Truyện tranh >> Khế Ước Hào Môn >>Chương 159: Ghét nhất cái kiểu cô bị người khi dễ

Khế Ước Hào Môn - Chương 159: Ghét nhất cái kiểu cô bị người khi dễ

Máy bay bay theo đường cong, giữa tiếng vù vù của động cơ dần dần đáp xuống vùng trời thuộc phạm vi Trung Quốc.

Tỉnh M.

Một thành phố nhỏ ven biển, trong không khí mang theo hương vị biển, Tần Mộc Ngữ một tay kéo hành lý, một tay khẽ nắm lấy tay Tiểu Mặc, đứa bé láu lỉnh, yếu ớt ho khan, nhưng lui tới giữa đám người vẫn không sợ hãi.

Bóng dáng mảnh khảnh Tần Mộc Ngữ ngồi xổm xuống “Tiểu Mặc, ôm lấy cổ mẹ nào.”

Nàng nắm chặt tay mà ôm lấy cục cưng bé nhỏ của mình.

Cô thư ký cao gầy xinh xắn đang ở bên cạnh Lam Tử Kỳ báo cáo lộ trình hai ngày này, đã thấy đôi mắt hẹp dài của Lam Tử Kỳ nhìn qua phía trước, hành lý của cô gái nhỏ kia không nhiều lắm, phiền toái nhất chính là đứa bé nàng đang bế ở trên tay kia.

Bàn tay hắn từ trong túi quần vươn ra, nhíu mày nói với người bên cạnh: “Không có mắt phải không? Xách hành lý cho cô ấy!”

Trợ lý bên cạnh hoảng sợ, gật đầu vội vàng đi qua.

Mà cô thư ký chớp đôi mắt to màu xanh dương, có chút hoài nghi, cũng không biết người đàn ông này vừa dùng dáng dấp tao nhã mà mắng chửi người.

Trung Quốc, tỉnh M.

Ở cổng sân bay, hàng dài xe taxi chờ đợi, mà đi ra một đoạn, mấy chiếc xe đen bóng đã ngay ngắn xếp ơt phía trước, đoàn người đi tới bước vào, khách sạn đều đã đặt chỗ trước, chỉ cần tới là được.

Đợi được đến chiếc xe cuối cùng rời đi, Tần Mộc Ngữ muốn đi tới, thì thấy đã đầy.

Tay cô đặt trên cửa xe, nhíu mày, mơ hồ có điều gì đó không đúng...

Việc này là cô cùng Sandy bố trí, rõ ràng chỗ ngồi và số người đều đủ, làm sao lại thiếu đi một chỗ?

Xe đều đã rời đi.

Tần Mộc Ngữ không phải không biết những đồng nghiệp này thường ngày không thích nàng, đôi mắt trong suốt nhìn theo, lui một bước nhìn họ rời đi trước.

Ở nước ngoài, đều không phải không có loại xa lánh như lúc này... Đối với mối quan hệ của nàng cùng tổng giám đốc không như mọi người nói đến, thái độ của toàn bộ đồng nghiệp nam đại khái đều ôm mộng tưởng muốn nếm thử hương vị nữ nhân Á Đông, dù là trêu ghẹo cũng không được, trong thâm tâm đều là khinh thường, mà đồng nghiệp nữ lại càng không cần phải nói, chuyện cá nhân ai yêu ai đều không quan tâm? Chỉ là dẫm lên lưng nhau mà đi, cuối cùng còn lại cũng chỉ là hiềm khích.

“Em biết tôi ghét nhất bộ dạng gì của em không?” Một giọng nói trầm bổng từ phía sau vang lên.

Tiểu Mặc quay khuôn mặt nhỏ nhắn lại, kéo chặt tay mẹ, mắt sáng lên, đối diện mà nhìn.

Lúc có Lam Tử Kỳ cậu bé lúc nào cũng rất thông minh, thông minh đến dường như thứ tồn tại từ trước đến nay không bao giờ tồn tại.

“Chính là em lúc này... Giống như tất cả mọi người đều có thể bắt nạt em.” Lam Tử Kỳ chau mày, cười lạnh nói “Cũng khó trách lúc tôi gặp em là trong cái bộ dạng đó... Thật sự là nên như vậy.” Tay hắn làm một động tác tao nhã, chiếc Bugatti màu xám bạc quen thuộc của hắn từ từ mở cửa.

