Truyện tranh >> Khế Ước Hào Môn >>Chương 183: Vì sao không thể ở trước mặt anh?

Khế Ước Hào Môn - Chương 183: Vì sao không thể ở trước mặt anh?

Lông mị thật đậm hạ xuống, anh thản nhiên nói: “Nghỉ ngơi nhiều một chút.”

Nói xong, bóng dáng cao lớn của anh không hề dừng lại, rảo bước tiến về phía ánh sáng ấm áp.

Bên ngoài đại sảnh biệt thự, truyền đến tiếng xe anh rời đi, vô cùng vững vàng, một chút cũng không dừng lại.

Giang Dĩnh đứng bất động tại chỗ, đôi mắt bị nước mắt nóng hổi làm cho ướt át, nỗi chua xót và thống khổ đè nén trong ngực không có chỗ để trút ra, tay run run nắm lấy giấy ăn, lau sạch sẽ chỗ nước canh rây ra, nhưng không thể tẩy được nỗi đau trong lòng.

“Giang tiểu thư, cô không cần phải đau lòng, nếu tiên sinh không đối xử tốt với cô thì đã không dặn dò cô nghỉ ngơi, tiên sinh nhất định là có quan tâm cô.” Người giúp việc lại gần khuyên giải an ủi, “Cô muốn ngồi xuống ăn chút gì đó, hay là lên lầu nghỉ ngơi?”

Giang Dĩnh đem tờ giấy ăn ném sang một bên, hít vào một hơi thật sâu rồi lại thở ra, giọng nói khàn khàn: “Cái gì tôi cũng không muốn làm.”

Dừng một lúc, cô cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Lục Sâm.

Điện thoại vang lên đúng ba tiếng sau đó liền có người nghe, “Alo.” Giọng nói tiêu chuẩn của Lục Sâm qua sóng âm truyền tới, giống như hắn đã biết trước cô sẽ gọi điện tới, một chút ngạc nhiên cũng không có.

Giang Dĩnh cười lạnh: “Giống như anh mong muốn, hiện tại tôi vô cùng chật vật. Cho nên tôi nghĩ tới việc tìm anh, hỏi một chút chuyện, liên quan đến Tần Mộc Ngữ.”

Giọng nói Lục Sâm đạm mạc: “Tôi không biết rõ về cô ấy.”

“Thời gian anh làm việc cho Tần Chiêu Vân thì cô ta vẫn là nhị tiểu thư của Tần gia, anh nghĩ rằng tôi sẽ tin anh không biết gì?” Giang Dĩnh không còn kiên nhẫn để cùng hắn vòng vo, giọng nói mang theo sự tức giận, “Tôi không có biệt pháp nào khác, tôi nhất định phải biết, vì sao Hạo lại để ý cô ta như vậy?”

Ánh mắt Lục Sâm sâu xa, hẹn cô thời gian và địa điểm, lúc này mới cắt đứt cuộc gọi.



Thật không biết, nói cho cô ta mọi chuyện, có phải là cách hay.

************************************

“Không có vấn đề gì lớn, yên tâm đi, không đả thương đến xương cốt.” Bác sỹ kiểm tra xong kéo áo của cô lại như cũ, vừa viết đơn thuốc vừa nói, “Tôi thấy tinh thần của cô không được tốt, có phải do việc thiếu ngủ nghiêm trọng gây nên? Đầu có đau không? Có phải toàn thân đều mệt mỏi, cước bộ nhũn ra?”

Tần Mộc Ngữ có chút thất thần, sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy chính mình, sau một lúc mới gật gật đầu.


“Cái này là đúng rồi!” Bác sỹ liếc cô một cái, “Cô cho rằng bản thân mình là sắt đá sao nên có thể hành hạ như vậy? Cho dù còn đang trẻ tuổi cũng không nên như vậy.” Đưa cho cô đơn thuốc, “Bên ngoài là bạn trai cô sao? Cùng anh ta thương lượng xem nên nghỉ ngơi một chút ở đây hay là về nhà nghỉ ngơi, cô nhớ kỹ không nên ép bản thân không ngủ nữa!”

Ánh mắt Tần Mộc Ngữ liếc một cái ra phía ngoài, biểu hiện trên mặt hơi hơi xấu hổ.

“Cám ơn, tôi sẽ chú ý.” Cô cầm đơn thuốc đi ra ngoài.

Lam Tử Kỳ đứng bên cạnh cửa sổ, biểu tình trầm mặc mà lạnh lùng, ánh mắt mang theo sự không kiên nhẫn, đang nói chuyện điện thoại bằng tiếng Anh.

Tần Mộc Ngữ đoán được, là người ở công ty gọi điện tới.

Nhìn thấy cô đi ra, ánh mắt Lam Tử Kỳ chuyên chú nhìn cô, nói hai câu đơn giản, không cho đối phương cơ hội phân trần liền lập tức cắt đứt cuộc gọi. Bóng dáng cao lớn đi về phía cô, bàn tay trực tiếp phủ lên gáy của cô, cúi đầu nói: “Có vấn đề gì không? Bác sỹ nói như thế nào?”

Không thể quen với việc cùng hắn thân thiết như vậy, Tần Mộc Ngữ ăn nói lộn xộn, “Không có gì, chỉ giống như bị thương do ngã, xương cốt không bị ảnh hưởng. Anh... Khoé miệng còn có máu, không định đi xử lý một chút sao?”

