Truyện tranh >> Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm >>Chương 144: Chơi với vợ đến mất hết ý chí!

Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm - Chương 144: Chơi với vợ đến mất hết ý chí!


Editor: Mèo (meoancamam)
"Trước hoãn đi!" Kiều Trác Phàm không nhìn thấy Tiếu Bảo Bối, trái tim có chút không bình tĩnh được.
Nhưng Anna lại nói với anh: "Hiện giờ tiểu thư Mã đã chờ bên ngoài văn phòng rồi!"
Người phụ nữ kia, từ lúc bọn họ đang họp khi nãy đã chờ ở bên ngoài rồi. Mà Kiều Trác Phàm vừa đi vào cửa khi nãy, hẳn người ta cũng thấy được. Hiện giờ lại để người ta đi về thì có chút không tốt đi?
"Vậy thôi, cô để cho cô ta đi vào đi!" Nói xong lời này, Kiều Trác Phàm lại kèm thêm một câu: "Để A Vĩ đi xem cô ấy ở đâu!"
Lúc này Kiều Trác Phàm cũng không có thể hiện rõ chữ "cô ấy" trong miệng anh là chỉ người nào nhưng Anna đã lập tức rõ ràng rồi.
"Cô ấy" này, ngoại trừ Tiếu Bảo Bối thì không có người khác.
Trên đời này cũng chỉ có một người Tiếu Bảo Bối mới có thể khiến cảm xúc của Kiều Trác Phàm dao động rõ ràng như vậy.
"Được, vậy tôi để A Vĩ giúp anh tìm thỏ nhỏ của anh!"
Anna nói xong liền đạp đôi giày thể thao khó có thể nhìn thấy trên người cô rời khỏi.
Hôm nay, cô đi đôi giày như vậy xuất hiện tại công ty ngược lại dẫn tới tin tức không nhỏ.
Thực ra, giày chạy thể thao của cô vẫn rất nữ tính. Mũi giày trắng tinh mà dây giày hồng nhạt còn được làm vô cùng vẽ rồng điểm mắt (cẩn thận, tỉ mỉ đẹp đẽ).
Đôi giày này là tiểu ca ca ngày hôm qua sau khi biết cô sẽ quay lại tập đoàn Đế Phàm đi làm mà đặc biệt tặng cho cô.
Anh còn dặn, trước khi chân cô khỏi thì không cho phép đi giày cao gót nữa...
Vốn Anna đã mặc một chiếc váy, định phối hợp với đôi giày có gót thấp một chút để đi làm. Nhưng dưới sự ép buộc của tiểu ca ca, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi đôi giày anh đưa thôi.
Nhưng chân của cô lại đẹp, đi đôi giày kiểu gì cũng đẹp.
Cho dù quần áo công sở phối với giày thể thao cũng là quang cảnh bắt mắt trong công ty.
Từ buổi sáng đến giờ, cũng không biết có bao nhiêu đồng nghiệp nữ đã đi qua hỏi cô đôi giày này mua ở chỗ nào.
Nhưng giày là tiểu ca ca đưa, cô đâu biết chỗ nào?
Cô chỉ biết rằng, những thứ tiểu ca ca tặng cô, luôn vì tốt nhất cho cô.
Liền giống với trước kia mỗi khi anh tặng cô đồ gì, số đo đều chính xác không sai.
Về phần vì sao tiểu ca ca lại rõ ràng số đo của cô như vậy, cô cũng không biết.
- - đường phân cách - -
"Bíp bíp..."
Tiếu Bảo Bối đang mang gương mặt mờ mịt đi trên đường lớn không hề có mục đích thì sau lưng liền truyền đến tiếng còi xe.
Tiếu Bảo Bối vốn cho rằng bản thân chắn đến đường của người ta, khi tiếng còi vang lên cô liền tự động tránh sang một bên.
Nhưng chủ nhân của chiếc xe này dường như đối nghịch với cô.
Cho dù cô đã nhường đường sang một bên nhưng chiếc xe kia vẫn đi theo sau cô, ấn còi đối với cô.
Gào gào!
Đây hẳn không là cái người Mã Viện Viện xấu xa không biết xấu hổ kia đi?
Tiếu Bảo Bối vừa nghĩ đến vừa rồi khi cô ta nói rốt cuộc Nhạc Dương mới đúng là kẻ lâm vào con đường kẻ thứ ba liền lập tức nổi giận.
