Khế Ước Hào Môn - Chương 304-2

Người khác không hiểu rõ, chẳng lẽ Giang Dĩnh cô cũng không hiểu rõ ràng sao?! Thượng Quan Hạo, anh ấy là ai cơ chứ? Chỉ riêng một tài khoản cá nhân của anh cũng đã không dưới 1 tỷ đô, anh còn cần phải tham ô công quỹ của Megnific Coper để chuyển làm của riêng sao?

Bàn tay Giang Dĩnh vò nát tờ báo, trong đôi mắt đỏ ngầu của cô ta hiện lên sự hận thù lạnh lẽo. Mặc dù cô ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ta biết rõ... chuyện này nhất định liên quan đến ả tiện nhân kia!

Nếu không, một người kiêu ngạo như Thượng Quan Hạo, làm sao có thể để người khác tuỳ ý chơi đùa anh trong lòng bàn tay?!!

Hít sâu một hơi, Giang Dĩnh chống nạng trở về, người hộ lý vẫn luôn chăm sóc cô ta lập tức tiến lên đón, vội vàng đến nỗi trên trán toát đầy mồ hôi, cứ liên tục hỏi cô ta đã đi đâu!

Giang Dĩnh chống tay vào vách tường, nhíu mày, cầm cây nạng ở dưới cánh tay quăng ra xa!

“Đừng để tôi nhìn thấy thứ đó một lần nữa...Tôi muốn xuất viện... Đi làm thủ tục xuất viện cho tôi!” Cô ta tức giận hét toáng lên, làm người hộ lý ở bên cạnh sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

...



Bóng đêm buông xuống.

Mạc Dĩ Thành lái xe vào gara sau đó dừng hẳn, sắc mặt lạnh lùng đáng sợ, ngay cả động tác rút chìa khóa cũng cho thấy vẻ buồn bực.

Thượng Quan Hạo ngồi ở phía sau nâng đầu ngón tay, liếc mắt nhìn Mạc Dĩ Thành.


“Cậu lạnh lùng nghiêm mặt làm cái gì?” Anh lạnh lùng hỏi.

Sắc mặt Mạc Dĩ Thành vẫn xám xịt như trước, cũng lạnh lùng nói: “Sức chịu đựng của tôi không tốt được như anh, nhớ tới bộ dạng ma quỷ của tên Rolls kia ngày hôm nay, tôi muốn giết chết hắn ta ngay lập tức! Hắn ta không phải thuê kẻ khác giết người, cũng không cấu kết với các băng đản... Mà hắn ta đã phạm tội một cách trắng trợn, vậy mà còn dám trước mặt ban giám đốc khoa môi múa mép, đến ma quỷ còn biết chuyện tham ô công quỹ là do hắn ta bày ra!” Ánh mắt lạnh lùng nhìn Thượng Quan Hạo qua gương chiếu hậu, “Anh thật sự gan dạ đó, lại còn dám cho kẻ giết người đó cưỡi lên đầu anh làm loạn!!”

Những lời mắng chửi này không những không làm cho cảm xúc của Thượng Quan Hạo thay đổi, ngược lại ánh mắt của anh lại càng thêm lạnh lẽo trầm tĩnh, bàn tay vươn ra mở cửa xe: “Nói đủ chưa? Đủ rồi thì cút ra khỏi xe ngay lập tức.”

Ngay lập tức Mạc Dĩ Thành giống như vừa nuốt phải quả trứng gà sống, khó chịu vô cùng!


Mở cửa bước xuống xe, sắc mặt hắn vẫn xám xịt như cũ.

“Mau chóng đem tất cả các thông tin và cấu tạo của loại chip đến cho tôi, tìm ra cách tháo dỡ, nếu như không tìm được thì hãy giúp tôi liên lạc với những người ở bên phía quân đội Mỹ, tôi sẽ đích thân đến chỗ họ.” Thượng Quan Hạo đóng cửa lại, khuôn mặt tuấn dật hơi tái nhợt, “Còn nữa, lát nữa ở trước mặt cô ấy và thằng bé, tốt nhất cậu nên ngậm miệng lại, không được nói bất cứ điều gì.”

Bàn tay Mạc Dĩ Thành nhét vào túi quần, nhanh chóng siết chặt lại.

Hai người họ đi đến thang máy của bệnh viện, Mạc Dĩ Thành nhìn chằm chằm bóng lưng của người đàn ông trước mặt, mở miệng hỏi: “Lúc trước anh cũng như vậy sao... ở thành phố Z_Trung Quốc, anh hạ thấp mình để làm công cho lão hồ ly Tần Chiêu Vân kia, thậm chí còn làm vệ sĩ riêng cho ông ta, cũng giống như lúc này à?”

Đứng trong thang máy, mặt Thượng Quan Hạo không chút cảm xúc, lạnh nhạt nói: “Cậu muốn nói cái gì?”


Trong thang máy kêu “Đinh.” một tiếng.


Mạc Dĩ Thành nghiến răng nói: “Nếu đúng là như vậy, thì anh thật sự chịu đựng giỏi đấy.”

Cửa thang máy từ từ mở ra, Thượng Quan Hạo đang bước ra khỏi thang máy thì nghe thấy những lời này của hắn, ngay lập tức bước chân liền chậm lại, quay đầu, đôi mắt sâu thẳm đỏ ngầu hiện lên sự đau đớn.

Anh trầm giọng đáp lại: “Đó là con trai của tôi... Cho dù tôi có tán gia bại sản cũng muốn đổi lấy sự bình an của thằng bé, nó không thể xảy ra chuyện gì.”

Nói xong câu này, Thượng Quan Hạo lại nhanh chóng rảo bước về phía trước, giọng nói cũng khôi phục lại vẻ bình thường: “Cho nên cậu hãy nhanh chóng tìm ra phương pháp lấy thứ đó ra ngoài đi... nếu cậu cũng không muốn bị tên sát nhân kia giữ chân quá lâu.”

Cách đó không xa...

Cửa phòng lẳng lặng mở ra, nhìn xuyên qua khe cửa đang khép hờ, Tiểu Mặc ngoan ngoãn đứng trên mặt đất, nghe lời mẹ nâng cánh tay lên rồi lại từ từ hạ xuống, Tiểu Mặc mặc nhiều quần áo trở nên giống chú chim cánh cụt, đôi mắt trong veo thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa.

“Mẹ, là ai tới đón chúng ta vậy?” Tiểu Mặc chớp mắt, giọng nói trong trẻo hỏi mẹ.

Khế Ước Hào Môn - Chương 304-2