Khoé miệng Lam Tử Kỳ giật giật, cười lạnh, nhẹ nhàng vỗ về tóc của cô: “Đàn ông xô xát với nhau không cần để ý.”


Hắn hạ tay xuống nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh loẽ của cô: “Đi thôi.”

Nhưng cô không hề động đậy.

Lam Tử Kỳ xoay người, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, hỏi: “Làm sao vậy.”

Ánh mắt của Tần Mộc Ngữ trong suốt: “Tiểu Mặc cũng ở bệnh viện này, tôi muốn đi xem thằng bé còn ở đây hay không, nếu không còn ở đây, thì tôi sẽ đến chỗ người đàn ông khốn nạn kia đòi người.”

Lúc này Lam Tử Kỳ mới nhớ ra chuyện này.

“Lúc trước không phải em nói rằng muốn gọi điện cho người giữ trẻ sao?” Hắn nhíu mày.

Cô lắc đầu, ánh mắt yếu ớt: “Di động của tôi vẫn còn ở sở cảnh sát, lúc được thả ra cũng không lấy lại, tại tôi quên mất.”


Lam Tử Kỳ nắm chặt tay cô, nhíu mày một lúc lâu, cúi đầu nói: “Đi, tôi đi xem cùng em.”

“Lam Tử Kỳ, bây giờ chỉ còn có 30 phút nữa, nếu anh còn muốn đi làm thì hãy đi nhanh đi may ra còn kịp, chuyện này...” Theo bản năng bước chân của cô dừng lại, chăm chú nhìn vào mắt hắn, “Nếu Tiểu Mặc không có trong phòng bệnh, thì anh cũng không giúp được gì.”

Lam Tử Kỳ cũng chậm rãi dừng lại.

Đặt bàn tay lên vai cô, sau một lúc lâu mới vỗ mạnh vài cái, mắt hắn nhìn chằm chằm vào cô: “Em thử đoán xem Lisa vừa mới nói với tôi cái gì? Vụ đấu thầu lần này, xem như không phải do sai lầm nghiêm trọng của em, thì cũng là vì em nên mới bỏ lỡ mất cỡ hội, suốt hơn nửa năm, công trình lớn nhất thành phố Z không ở trong tay chúng ta, cho dù chúng ta có tiếp tục bỏ ra nhiều tiền, cũng không thể nào loại bỏ được đường lui của Tín Viễn, trong vòng nửa năm muốn vượt qua được bọn họ hay thậm chí là theo kịp bọn họ cũng đều là ảo tưởng. Em có biết không? Lam Tử Kỳ tôi không để ý nửa năm này... Cũng không thèm quan tâm tới các cổ đông của Dringlewapen.”


Bóng dáng nhỏ nhắn của cô, bị hai cánh tay hắn chống vào lan can vây kín ở trong ngực, cúi đầu tựa vào vai cô, nhỏ giọng nói: “Tần Mộc Ngữ, Lam Tử Kỳ tôi chưa từng đối xử tốt với người phụ nữa nào, có lẽ vốn dĩ tôi đã không hiểu đối xử tốt là như thế nào, nhưng tôi đã nói sẽ bảo vệ em thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Em thật sự muốn cảm ơn tôi, thì đừng có chuyện gì cũng cự tuyệt tôi... Vì sao không cho tôi đi cùng em đến chỗ của Tiểu Mặc? Chẳng qua là em sợ tôi sẽ nhìn thấy gương mặt yếu ớt của em.”

Tay nắm chặt cằm của cô, “Em có thể ở trước mặt hắn ta khóc lóc thảm thiết vậy, còn có thể cùng hắn giải quyết chuyện tình cảm sao? Tại sao không thể ở trước mặt tôi làm giống như vậy?”

“Lam Tử Kỳ...” Tần Mộc Ngữ nắm chặt bàn tay hắn, cố gắng áp chế sự khẩn trương, ánh mắt trong suốt, “Tôi không phải có ý đó... Anh không nên hiểu lầm, được không?”

Cô chính là không có thói quen.

Đã nhiều năm, cô không có thói quen với việc người khác đối xử tốt với mình, là vì người thật lòng đối xử tốt với cô, thật sự quá ít.

Cô không thể mở rộng lòng mình để yêu một ai đó, vì cô không xác định được thứ tình yêu này có khiến con người ta bị tổn thương và phải trả giá bằng máu hay không. Liệu có phải chỉ cần một chút hiểu lầm cũng có thể trở thành kẻ thù, từ yêu thành hận, cách nhau rất gần.

Lam Tử Kỳ chăm chú nhìn cô một lúc lâu, hắn hôn một cái lên chán cô, giống như là đánh dấu chủ quyền.

“Được rồi, chúng ta cùng đi.” Hắn nói.

“Tần tiểu thư?” Một giọng nói mang theo sự kinh ngạc vang lên ở bên cạnh.

Hai người đang đắm chìm trong thế giới riêng bỗng bừng tỉnh, mặt Tần Mộc Ngữ đỏ lên, theo bản năng nhẹ nhàng đẩy Lam Tử Kỳ ra, lúc này mới thấy rõ người trước mặt là người trông trẻ cô đã thuê, cô có chút khiếp sợ.

“Cô... Làm sao có thể ở đây?” Tần Mộc Ngữ nhíu mày hỏi.

Khế Ước Hào Môn - Chương 183: Vì sao không thể ở trước mặt anh?