Nhưng quay người lại, Tiếu Bảo Bối lại nhìn thấy A Vĩ ngồi bên trong xe: "Anh A Vĩ..."
"Phu nhân, lên xe!" Sau khi A Vĩ dừng xe liền chủ động tiến lên giúp Tiếu Bảo Bối mở cửa xe.
"Ừ? Anh A Vĩ, tại sao anh lại ở chỗ này?" Bình thường A Vĩ đều đi bên cạnh Kiều Trác Phàm, trừ phi Kiều Trác Phàm có việc để anh ta ra ngoài anh ta mới có thể rời đi.
"Kiều thiếu để tôi ra ngoài tìm ngài!" A Vĩ vừa lái xe vừa có vẻ mặt đầy vạch đen.
Thực ra, anh ta rất muốn kháng nghị Tiếu Bảo Bối gọi anh là "anh A Vĩ". Nếu không ngoài A Vĩ, tùy tiện tìm một cái từ thay thế cho anh đều được, vì sao lại muốn gọi là anh A Vĩ? Cảm giác kia giống như uống phải một loại thuốc không tốt.
Nhưng A Vĩ nhìn đến đôi mắt trong suốt kia của Tiếu Bảo Bối, lời nói đến bên miệng cũng không dám nói thẳng ra. Sợ chính mình nói ra những lời này sẽ làm bẩn đôi mắt đó.
"Kiều Trác Phàm để anh đến tìm em? Vậy sao anh ấy không đi được vậy?" Bỗng nhiên, cô có chút nhớ Kiều Trác Phàm rồi.
Nếu như hiện tại ra ngoài tìm cô là Kiều Trác Phàm, thật là tốt biết bao?
"Kiều thiếu ở bên kia đang tiếp đón người tập đoàn Mã thị phái tới! Ngài ấy không có thời gian liền để tôi thay thế đến tìm ngài!" A Vĩ kiên nhẫn giải thích.
Nếu như trước đây, anh ta mới không phụ trách việc nói linh tinh với phụ nữ.
Nhưng từ sau khi phát hiện Kiều Trác Phàm trước mặt cô gái này luôn bày ra tình cảm không giống như trước, đến A Vĩ theo Kiều Trác Phàm cũng nhịn không được nói nhiều thêm mấy câu với cô gái này.
Đương nhiên, anh cũng không phải thông đồng với Tiếu Bảo Bối sau lưng Kiều Trác Phàm, A Vĩ chỉ muốn để Tiếu Bảo Bối hiểu rõ Kiều Trác Phàm vô cùng thích cô.
"Dù sao em mặc kệ, em không nhìn thấy anh ấy, bây giờ có chút tức giận rồi!" Thực ra Tiếu Bảo Bối cũng chỉ đang nói nhảm thôi.
Bởi vì liên tiếp gặp hai người không sao làm người khác thích được, hiện giờ cô thật muốn nhanh chóng kể cho Kiều Trác Phàm.
Mà anh, hiện giờ lại không ở cạnh cô.
Vì vậy, lỗ tai A Vĩ liền thành thùng ra để trút ra hết.
"Không phải, Kiều thiếu vốn định muốn ra ngoài tìm ngài. Nhưng người bên ngoài đã đợi một lúc, nếu đuổi người ta như vậy không tốt cho nên..." A Vĩ cố gắng vì Kiều Trác Phàm giải thích.
Mà chính anh cũng có chút phỉ nhổ hành vi hiện tại của bản thân.
Đại gia, A Vĩ anh dù gì cũng là “nhân sĩ trứ danh” trên bảng xếp hạng giới vệ sĩ. Bây giờ lại lưu lạc đến nỗi phải giải thích vấn đề cho phụ nữ...
Chuyện này, anh ta trở về tuyệt đối không thể để các anh em phát hiện được.
Nếu không thì về sau anh ta muốn ở trong nhóm người bọn họ ngẩng đầu làm người ư, cũng khó khăn!
"Xem ra, ở trong lòng thì em cũng không quan trọng bằng công việc! Hu hu... Em phải về nhà tìm cha mình!" Tiếu Bảo Bối hôm nay dường như có các triệu chứng chuyên bới móc khi dì cả đến.
Mặc kệ A Vĩ nói như thế nào, cô đều sẽ ra sức xuyên tạc ý tứ của anh ta.
Mà A Vĩ nghe Tiếu Bảo Bối giả vờ giả vịt khóc nức nở mà bỗng chốc ngổn ngang trong gió.
