Truyện tranh >> Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm >>Chương 149-3: Anh Duật, anh thật quá đáng! 3

Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm - Chương 149-3: Anh Duật, anh thật quá đáng! 3


Editor: đỗ song nhi (yên yên)
"Viện Viện, tại sao em lại ở đây?" Ngồi trên chiếc xe Ferrari, Diệp Tử Hi có chút lo lắng nhìn Mã Viện Viện.
Lúc này cô ta đâu còn dáng vẻ của một tiểu thư quyền quý nữa.
Mã Viện Viện mặc một bộ công sở hiệu Chanel màu trắng, trên mặt dính đầy bùn đất. Không chỉ vậy, giày của cô ta cũng dính không ít bùn đất ẩm ướt.
Nhất là mái tóc đen của cô ta, bình thường vừa dài lại vừa mềm mượt, nhưng lúc này nhìn giống như là chuồng gà, phía trên còn kèm theo mấy cọng rơm rạ. Gương mặt trang điểm kỹ càng giờ cũng không nhìn ra chút tinh xảo nào. Cảm giác duy nhất Diệp Tử Hi cảm nhận được chính là người phụ nữ này cải trang thật lợi hại. Toàn bộ viền mắt đều đen thui không nói, còn có hai hàng vật thể màu đen không rõ kéo dài từ mắt đến tận dưới cằm.
Hơn nữa, cả lông mi giả cũng bị rớt xuống, dính ở trên gương mặt cô ta.
Tóm lại, nếu không phải vừa rồi người phụ nữ này chạy theo xe anh, nói cô ta là Mã Viện Viện thì chắc rằng Diệp Tử Hi cũng sẽ không nhận ra.
"Diệp Tử Hi, anh không cần hỏi gì hết. Chuyện này không liên quan đến anh." Bị Diệp Tử Hi hỏi làm Mã Viện Viện hơi thiếu kiên nhẫn.
Trước đây, mỗi lần gặp mặt Diệp Tử Hi, cô ta luôn trang điểm thật kỹ càng.
Bây giờ, chỉ có cô ta mới biết đáy lòng mình không cam tâm cỡ nào chứ không giống như lời nói muốn bỏ qua ở ngoài mặt.
Tiếu Bảo Bối đáng chết, khiến cô ta không thể ký hợp đồng thì không nói còn làm hại Mã Viện Viện cô bị đưa đến nơi hoang dã này.
Nếu không phải trước kia đã từng tham gia khóa học sinh tồn nơi hoang dã của tổ chức Lư Hữu thì không chừng hai ngày nay cô ta đã bị đói chết ở trong rừng rậm rồi.
Thật vất vả đi một ngày một đêm, cuối cùng cô ta cũng có thể chạy ra khỏi cái nơi quỷ quái này. Mà điện thoại di động cũng đã có kết nối, đã có thể gọi người đến cứu cô ta.
Chỉ là bị vị hôn phu Diệp Tử Hi của mình nhìn thấy bản thân chật vật như vậy, Mã Viện Viện cực kỳ miễn cưỡng.
Nhưng như vậy cũng tốt hơn là bị người nhà của cô bắt gặp.
Nếu không, với tính cách của cha cô thì không biết sẽ trách mắng cô ta tới khi nào.
"Nhưng mà bộ dạng này của em thật sự không có việc gì sao? Có cần tới bệnh viện một chuyến hay không?" Cả người bẩn thỉu không nói, còn bốc ra một loại mùi hôi thối khó ngửi. Nhất là đôi chân còn tràn đầy bùn đất. Diệp Tử Hi có chút lo lắng có phải cô ta đã dẫm lên phân hay không?
Nếu đúng là thế, vậy sau khi đưa cô ta trở về, anh có nên đổi tấm đệm lót này hay không?
Nhìn lại quần áo bẩn thỉu của Mã Viện Viện, Diệp Tử Hi cảm thấy hay là nên đổi cả cái ghế phụ bên tay lái và cả những thứ có liên quan luôn một lần.
"Không cần, anh không cần phải nhìn tôi như vậy, tôi không bị gì cả." Sau một hồi suy nghĩ, Mã Viện Viện lại nói: "Đúng rồi, trước tiên anh đưa tôi đến nhà của anh để tôi tắm rửa một chút. Anh đi mua bộ quần áo mới giúp tôi có được hay không?"
Nghe Mã Viện Viện nói, Diệp Tử Hi khẽ nhíu mày.
Cô ta làm xe của anh ô nhiễm thì không nói làm gì, bây giờ còn muốn làm ô nhiễm cả căn nhà của anh hay sao?
"Diệp Tử Hi, không phải là ngay cả yêu cầu nhỏ này của vị hôn thê anh cũng không đồng ý đấy chứ?" Không đợi anh trả lời, Mã Viện Viện vừa ngẩng đầu liền bắt gặp dáng vẻ nhíu mày có chút không vui của Diệp Tử Hi.
Trong nháy mắt, cô liền hiểu suy nghĩ của anh.


