Truyện tranh >> Khế Ước Hào Môn >>Chương 132: Nhất định phải nhắc nhở

Khế Ước Hào Môn - Chương 132: Nhất định phải nhắc nhở

Tần Mộc Ngữ nói không nên lời, bởi vì trong dạ dày khó chịu, quanh viền mắt là một màu phấn hồng, trên gương mặt trắng ngần lộ ra vẻ yếu đuối suy nhược. Ngự Phong Trì ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, đôi chân mày kéo lại.

“Em lại khó chịu có đúng không? Càng ngày càng nghiêm trọng hơn có đúng không? Tần Mộc Ngữ, em suy cho cùng là dự định làm như thế nào?” Để cho nàng hiểu chuyện trước mặt, Ngự Phong Trì đè thấp giọng nói gào lên với nàng, trong mắt rực lên đỏ au.

Nàng nhíu mày, thống khổ đau đớn co rút lại.

Ngự Phong Trì một hồi không nỡ, ôm nàng vào trong ngực, đôi môi mỏng đặt lên trán nàng, cúi đầu thầm chửi rủa cái gì đó.

Thượng Quan Hạo, thằng khốn nạn.

“Em nói cho anh biết em muốn phải làm thế nào đây? Rất đơn giản nếu muốn hắn ta chịu trách nhiệm, bây giờ anh có thể công bố cho truyền thông biết tin tức này, hắn ta cho dù muốn ỷ lại vào chuyện đã kết hôn cũng không xong!” Ngự Phong Trì có phần lạnh lẽo “Có anh che chở em, cho dù là ai cũng đừng hòng đụng đến em, chỉ bằng cách này, anh có thể khiến cho hắn ta thân bại danh liệt.”

“Anh muốn ai thanh bại danh liệt?”

Tần Mộc Ngữ mở miệng, vẫn chưa kịp nói cái gì, bóng dáng già dặn nghiêm túc của Ngự Kinh Đông hiện ra ở trước mặt.

Ngự Phong Trì ngẩn ra, nhíu mày kêu một tiếng: “Ông nội.”

“Ta biết anh dẫn cô gái này về là không có việc gì tốt!” Giọng nói Ngự Kinh Đông trầm thấp chất phác vang lên, đôi mắt trầm tĩnh lắng đọng nhìn về phía Tần Mộc Ngữ, từ từ bước gần đến nàng “Có một số việc ta không muốn trực tiếp hỏi Phong Trì, nó toàn trốn tránh trách nhiệm, nhưng cô chung quy cũng nên biết nặng nhẹ, ta hỏi cô một câu, trong bụng cô, có phải là Ngự gia nhà chúng ta không?”

Khuôn mặt Ngự Phong Trì nhất thời đỏ lên, nhăn mày lại: “Ông nội!”



“Ta không hỏi anh!” Ngự Kinh Đông cũng đồng dạng nhăn mày cắt ngang lời nói của hắn, lạnh lùng nghiêm mặt nhìn Tần Mộc Ngữ “Cô nói cho ta.”

Gương mặt trắng ngần hé ra, tựa như núi xanh sau trận mưa, trong sạch rõ ràng mang theo vài phần đau buồn thê lương, nàng nhìn về phía ông lão uy nghiêm ở trước này.

“...Không phải.” Môi nàng cất lên, khẽ thốt lên hai tiếng này.

Ngự Kinh Đông trăm mối ngổn ngang “Hừ” một tiếng.


“Ông nội, người đừng hỏi vấn đề này nữa được không? Con giữ cô ấy lại vì cô ấy chính là bạn bè của con, cũng không phải là vợ con! Dựa vào cái gì mà hoài nghi đó là con của con cho nên mới giữ cô ấy lại? Chuyện này không phải lúc nào cũng như vậy, người đừng nghiêm trọng hóa vấn đề được không?” Khuôn mặt Ngự Phong Trì thắt lại nói.

Tần Mộc Ngữ run lên, nắm lấy ống tay áo hắn, không cho hắn nói nữa.

“Ngự lão tiên sinh.” Nàng ngước mặt lên, chống lại ánh nhìn như thiêu đốt của Ngự Kinh Đông, khàn giọng nhưng rõ ràng nói “Đứa bé trong bụng cháu, bản thân cháu tự sắp xếp... Cháu sẽ không mang đến phiền phức cho ngài cùng Ngự gia, như vậy có thể chứ?” “Ân...” Ngự Kinh Đông rầu rĩ mà thốt lên một tiếng, ánh mắt càng lúc càng ảm đạm nhìn nàng, ngưng đọng nói “Con gái của Tần Chiêu Vân, có phải không?”

Bóng dáng nhỏ bé khẽ run run.

Ngự Phong Trì nhíu mày càng thêm chặt, thế mới biết thì ra ông nội đã đem chuyện của hắn điều tra hết.

“Tần Chiêu Vân có hai đứa con gái, một người đã nở mày nở mặt, một người ngay cả tên ăn mày cũng không bằng, thực sự là ngạc nhiên?” Ngự Kinh Đông nói ra, cũng không quan tâm trên mặt cô gái phía trước có bao nhiêu thê lương bi thương “Đứa bé này... là của Thượng Quan Hạo?”

Giống như một tiếng sấm rền vang, nổ tung trong đầu Tần Mộc Ngữ, trong nháy mắt ong ong hoa mắt.


Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, đầu ngón tay bám chặt trên mặt đá của bồn rửa mặt trơn nhẵn.