Một câu nói, làm cho sắc mặt Tần Mộc Ngữ tái nhợt, trong lòng đau nhức.



Thực sự là nên như vậy.

Bốn năm trước giữa trời mưa xối xả như muốn tẩy rửa hết mọi thứ, chống lại không được, ngã vào một vũng máu hòa cùng nước mưa, thực sự là nên như vậy sao.

Tài xế xuống xe, giúp mang hành lý lên.

Tần Mộc Ngữ con mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, khe khẽ kéo tay Tiểu Mặc, để cậu ngồi vào phía sau, Tiểu Mặc vâng lời mà ngoan ngoãn ngồi xuống. Tần Mộc Ngữ quay mặt qua, ánh mắt trong như nước mang theo một tia lóng lánh: “Tôi lái?”

Lam Tử Kỳ có hơi ngạc nhiên.

Nhìn cô hai giây, hắn tiếp tục cười, gật đầu.

Tần Mộc Ngữ cũng ngoài ý muốn mà nở ra một nụ cười nhạt, nhận chìa khóa từ trong tay tài xế, bóng dáng nhỏ nhắn mở cửa xe, ngồi vào.


Mà ngồi vào trong chưa đầy ba giây, trong nháy mắt vừa lúc Lam Tử Kỳ đưa tay muốn mở cửa sau của xe, tay nàng ấn lấy cái nút, đem cửa xe khóa lại! Nói một câu “Tiểu Mặc thắt đai an toàn cho tốt.”, sau đó không nhìn bất cứ biểu tình của người nào, nhanh chóng chuyển vô-lăng, hướng phía dòng xe cộ rời đi.

Ngoài cửa sổ xe, thư ký cao gầy xinh đẹp kia đã cả kinh trừng lớn đôi mắt màu lam.

“Này!! Anglia!! Anglia!!!” Cô gọi lớn tên tiếng Anh của Tần Mộc Ngữ, giẫm lên đôi giày cao gót cố đổi theo.

Vài giây sau Lam Tử Kỳ mới biết được bản thân bị đùa giỡn.

“Edwiin!! Hãy nhìn cô ấy đi!! Cô ấy thật xấu!! Chúng ta sẽ đến khách sạn bằng cách nào chứ!! Lạy chúa...” Cô thư ký tức giận đến gào lên, quơ tay giơ chân.

Nhưng Lam Tử Kỳ bên cạnh phản ứng không nhiều, khóe miệng tuấn dật cuối cùng hé ra một tia cười phóng túng.

A...

Tần Mộc Ngữ...

Trả thù có đúng không?... Thật là có chút hứng thú.

Thư ký ở bên cạnh vẫn còn giậm chân tức giận mắng, Lam Tử Kỳ hoàn toàn không để ý đến hành động của cô, hàm chứa một nụ cười hờ hững nói: “Được rồi gọi chiếc xe nữa, đi tới khách sạn.”

Chiếc xe chạy càng lúc càng nhanh, trong lòng bàn tay Tần Mộc Ngữ rịn mồ hôi, nhìn thoáng qua phía sau không ai đuổi theo, mắt nàng mới sáng lên, xe cũng chạy ổn định lại.

Khi dễ tôi có phải không?... Lam Tử Kỳ, anh cũng nên nếm thử loại tư vị bị khi dễ này!

Tiểu Mặc ngồi ở phía sau mở to hai mắt nhìn, phản ứng tiếp theo nở ra nụ cười hiếm thấy, tính nết trẻ con vô tư ở đây mà bộc lộ ra, không còn là dáng dấp yếu ớt như vậy.

“Con còn cười? Không sợ chú Lam trừ tiền lương của mẹ sao?” Tần Mộc Ngữ cũng cười mắng yêu một tiếng.


Tiểu Mặc ha ha cười lắc đầu: “Mẹ không sợ chú Lam, Tiểu Mặc cũng không sợ!” Tần Mộc Ngữ cũng nhịn không được cười rộ lên, thành tâm, dáng tươi cười ấm áp, mặc kệ, bé cưng của nàng khó có được vui vẻ, Lam Tử Kỳ anh nên tức giận đi thôi, anh bực bội tôi cũng chịu trách nhiệm!