"Khụ khụ... Không phải là tôi không đồng ý! Được rồi, tôi đưa em đến đó trước, lát nữa sẽ đưa quần áo cho em."
Chuyện cưới hỏi giữa Mã gia cùng Diệp gia trên căn bản đã được xác định.
Cha anh còn nói nhất định không được làm hỏng cuộc hôn nhân này. Nếu không sẽ không còn ai giúp đỡ cho sự thua lỗ của công ty bọn họ.
Gần đây Cha Diệp luôn căn dặn anh phải dỗ dành, làm Mã Viện Viện vui vẻ, chỉ cần cô ta vừa mở lòng, nói không chừng cha của Mã Viện Viện liền đầu tư cho Diệp thị bọn họ. Lúc đó, Diệp gia có thể vượt qua cửa ải khó khăn này rồi.
Nghĩ đến những dặn dò của cha, mặc dù Diệp Tử Hi có chút mất hứng nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Sau khi nói xong anh liền đưa Mã Viện Viện đến nơi ở của mình
Thật ra đây là ngôi nhà anh thường xuyên ở cùng với Nhạc Dương.
Có lúc, anh còn cương quyết để Nhạc Dương ở lại qua đêm.
"Em tắm ở toilet lầu dưới này đi, không nên dùng phòng ở trên lầu, trên đó đã bị rỉ nước."
Nói cho cùng, Diệp Tử Hi vẫn có chút tâm tư riêng.
Toilet lầu trên có một bồn tắm lớn. Mỗi lần Nhạc Dương ở lại, anh đều cùng cô ở trong đó tắm uyên ương.


Diệp Tử Hi không muốn khi nhớ về ký ức vui vẻ giữa anh và Nhạc Dương lại bị người phụ nữ bẩn thỉu này phá hỏng mất.
Nhưng Diệp Tử Hi lại không nghĩ đến loại người như Mã Viện Viện sẽ nghe lọt tai lời nói của người khác sao?
Nếu được vậy thì hôm đó cô ta đã hiểu được lời nói của A Vĩ, biết vị trí của Tiếu Bảo Bối là không thể đổi, không nên quấy rầy cuộc sống Tiếu Bảo Bối mới đúng.
Nhưng đích thực là Mã Viện Viện không thể nào hiểu được lời nói của người khác, hơn nữa người khác càng nói không được thì cô ta càng thích làm trái lại.
Chỉ là ở trước mặt Diệp Tử Hi, cô ta vẫn gật đầu đồng ý: "Tôi biết rồi. Anh không cần lo lắng, tắm xong tôi sẽ quét dọn sạch sẽ giúp anh."
Sau khi nghe cô ta bảo đảm, lúc này Diệp Tử Hi mới xoay người rời khỏi nhà.
Tính toán thời gian, lúc này chắc là Nhạc Dương vẫn đang bận rộn ở văn phòng luật sư.
Sau khi mang quần áo đưa Mã Viện Viện, để cô ta ăn mặc tử tế rồi sẽ đưa cô ta đi. Tiếp đến cũng vừa lúc anh qua đón Nhạc Dương đi ăn.
Diệp Tử Hi tự mình quyết định kế hoạch xong liền ngân nga rời đi.
Mà bên trong căn hộ, Mã Viện Viện đang đi thẳng lên lầu.
Toilet ở lầu hai bị rỉ nước?
Mới là lạ!


Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm - Chương 149-3: Anh Duật, anh thật quá đáng! 3