Trong lòng Tần Mộc Ngữ, hoàn toàn hỗn loạn.
Cô không biết mình có bị ngộ độc khí ga hay không, nhưng đầu cô đau đến nỗi cả người cũng không thể chống đỡ nổi. Chỉ cần nhắm mắt lại là cô lập tức nhớ tới cảnh tượng vừa mới đây, sự đau đớn đến tê liệt vẫn tồn tại trong cơ thể, cô rõ ràng nghe thấy tiếng Tiểu Mặc hét lên “Mẹ ơi”, cô dùng hết khí lực của toàn thân cũng không thể nào đẩy người đàn ông đang tán phá thô bạo ở trên người ra...
Đau đớn... Nhục nhã... Ý muốn giết người thật mạnh mẽ...
Tay của cô níu chặt ga giường, hốc mắt đỏ hồng, tay run rẩy giật ga giường trên người xuống đi ra ngoài, quần áo bên trong nát tươm, để lộ ra một bên vai trần, váy dài cũng bị xé rách...
Cô đã từng nói.
Thượng Quan Hạo, nếu như Tiểu Mặc xảy ra chuyện gì dù là một chút, tôi muốn anh dùng mạng để bồi thường!
Nhìn thấy những vết thương trên người cô, trong lòng Ngự Phong Trì đau như bị dao cắt, cởi áo khoác của mình ra, đột nhiên tiến lên bao lấy người cô! Xoay người cô lại, hắn ôm cô và nói: “Anh đưa em đi... Anh lái xe đưa em đi, em không nên lo lắng!”
Lông mi thật dài của cô rủ xuống, đôi môi tái nhợt nghẹn ngào nói ra mấy chữ: “Nhanh một chút...”
Ngự Phong Trì đỡ lấy gáy của cô, đau lòng hôn lên tóc cô.
...
Xe chạy như bay trên đường, cô cố gắng chịu đựng sự đau đớn và mê man của đầu óc, cố gắng mở mắt thật to, nhìn về phía trước.
Hắn lái xe rất nhanh, nhưng vô cùng vững vàng.
Tần Mộc Ngữ hạ cửa sổ xe, cảm nhận cơn gió mạnh từ bên ngoài ùa vào, cô nhìn phong cảnh trôi đi thật nhanh ở bên ngoài, không có khoảnh khắc nào muốn chạy trốn như bây giờ, trốn đi thật xa, thoát khỏi những chuyện tàn nhẫn và tổn thương.
Ông trời chưa bao giờ thương xót cô.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Ngự Phong Trì lo lắng nhìn cô, vươn tay tới nhẹ nhàng chạm vào trán cô, “Nếu em cảm thấy không thoải mái thì hãy nghỉ ngơi một chút, ngay lập tới sẽ tới nơi, em đừng để anh phải lo lắng!”
Sợi tóc bay tán loạn, bị ngón tay của hắn chặn lại, dưới lòng bàn tay ấm áp của hắn cô nhẹ nhàng nhắm mắt, che đi sự hận thù đáng sợ, cô khàn giọng nói rõ ràng từng chữ: “Tôi không cam tâm...”
Cô không cam tâm, cứ chạy trốn như vậy.
—— Ngự Phong Trì, tôi thật sự muốn giết anh ta, để đổi lấy những tổn thương không thể xoá bỏ mà anh ta đã gây ra cho con tôi...
Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, thấm ướt mắt của cô.
Sắc mặt Ngự Phong Trì chuyển xanh, nhưng không nói câu gì, chính là hạ bàn tay xuống cầm lấy tay của cô.
Hắn biết. Biết tất cả mọi chuyện.
...
Trong bệnh viện, người tới người lui đều nhìn chằm chằm người đàn ông và người phụ nữ đang đi vào.
Người phụ nữ nhỏ nhắn và yếu ớt được bọc trong một chiếc áo khoác nam, dưới chân là đôi dép bông đi trong nhà, tóc hơi rối loạn xoã xuống trên bờ vai, đôi chân thon dài mịn màng, giống như phát sốt mê man không có sức lực, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hoàn toàn trắng bệch.
Người đàn ông bên cạnh ôm chặt cô, dìu cô đi về phía trước.
“Em có muốn đi kiểm tra thân thể của mình như thế nào trước không?” Hắn nói với giọng lo lắng.
Tần Mộc Ngữ lắc đầu, bướng bỉnh đi về phía phòng bệnh của Tiểu Mặc, khi tới trước cửa cô muốn mở cửa ra, nhưng lại run rẩy trong vô thức, thả tay ra.
Bây giờ cả người cô vô cùng nhếch nhác, không thể để bé con nhìn thấy.
Những ngón tay mảnh khảnh của cô chạm vào tấm kính trên cửa phòng bệnh, nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ nằm trên giường bệnh, đang truyền nước, khuôn mặt trắng nõn hơi nghiêng, đeo một chiếc mặt nạ oxy to đùng ở trên mặt có vẻ rất kỳ lạ, cậu bé đang ngủ thiếp đi.
Lông mi thật dài của cô run lên một cái, hơi rủ xuống, giống tất cả sức mạnh đều biến mất vào lúc này.