Vì cái lông gì mà muốn A Vĩ anh tới dỗ con gái?
Lại nói, anh ta cái tên đại thô thiển này có thể dỗ được sao?


Mà A Vĩ càng muốn biết hơn, Kiều Trác Phàm nguyện ý để A Vĩ thay anh tới dỗ vợ mình sao?
Hai cái trước, A Vĩ không rõ ràng lắm.
Nhưng cái cuối cùng, A Vĩ biết Kiều Trác Phàm khẳng định trăm lần không muốn.
Lại nói nếu anh người này giải thích không tốt, vậy cô gái nhỏ Kiều Trác Phàm rất không dễ dàng lừa gạt về nhà chẳng phải không còn?
Đến lúc đó, Kiều Trác Phàm muốn tìm anh tính sổ, anh đến chỗ nào mà đi lừa một cô gái trả lại cho Kiều Trác Phàm chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, A Vĩ dứt khoát dừng xe tạt vào bên đường, giải thích với Tiếu Bảo Bối: "Bây giờ tôi để Kiều thiếu tự mình qua đây!"
Loại chuyện dỗ con gái này, vẫn nên để cho Kiều thiếu tự thân vận động thì tốt hơn!
"Không biết Kiều thiếu nói chuyện với đại diện tập đoàn Mã thị có tốt không?" Trong khoảng thời gian đợi Kiều Trác Phàm nhận điện thoại, A Vĩ lẩm bẩm.
Đương nhiên, anh ta cũng có chút lo lắng, Kiều thiếu không thích nhất chính là khi anh đang thảo luận thì bị ngắt lời.
Nếu lát nữa Kiều thiếu muốn đánh anh ta mà nói, anh ta cảm thấy bản thân nên tìm một cách để bảo vệ tốt một chút.
Những bảo vệ tốt nhất trước mắt, sợ là...
A Vĩ nhìn về phía cô gái đang gồi trên ghế lái phụ cạnh mình.
Ý kiến của A Vĩ chính là để cô gái này đối phó với Kiều thiếu tức giận là kế hoạch tốt nhất.
Cho nên, anh còn cân nhắc cầu tình Tiếu Bảo Bối để đến lúc đó khi Kiều thiếu muốn đánh người thì giúp A Vĩ anh nói chút lời hay.
Nhưng A Vĩ vừa xoay đầu thì liền thấy được ánh mắt Tiếu Bảo Bối đang nhìn chằm chằm kia...
"Ngài... Ngài đây là muốn làm cái gì?"
Đối mặt với đôi mắt sáng rỡ giống như có thể phát ra vô vàn tia sáng kia của Tiếu Bảo Bối, A Vĩ bỗng dưng cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.
Vì cái lông gì mà anh ta lại cảm giác, ánh mắt đang nhìn chằm chằm anh kia của Tiếu Bảo Bối giống như ánh mắt của sư tử khi nhìn thấy con mồi...
"Anh A Vĩ, anh nói vừa rồi Kiều Trác Phàm không tới đón em là vì anh ấy muốn gặp đại diện tập đoàn Mã thị sao?"
Khi Tiếu Bảo Bối hỏi những lời này, ánh sáng trong mắt không giảm chút nào.
"Khụ khụ... Đúng." A Vĩ nuốt nước bọt, bình ổn lo lắng trong lòng.
"Mã thị, là cái ở thành phố A?"
"Đúng!" Khi Tiếu Bảo Bối từng chút từng chút tiến sát gần anh ta, A Vĩ đều theo bản năng lui về sau từng chút một.
Tư thế kia giống như sợ bản thân bị Tiếu Bảo Bối làm bẩn vậy.
Nhưng trên thực tế, lo lắng của A Vĩ lại trái ngược với điều này.
Bạn nghĩ xem, người trong lòng của Kiều Trác Phàm, anh sẽ thích Tiếu Bảo Bối thân cận với người khác sao?
Tuy A Vĩ biết sức hấp dẫn của mình cũng không kém, nhưng cái bình dấm Kiều thiếu kia, nếu để anh phát hiện thế nhưng Tiếu Bảo Bối lại thích mình mà nói, đến lúc đó khẳng định Kiều thiếu sẽ lột da anh ta!
"Vậy đại diện cho bọn họ, là Mã Viện Viện?" Tiếu Bảo Bối không để ý A Vĩ lui về sau, vẫn tiếp tục tiến đến gần anh ta.

