Editor: Xám
Hai năm.
Bản vương ở bên ngoài sơn cốc của Sở Phượng Lãnh, dựng một căn nhà tranh nhỏ, đã ở được hai năm.
Khi ấy, A Cửu bị thương nặng, cần "Thiên Hương Nhất Tuyến" mới có thể chữa trị. Ta đã liều mạng kiếm được Thiên Hương Nhất Tuyến, giao đến tay Sở Phượng Lãnh, trông chờ hắn sớm ngày chữa khỏi cho Cửu Nhi, há lại ngờ tên nhãi đó lại nói với ta: "Mặc dù nàng ta không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khi nào có thể tỉnh lại, ta lại không biết. Có thể, cả đời này cũng không tỉnh lại được."
Vốn tưởng rằng có Thiên Hương Nhất Tuyến, Cửu Nhi sẽ không còn gì đáng ngại, bây giờ lại nói cái gì mà cả đời không tỉnh lại?
Trong nháy mắt trái tim đã bị dìm trong nước đá, "Cái gì mà cả đời không thể tỉnh lại, ngươi nói có Thiên Hương Nhất Tuyến thì có thể sống, bây giờ bản vương đã đưa ngươi rồi, ngươi lại nói cả đời không tỉnh lại được? Ngươi là cái thứ thần y chó má gì chứ?"
"Ta đưa nàng ta về cốc chữa trị, có tỉnh hay không, đều phải xem vận may của nàng ta." Thần y chó má thản nhiên nói bằng giọng điệu thần y chó má quen thuộc.
Ta túm lấy vạt áo trước của Sở Phượng Lãnh, "Ta nói cho ngươi biết này Sở điên, ngươi nói có Thiên Hương Nhất Tuyến rồi thì có thể sống, bây giờ bản vương đã đưa cho ngươi, nếu như ngươi không trả lại cho bản vương một Cửu Nhi đầy sức sống, ta sẽ thiêu cháy cốc của ngươi, chém tộc của ngươi, bản vương nói được làm được. Nàng sống thì cả tộc ngươi sống, nàng chết thì cả tộc ngươi chết, hai con đường này ngươi tự chọn đi!"
Đối mặt với tiếng gào thét của ta, Sở điên chỉ chìa hai ngón tay ra, "Hai năm! Nếu như muốn nàng sống, không được gặp nàng hai năm."
Bỏ lại những lời này, Sở Phượng Lãnh lập tức đưa Cửu Nhi đi.
Thật ra trong lòng ta rất rõ, bệnh tình của Cửu Nhi rất nguy hiểm, cho dù là thần y, e rằng cũng không thể bảo đảm có thể chữa khỏi. Nhưng ta ngoài đợi ra, chẳng thể làm gì hết.
Hai năm không thấy mặt.
Một ngày một khắc đã không biết giày vò đến mức nào, muốn ta chịu đựng hai năm thế nào đây?
Đến bây giờ, kỳ hạn hai năm, cuối cùng đã đến.
Hai năm qua, đối với người khác, có lẽ chỉ là bóng câu qua khe cửa (thời gian trôi cực nhanh), nhưng đối với ta, lại là giày vò ngày ngày, tương tư đêm đêm.
Cửu Nhi, cho dù nàng là Bạch Tố Huyên hay Tần Cửu, lúc nào cũng có thể khiến trái tim ta thoắt cái dìm xuống nước băng, thoắt cái lăn trong chảo dầu.
Hôm nay, đã đến kỳ hạn hai năm, ta ngày ngày canh ở cửa cốc, chờ đợi..
Trước đó dựng nhà tranh ở đây, chính là để thuận tiện nhìn thấy Cửu Nhi đi ra lần đầu tiên. Ta không dám vào cốc thăm Cửu Nhi, bởi vì Sở Phượng Lãnh nói, ta sẽ làm kích thích Cửu Nhi, gây bất lợi với bệnh của nàng. Ta thật sự không biết đây là trả thù của Sở Phượng Lãnh đối với lần đe dọa trước của ta, hay là thật, nhưng cuối cùng không dám đi.
Sớm tinh mơ, ta sửa soạn cho mình thật cẩn thận một lượt, hai năm nay, cho dù là về kinh giúp đỡ Nhan Dật, hay là ở đây chờ đợi, ta đều không chăm sóc đến mình. Sờ lên gò má hóp gầy, ta tự cảm thấy vẫn còn chấp nhận được, bèn canh ở cửa cốc.
Lúc này trái tim ta đang lăn lộn trong chảo dầu, khi ta cảm thấy sắp phát nổ, một bóng người đi ra từ trong cốc, dáng người rất nhỏ nhắn, thấp thoáng là một nữ tử.
Ánh mắt của ta dán thật chặt lên bóng người mảnh khảnh đó.
Đã là mùa xuân, ánh nắng ấm áp, trăm hoa đua nở.
Người đó đang chậm rãi đi đến gần giữa ánh sáng ngập hương hoa. Trên ngọn cây truyền đến tiếng kêu to của chim chóc: "Chiêm chiếp, chiêm chiếp". Tựa như đang nói: "Là Cửu, là Cửu".
*Sự tương đồng của hai phiên âm "jī jiǔ (chiêm chiếp) với "shì jiǔ" (là Cửu).