Tầm nhìn trước mặt, càng ngày càng mênh mông.

Nàng nhìn thoáng qua lại địa chỉ khách sạn lần nữa, đi theo chỉ dẫn, gương mặt lại càng nhợt nhạt.

Đúng lúc này cô mới phát hiện, khách sạn bọn họ ở, cùng với làng du lịch vùng ven biển kia, rất gần rất gần.

Toàn bộ tỉnh M đều chìm đắm trong một loại bầu không khí phồn thịnh yên ả, dựa vào biển, trời xanh mây trắng, trong không khí nhàn nhạt hương vị của biển, Tần Mộc Ngữ nhớ tới một lần đi nghỉ tràn đầy mùi máu tanh kia, trong mắt hiện lên một tia yếu ớt, sắc mặt xanh xao, nhưng vẫn nắm chặt vô lăng, không cho bản thân mình buông ra.

... Cảnh đêm ở đây đẹp không?

... Đẹp.

... Lúc trước tôi cũng đã từng sống ở đây một thời gian ngắn, nơi đây vẫn luôn đẹp đẽ như vậy. Đêm nay không có thời gian, hôm khác tôi mang em đi xem một chút.

Những câu nói kia, đã lâu như vậy, thì ra vẫn còn hiện lên ở trong đầu.

Khóe miệng Tần Mộc Ngữ dắt ra một nục cười lạnh nhạt, quay về đối diện con đường phía trước, hung hăng, ở trong lòng nói ra mấy chữ.

Đi tìm cái chết đi.

************************************

Tiếng động lớn rầm rì giữa đêm khuya.

Bên trong sòng bạc vẫn náo nhiệt như trước, giống như bị kích thích.


Giữa làn sương mù lượn lờ, Lam Tử Kỳ nheo mắt dừng ở người đàn ông đối diện, cầm bài mở một phen, mở miệng nói: “Theo.”

Tiếng cảm thán xung quanh vang lên.

Một bàn này, tiền đặt cược không nhỏ.

Người đàn ông ngồi ở đối diện nét mặt có hơi mơ hồ, không chút suy nghĩ trực tiếp cầm bài bay qua, nhưng cũng không hé ra xem bài có tốt không, anh ta bạo dạn lật ra, kéo theo một hồi thán phục, cũng không muốn nghĩ, biểu cảm của anh ta lãnh đạm, cũng thản nhiên nói: “Theo.”

Lam Tử Kỳ cười cười, cảm thấy có điểm thú vị.

Ba vòng sau, hắn có loại cảm giác ép buộc, lại có cảm giác rất dễ khiến người ta lâng lâng, đây chính cảm giác hắn chưa bao giờ từng có trước mặt Thượng Quan Hạo.

Quả nhiên, sau cùng Thượng Quan Hạo tiếp tục theo vào, bài mở ra, Lam Tử Kỳ rốt cuộc giành đại thắng.

Tiếng vỗ tay và hoan hô xung quanh vang lên, một đống lớn thẻ bạc được chuyển đến trước mặt hắn, trong âm thanh ồn ào hắn chỉ cười, điếu thuốc kẹp trong tay đã cháy hết, hắn cho vào trong gạt tàn, không tiếp tục nữa.

“Hơi một tí là mấy trăm vạn tiền đánh bạc, anh buông Tín Viễn một cái cũng đáng để chơi đùa đến như vậy không?” Lam Tử Kỳ đẩy cánh cửa sòng bạc ra, cau mày, vẫy tay một cái “Tôi với anh hãy thương lượng chuyện này, tiền anh vừa thua tôi sẽ không lấy, đối với Tín Viễn của anh... Anh yên tâm, tôi sẽ đưa bảng giá tiêu chuẩn cho anh, mỗi một mục đều không phải là ít.”

Thượng Quan Hạo nhíu mày, sờ sờ túi, mới phát hiện trên người đã không còn thuốc.

Lam Tử Kỳ cười cười, đưa hộp thuốc cùng cái bật lửa qua.

