô ấy ở đâu rồi?” Tần Mộc Ngữ rất khẩn trương run giọng hỏi.

Đôi mắt Thượng Quan Hạo thâm hiểm, hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của nàng, chỉ chậm rãi đi tới trước mặt nàng, thân ảnh cao lớn phẳng phiu ưu nhã ngồi xuống ngay trước mặt nàng như một con báo săn mồi, nhìn đầu gối đã được bôi thuốc của nàng, vết thương chảy máu đỏ một vùng.

Hắn dùng những ngón tay thon dài chạm vào.

“Á!” Cái miệng nhỏ nhắn tái nhợt của Tần Mộc Ngữ hít một hơi “Anh đừng chạm vào, đau!”

Ánh mắt của Thượng Quan Hạo lúc này mới chậm rãi nhìn nàng.



“Đau?... Tôi thấy cô với hắn cùng một chỗ lại không có vẻ đau đớn gì lắm, chẳng phải cũng rất hưởng thụ cảm giác ngã xe cùng hắn sao?” Giọng nói của hắn u lãnh mang ý châm chọc, từ tính mà lại êm tai “Thế nào, không hy vọng tôi lúc này xuất hiện tại phòng cô, mà chỉ mong muốn chạy theo tên nhãi kia đến chân trời góc bể có phải không?”

Khuôn mặt Tần Mộc Ngữ đột ngột đỏ lên, nhất thời bị hắn lạnh lùng châm biếm cùng kích động cũng không nhẹ.


Đôi mắt trong veo không hề sợ hãi mà nhìn hắn, nàng mở miệng: “Nếu đúng như thế thì sao? Tôi thích ở cùng một chỗ với ai cũng cần anh quản sao? Anh có thể cùng chị tôi quang minh chính đại yêu đương, vì sao tôi không thể cùng người đàn ông khác ngã xe?!”

Sự uỷ khuất của nàng, sự sợ hãi của nàng, lúc này đây, sẽ được dấu trong lớp vỏ gai này!

Sắc mặt ảm đạm của Thượng Quan Hạo từ từ trở nên xanh đen.

Hắn cười nhạt, đứng dậy, kéo căng hai bên vai nàng, nàng bị ép buộc mà cắn môi lùi lại phía sau, cảm giác bức bách to lớn khiến nàng loạng chạng đôi chút, lấy khủy tay chống đỡ cơ thể mình, khăn tắm trước ngực có chút lỏng lẻo.


“Tần Mộc Ngữ... cuối cùng cô cũng nói thật lòng rồi đúng không?” Thượng Quan Hạo nhìn nàng chằm chằm, nhàn nhạt mang theo sát khí, lạnh lẽo cười như ác quỷ “Cái quái gì ngây thơ, cái quái gì trong sạch, lúc được hắn ôm ôm ấp ấp thì vui vẻ chấp nhận, còn khi tôi chạm vào một chút thì giống như bà cô già đã chết!!” Hắn hung rống lên, thanh âm trở nên khàn khàn “Tôi thực nhìn lầm cô rồi...”

Tần Mộc Ngữ cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm ửng đỏ, biết là hắn hiểu lầm nhưng không muốn giải thích: “... Không sai, tôi thà bị anh ấy chạm vào cũng không muốn anh chạm vào tôi, tôi ghét bẩn!! Tôi khinh anh một giây trước vẫn còn ôm chị tôi, một giây sau lại cưỡng bức tôi!! Tôi ghét bẩn!!”

Câu nói cuối cùng được nói ra, mơ hồ trong mắt nàng cũng có nước mắt.

Lửa giận trông ngực Thượng Quan Hạo cũng kịch liệt bốc cháy, hắn đột ngột bóp lấy cổ nàng: “Cô...”


Nàng không chút nào sợ hãi, bộ ngực phập phồng lên xuống dữ dội, con mắt trong veo quật cường.


Cơn giận dữ đánh vào đầu óc! Thượng Quan Hạo dữ tợn cười lạnh, hung hăng bóp cổ nàng tiến sát gần khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Ngại bẩn có đúng không? Tôi đây sẽ khiến cô cũng phải bẩn như tôi! Tôi muốn xem xem cô còn có thể thanh thuần ở chỗ nào!”

Tần Mộc Ngữ mở to hai mắt, ngay cả thở dốc cũng không có cơ hội, khăn tắm trên người đột ngột bị túm lấy! Hắn mạnh mẽ ném nàng lên giường, nàng kêu một tiếng, cơ thể kịch liệt bật lên vài cái, mái tóc nàng rối tung rơi rớt tán loạn trên ga giường trắng như tuyết. Chỉ cảm thấy bản thân không có một tấc vải nào che chắn. Cơ thể hoàn toàn phơi bày trong tầm mắt hắn.

“Không!” Nàng đau đớn kêu một tiếng, vừa nhớ tới, nhưng hắn một đầu gồi đã quỳ xuống, mãnh liệt áp chế!

Con mắt Thượng Quan Hạo lạnh như băng, rất nhanh nắm chặt cái gáy ẩm ướt dính vài cọng tóc của nàng, bộ tây phục màu đen dây dưa trước ngực nàng. Mà phía trước nàng không có bất cứ cái gì che phủ. Da thịt trắng sữa mềm mại, bàn tay hắn di chuyển trên người nàng, dùng mọi cách mà giày xéo. Chà đạp!

Tần Mộc Ngữ hét lên một tiếng, hắn chế ngự sức giãy dụa kịch liệt bên dưới, toàn thân đỏ bừng. Cơ thể trần trụi khiến nàng sụp đổ, nước mắt cuộn trào mạnh liệt mà rơi xuống, run rẩy trước sự khiếm nhã: “Đừng! Thượng Quan Hạo!! Anh buông tôi ra, đừng đối xử với tôi như vậy!!”

Xấu hổ như vậy. Đối xử suồng sã mà nhục nhã, khiến nàng cảm thấy chính mình như một kỹ nữ, ai cũng có thể tùy tiện bỡn cợt nàng. Như kỹ nữ!

Khế Ước Hào Môn - Chương 47: Cô còn có thể thanh thuần ở chỗ nào?