Lúc này, A Vĩ đã bị cô ép lui đến một góc trên ghế lái, ánh mắt thấp thỏm lo âu nhìn chằm chằm cô.
"Mã Viện Viện? Tên thì tôi không biết nhưng tôi nghe nói là thiên kim nhà họ Mã!" Về điểm này, A Vĩ không giấu diếm.
"Vậy thì đúng rồi!" Tiếu Bảo Bối vừa rồi còn nghĩ, vì sao cô lại xui xẻo gặp phải Mã Viện Viện gần tập đoàn Đế Phàm.
Thì ra là cô ta là đến tập đoàn Đế Phàm!
Nghĩ đến dáng vẻ chân cao khí ngang khi nãy của cô ta, trên cái đầu nhỏ của Tiếu Bảo Bối bỗng mọc lên hai cái sừng.
Vốn Tiếu Bảo Bối cô lo lắng sẽ không đối phó được Mã Viện Viện có bối cảnh vô cùng mạnh hiện nay.
Nhưng còn thêm Kiều Trác Phàm thì sao?
"Chuyện này... Phu nhân, ngài có thể dịch chuyển đi một chút được không..." A Vĩ bị dồn ép cũng cảm thấy không khí quanh mình có chút thiếu thốn rồi. Lại nhìn Tiếu Bảo Bối dáng vẻ xinh xắn, hầu kết của anh ta bất giác động một cái.
CMN, anh "lão xử nam" vạn năm chính là không chịu được đùa giỡn đâu!
Còn đùa nữa, đoán chừng sẽ xảy ra chuyện không tốt đâu!
Bạn cảm thấy bọn họ những người mỗi khi ban ngày kết thúc ban đêm đều vui vẻ cùng cô người mẫu trẻ trong quán bar, thật sự vẫn còn cái gọi là thân xử nam sao?
Nhưng A Vĩ vẫn nhấn mạnh, chỉ có làm cùng người mình thích thì mới gọi là PO!
Cho nên trước mắt còn chưa gặp được người trong lòng, anh ta xem như cũng là lão xử nam vạn năm, hừ hừ...
"Có thể!" May mắn lúc này Tiếu Bảo Bối ngược lại không làm khó anh ta.
Khi cô nhổm dậy thì bên kia điện thoại đã có người đáp lại.
"Kiều thiếu..." A Vĩ đang định báo lại một chút thì ngay lúc này Tiếu Bảo Bối đã cách xa A Vĩ lại quay lại, lập tức đoạt đi điện thoại trên tay anh ra, hơn nữa còn nhanh chóng tắt máy!
Được rồi, nếu như bình thường phản ứng của A Vĩ cũng không chậm chạp như vậy.
Nhưng hôm nay, anh ta sợ hãi Tiếu Bảo Bối nhào lên là muốn đối với anh ta...
Cho nên anh ta mới có thể mất vía, để Tiếu Bảo Bối thừa cơ mà cướp đi di động của mình.
Lập tức A Vĩ liền cảm thấy bản thân có chút bất lực.
Vậy mà sẽ vì nhất thời lơ đễnh mà để cho một cô nhóc lừa đảo khiến cho bản thân thảm hại như vậy.
"Anh A Vĩ, hiện tại anh đưa em về tập đoàn Đế Phàm đi! Hiện tại em muốn gặp Kiều Trác Phàm!"
Tiếu Bảo Bối từ đầu đến cuối đều không để ý xem trái tim thủy tinh của A Vĩ có bị vỡ mất hay không, nói một loạt.
"Ngài muốn về Đế Phàm? Vậy chúng ta liền lập tức đi!" Đây không phải chỉ cách một ngã tư thôi sao? Muốn quay lại chẳng qua chỉ là chuyện trong vài phút.
"Ngồi cho vững!"
Vì miễn cho bị cô nhóc này khiến cho thảm hại, cũng vì mau chóng muốn tiễn cô gái nhỏ tùy lúc đều có thể mang đến phiền toái cho anh này về bên cạnh Kiều thiếu, A Vĩ lập tức đạp chân ga để xe chạy như điên đến tập đoàn Đế Phàm...
- - đường phân cách - -
"A Vĩ, khi nãy tại sao điện thoại kết nối liền bị tắt rồi!"


Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm - Chương 144: Chơi với vợ đến mất hết ý chí!