Ngự Phong Trì chán nản: “Ông nội, người đừng nghi ngờ lung tung.”

“Hừ, ta nghi ngờ lung tung?” Ngự Kinh Đông lạnh lẽo đảo qua đứa cháu trai của mình “Ông anh sống đã bao nhiêu năm, có một số việc có thể nhìn vào mà đoán ra được?” Nói rồi ông lại lần nữa nhìn về phía Tần Mộc Ngữ “Tần gia các người rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cái này ta cũng không hứng thú biết, nhưng mà cô nhớ kỹ, Phong Trì là nhìn thấy cô đáng thương mới thu nhận cô vào trong Ngự gia, ta nhất định phải nhắc nhở cô hai điều, thứ nhất, Ngự gia ta làm ăn từ trước tới nay không vì người đi theo mà xảy ra biến cố, lão già ta thà rằng đẩy cô ra ngoài cũng không che chở cho cô, thứ hai, đừng hi vọng ta giống như nó, cũng đừng tỏ ra là lão già này ăn hiếp cô, chính cô cũng hiểu rất rõ, với hoàn cảnh mà cô đã trải qua, là cô không xứng với Phong Trì, biết không?”

Nắm tay Ngự Phong Trì siết chặt, đôi mắt đỏ au, cười lạnh: “Ông nội, người là đang nói cái gì?”

“Ta già rồi, nghĩ cái gì thì nói cái đó.” Ngự Kinh Đông lạnh lùng nhìn Tần Mộc Ngữ “Cô bé thông minh, ta nói cái gì, cô ta biết rõ...”

“Nhưng ông nội người cũng không có hiểu.” Ngự Phong Trì cười nhạt “Là cháu thích cô ấy, nhưng cô ấy không muốn cháu mà thôi.”

Sắc mặt Ngự Kinh Đông hoàn toàn trầm xuống, trong ánh mắt lộ ra một tia tàn nhẫn, lửa giận nén lại, tựa hồ như sắp phun trào.


Quản gia ở bên cạnh khẩn trương lên, vội vàng đi qua nắm lấy bả vai Ngự Phong Trì.

“Thiếu gia, bớt tranh cãi, bớt tranh cãi, những điều lão gia nói cũng đều hợp lý, cậu đừng cãi lại.”

Nói xong hướng về Tần Mộc Ngữ: “Vị tiểu thư này, nói như vậy chắc hẳn cô cũng có thể hiểu suy nghĩ của lão gia chúng tôi chứ, chỗ này không có gì qúa phận, cô có thể ở tại Ngự gia, chỉ là chuyện ăn nói của lão gia, cô đừng để trong lòng là được.”


Ngón tay nhỏ bé của nàng tiếp xúc với sắc đá màu tối kia, một hồi rét lạnh đến thấu xương.

Tần Mộc Ngữ khe khẽ trụ vững, trên khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt, chỉ có đôi mắt là trong như nước, cũng giống như nước vắng lặng thê lương, nàng chịu đựng trận đau đớn như kim châm ở phần bụng truyền đến, đè nén nhìn về phía Ngự Kinh Đông tái nhợt nói ra: “Ngự lão tiên sinh, ý của ngài cháu cũng hiểu được, cháu cam đoan với ngài, thứ nhất không để cho Ngự gia gặp phiền phức, thứ hai, cháu sẽ không phát sinh ra chuyện gì với Ngự Phong Trì.”

“Tần Mộc Ngữ!” Ngự Phong Trì túm cổ tay nàng, đem bóng dáng nàng kéo đến trước mặt, phẫn nộ “Em không có tự trọng có đúng không? Người khác bảo em nói như thế nào thì em làm như thế, tất cả mọi người đều lo lắng do dự cho lợi ích bản thân họ, không một người nào nghĩ cho em! Em lại cứ nhẫn nhục chịu đựng như thế này hả?”

“Lời này của anh là có ý gì!” Tính khí Ngự Kinh Đông rốt cục cũng bộc phát ra, cất cao âm thanh, trừng mắt.

Quản gia càng thêm lúng túng, mặt đỏ lên: “Thiếu gia, cậu nói chuyện cẩn thận chút đi!”

“Ngự Phong Trì...” Sắc mặt Tần Mộc Ngữ nhợt nhạt, khẽ gọi tên hắn, trong đôi mắt rõ ràng yên ổn tĩnh lặng như mặt nước.

Hắn tức giận đến xám xịt, lửa giận giữa đôi lông mày thiêu đốt,

“Tôi ở chỗ này tốt lắm, từ khi tôi về nước đến giờ, ngoại trừ ba ra, anh cùng Ngự lão tiên sinh là người duy nhất đồng ý cho tôi ở lại mà không cần tôi hồi đáp, tôi không thể không cảm ơn, càng không thể biến thành nỗi lo lắng của mọi người, tôi không thế lấy oán báo ơn, anh biết không?”

Nắm tay của Ngự Phong Trì siết lại, đau lòng hòa lẫn không đành lòng, thắt chặt đến triệt để.

Hắn đột nhiên rõ ràng, hắn cho nàng, rốt cuộc là bảo vệ, hay là xiềng xích?

“Hừ!” Khuôn mặt già nua Ngự Kinh Đông u ám, từng lớp muộn phiền hừ một tiếng, chắp tay rời đi.

Khế Ước Hào Môn - Chương 132: Nhất định phải nhắc nhở