Câu nói tiếp theo của Kiều An Hảo định thốt lên "Em cũng yêu anh suốt mười ba năm, cả một thời thanh xuân”, cứ như vậy cứng rắn bị tiếng ‘bíp bíp bíp’ bóp chết trong cổ họng.
Chuyện gì vậy!
Kiều An Hảo ném điện thoại lên giường, Lục Cẩn Niên có ý gì vậy, thậm chí liên tục cúp điện thoại cô hai lần!
-
Lục Cẩn Niên lại một lần ném điện thoại, người phảng phất là bị định cách một dạng, đứng ngẩn người hồi lâu trong khách sạn như hình ảnh bị đứng, sau đó từng cỗ từng cỗ vui sướng giống như thủy triều, trào lên trong đầu của anh, trong nháy mắt bao phủ cả người anh.
Lục Cẩn Niên nghĩ, có lẽ cả đời chưa từng kích động, vui vẻ, hưng phấn như bây giờ.
Thì ra là đêm đó, khiến anh sống không bằng chết, một câu "Anh xứng sao?" khiến anh cứ nhớ tới là đau lòng, không phải là cô gửi.
Vậy tin nhắn kia, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Chẳng qua, vấn đề đó vừa xuất hiện trong đầu Lục Cẩn Niên, sau đó liền bị anh mặc kệ.
Đối với anh mà nói, âm mưu và nỗi đau không phải là thứ đáng sợ.
Đáng sợ nhất, là bị cô gái mình yêu ghét bỏ.
Bây giờ, cô nói cho anh biết, cô chưa bao giờ ghét bỏ anh.
Anh cảm giác nơi sâu thẳm trong lòng, ngày đêm bị đè nén nặng nề, trong nháy mắt liền bị vét sạch, khiến cả người anh cũng thoải mái, nhẹ nhõm.
Lục Cẩn Niên ở nơi này cực kỳ vui vẻ, giống như kẻ ngốc, qua hồi lâu, mới dần dần phục hồi tinh thần lại, anh vội vàng nhặt lên điện thoại di động, gọi cho Lucy nói anh không cần bác sĩ đến đây.
Cúp điện thoại, Lục Cẩn Niên cầm điện thoại di động, lại nghĩ đến lúc nãy Kiều An Hảo tự mình nói những lời đó trong điện thoại, khiến bản thân lại vui vẻ cười lần nữa.
Kiều Kiều chưa từng ghét bỏ anh...
Một cảm giác thỏa mãn không thể nào tả được, bắt đầu nhanh chóng lan truyền khắp cả người.
Cho nên lúc có cuộc gọi đến, Lục Cẩn Niên hoàn toàn đang đắm chìm trong vui sướng mới tỉnh táo lại, liếc mắt nhìn người gọi đến, là trợ lý, vì vậy nhận nghe, có thể bởi vì tâm tình vô cùng tốt, đến nỗi trợ lý chưa kịp mở miệng gọi "Lục tổng", thì Lục Cẩn Niên đã chủ động mở miệng, hỏi: "Sao vậy?”
Mấy ngày trước trợ lý mới biết số điện thoại của Lục Cẩn Niên, nhưng mà sau khi Lục Cẩn Niên trở về nước vẫn không đến công ty đi làm, cho nên trợ lý và anh liên lạc cũng tương đối ít, nhưng cho dù có ít, trợ lý cũng vẫn nhớ phản ứng mỗi lần Lục Cẩn Niên nghe điện thoại, bây giờ vừa nghe, mình còn chưa mở miệng chào hỏi, đã trước hết nghe được một câu "Sao vậy", khiến cho trợ lý cảm thấy thụ sủng nhược kinh, một lát sau, anh mới mở miệng nói chuyện chính: "Lục tổng, tôi gọi cho anh, là muốn nói, tối qua anh quá tuyệt vời, dám ra tay với phu nhân Hàn!"
Lục Cẩn Niên nghe cái tên mình không muốn, trán hơi nhăn lại, cảm thấy có chút mất hứng, nhưng mà cũng may Kiều An Hảo mang lại niềm vui quá lớn, khiến cho anh không có trở mặt cúp điện thoại, ngược lại hỏi một câu: "Ra tay gì?"
Trợ lý nói: "Lục tổng, chuyện của anh làm, còn hỏi tôi sao?"
Trợ lý nói: "Lục tổng, chuyện của anh làm, còn hỏi tôi sao?"
Lục Cẩn Niên nghĩ trợ lý đang nói mớ, lại nhăn trán: "Không hiểu, tôi đang ở Mỹ."
Trợ lý nghe Lục Cẩn Niên nói liền "Ơ?" một tiếng, sau đó ngẩn người nói: "Lục tổng ở Mỹ sao? Vậy chuyện ở bữa tiệc từ thiện kia do ai làm?"
Truyện convert hay : Đệ Nhất Hào Tế