“Anh cũng hút ít đi một chút, cẩn thận không bị ho lao.” Hắn lạnh lùng nói.

Lam Tử Kỳ nhìn anh ta diện mạo không có vẻ gì là cảm kích, chỉ biết chuyện này không thể đùa giỡn, hắn tiếp tục cười cười, đem hộp thuốc lấy về, ấn ấn giữa trán: “Tôi thật không biết anh giữ lại nơi đó làm cái gì, coi như là lúc trước Tần Chiêu Vân có lỗi với anh, bây giờ anh đã khiến cho ông ta tan cửa nát nhà không phải cũng dễ dàng đạt được rồi sao? Thật đúng là đem Tần Thị quay về? Với năng lực của anh, cái gì cũng có thể làm được, vậy mà anh lại muốn ở chỗ này kinh doanh... Trước đây tôi biết anh vì một người phụ nữ, nghe nói người phụ nữ đó không phải đã chết sao? Chết bao lâu...”

Khuôn mặt Thượng Quan Hạo tái mét, một tay nắm lấy cổ áo hắn, ra sức siết chặt.

Lam Tử Kỳ cũng ngẩn ra, ánh mắt nghiêm nghị ngưng động.

“Không được nói chuyện này, cậu muốn chơi đùa, tôi có thể cùng cậu đi vào trong đánh cuộc vài ván, nhưng về Tần Thị, cậu tốt nhất một chữ cũng đừng nói ra.” Mắt Thượng Quan Hạo lạnh lùng nghiêm nghị, thản nhiên nói ra “Tôi không muốn quản cậu sẽ phát triển như thế nào ở thị trường Đông Nam Á, nhưng tôi còn ở đây một ngày, nơi đó, cậu cũng đừng nghĩ chạm được.”

Nói xong anh lạnh lùng buông lỏng tay ra.

Rất lâu cũng không có bị người nắm lấy cổ áo mà nói chuyện như vậy, Lam Tử Kỳ buông mắt xuống nhìn vào cổ áo mình bị nắm nhăn lại, lại một lần nữa thừa nhận gã đàn ông trước mặt này, đúng là một tên biến thái.

“A... Anh thật tàn nhẫn...” Lam Tử Kỳ cười, ngón tay sửa sang lại quần áo.

“Chuyện này tôi tạm thời không nói... Nhưng mà anh có thể nói cho tôi biết đến tột cùng là anh ở nơi này chờ cái gì không? Tôi có thể giúp đỡ anh.” Hắn đối với “Người bạn cũ” này thành thực nói ra.

“Cậu không giúp được tôi.” Thượng Quan Hạo cự tuyệt.

“Chậc, đó là một cô gái... Tôi trước kia làm sao không thấy anh si tình như thế này...” Hắn chế giễu.

Điện thoại di động trong túi vang lên.

Hai người nhìn nhau một chút, Thượng Quan Hạo mới phát hiện là điện thoại mình.

Nhìn thoáng qua dãy số, con mắt anh sắc lạnh hơn, cũng không muốn tiếp, nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện gì, đánh mắt nhìn Lam Tử Kỳ: “Trước đây là cậu nói cho cô ấy tôi ở chỗ này?”

“Vì một cô gái mà bị thương, cần phải có thời gian và một cô gái khác đến chữa thương, tôi không phải là vì nghĩ cho anh sao?” Lam Tử Kỳ không muốn cùng anh ta tán gẫu, tự ý đi tới lái xe, nhíu mày “Vợ trước của anh vừa vặn cũng đã qua đời, chỉ có tôi biết rõ một người, cô ấy tìm anh nhiều năm như vậy cũng tìm không được anh, tôi thấy có thời cơ thì nói cho cô ấy, ai biết cô ấy thực sự lập tức chạy về Trung Quốc...”

Lam Tử Kỳ cười nhạt: “Anh cái người này mặc dù độc ác, nhưng mà chính là phụ nữ nguyện ý vì anh mà lao vào dầu sôi lửa bỏng, đây không phải là một người trong số đó thôi sao?”

Khế Ước Hào Môn - Chương 159: Ghét nhất cái kiểu cô bị người khi dễ