Trái tim của ta càng thêu sục sôi rộn rã trong chảo dầu.
Người nọ dần dần đi đến gần, trước tiên nhìn thấy một cái váy thêu hoa, tiếp đó nhìn thấy mái tóc đen như mây, cho đến khi nhìn thấy rõ khuôn mặt, trong nháy mắt trái tim ta đã từ chảo dầu ngâm xuống nước băng, lạnh giá và thất vọng không rõ lý do quấn thặt chặt lấy ta.
Đây không phải là Tần Cửu. Ta chưa bao giờ gặp nàng.
"Ngươi là ai?" Ta ngăn nàng ta lại. Nữ tử mỉm cười thi lễ với ta, "Ngài chính là Nghiêm Vương phải không? Nô gia là dược nô trong cốc, muốn ra ngoài hái thuốc."
Ta không biết trong cốc của Sở Phượng Lãnh còn có một dược nô như vậy, ta có chút nghi ngờ Tần Cửu lại thay đổi dung mạo. Trong lòng ta, chỉ cần Cửu Nhi có thể sống, thế nào cũng được.
"Ngươi thật sự chỉ là một dược nô à, vậy bản vương hỏi ngươi, vị cô nương chữa trị trong cốc đã tỉnh chưa?"
"Vương gia đang nói đến Cửu gia sao?" Dược nô cười xinh đẹp, nhìn ra phía sau ta.
Trên sườn núi rất xa, có một người đứng đó, trong tay xách giỏ, đang nhìn về phía bên này. Ánh nắng bị ngược làm chói mắt, nhưng vừa nhìn ta đã nhận ra nàng là ai.
Ta ngẩn người đứng đó, hai chân đột nhiên trở nên vô lực, người cũng trở thành cứng đờ, chỉ duy có trái tim đập vội, lên rồi lại xuống, đập rất vui vẻ mạnh mẽ.
Nàng khỏe rồi.
Nàng xách làn hình như đang hái thuốc, nói như vậy, nàng đã hoàn toàn khỏe lại rồi.
Hai năm nay, nỗi nhớ như loài trùng ở mu bàn chân, ngày ngày cắn xé ta. Loại hành hạ này, chưa từng trải qua, ai cũng sẽ không biết có mùi vị thế nào. Ta ngày ngày ngóng trông Cửu nhi tỉnh lại, ngóng trông được gặp lại nàng, nghĩ xem sau khi gặp nhau thì nên nói gì.
Hôm đó, nàng nói, "Ta giúp ngài trừ khử Liên Ngọc Nhân, chỉ là không muốn tiếp tục nợ ngài nữa, từ nay về sau hai chúng ta đã thanh toán xong."
Ta từng nghĩ, sau khi nàng tỉnh lại, nếu như còn nói vậy, ta sẽ nói, hai chúng ta vẫn chưa thanh toán xong, mặc dù Sở Phượng Lãnh cứu nàng, nhưng "Thiên Hương Nhất Tuyến" do tìm được, nàng lại nợ ta một mạng.
Hôm đó, nàng nói, "Chàng phải sống thật tốt, kiếp sau ta sẽ tiếp tục gả cho chàng." Ta nên nói, nàng đã sống lại một lần nữa, lần này xem như là kiếp sau rồi, nàng nên gả cho ta đi!
Lệ Chi nói, "Cửu gia vì cứu Vương gia, đã dùng Bổ Thiên Tuyệt Mạch đại pháp."
Ta hỏi nàng, "Vì sao nàng phải dùng Bổ Thiên Tuyệt Mạch đại pháp, là để cứu ta đúng không? Trong lòng nàng có ta, đúng không?" Kỳ thực, những lời này đã kìm nén trong đầu ta hai năm rồi. Trong lòng ta chắc chắn nàng chính là vì ta, nhưng có lúc lại có chút không dám tin.
Đối với ta, dường như Cửu nhi vĩnh viễn là một ảo ảnh.
Lúc sắp lấy ta, nàng từng rơi vào một trận lửa lớn. Nàng từng liều mạng cứu ta, ngay sau đó lại nói, từ nay trở đi hai chúng ta đã thanh toán hết rồi. Nàng cũng từng nói thích ta, nhưng ta cũng biết đó chỉ là diễn trò cho vui.
Những lời này đã từng hiện lên ngàn vạn lần trong lòng, nhưng lúc này nhìn thấy nàng rồi, ta lại không nghĩ ra bất cứ điều gì. Trong đầu hoàn toàn trỗng rống, chỉ cảm thấy thế này thật tốt.
Thật tốt, chỉ cần nàng còn sống, là tốt rồi.
Cho dù muốn ta vĩnh viễn nhìn nàng giống như nhìn một ảo ảnh, cũng được.
Ta còn đang đứng đần ra đó, Cửu nhi đã chậm rãi bước về phía ta.
Khắp trời đất dường như đã phủ lên một lớp lụa mỏng, ngay cả ánh nắng lóa mắt dường như đã trở nên dịu dàng hơn.
Dáng vẻ nàng đi tới, rất giống với dáng vẻ năm xưa lần đầu tiên gặp nàng, xinh đẹp, tiêu sái.