Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà Ăn - Chương 5: Chạy trốn

Tố Vân Ế Vân thấy biểu hiện lạc quan của hoàng hậu nương nương, bất đắc dĩ mà nói “Nương nương, một cước của người có thể bị coi là ám hại hoàng đế. Hơn nữa nếu như hoàng thượng thực sự vì một cước của nương nương mà đoạn tử tuyệt tôn…thì nương nương còn phải gánh thêm tội làm nguy hại đến vương triều Trường Nhạc…”

Tiểu Tiểu trợn mắt thốt lên “cái gì? Nghiêm trọng như thế sao?”

Hai cung nữ đồng thời gật đầu. Ế Vân giải thích “Hiện nay Trường Nhạc vẫn chưa có thế tử nối dõi, hoàng đế bệ hạ đăng vị đã lâu, cũng sủng hạnh không ít phi tử, thế nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa ai mang long thai. Nếu như sau lần này hoàng đế bị bệnh, như vậy vương triều Trường Nhạc sẽ suy tàn. Nương nương, người nói xem có nghiêm trọng không?”

Tố Vân bày ra bộ mặt tang tóc lặng lẽ nói “Bệ hạ nhất định sẽ không tha cho chúng ta đâu…”

Tiểu Tiểu nghe xong, suy ngẫm một hồi, đoạn bước tới cầm tay Tố Vân Ế Vân. Nàng trịnh trọng nói “Tố Vân Ế Vân, đây là sai lầm của ta. Lúc đó ta đã không tính đến điểm này. Nhưng mà việc cũng đã làm rồi, chúng ta nên nhân lúc tên quái dị đó chưa phái người đuổi theo, nhanh chóng quay về Phượng Khôn cung thu dọn đồ đạc rồi chạy khỏi đây càng xa càng tốt”

Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách

Tiểu Tiểu đấu không lại hoàng đế, nhưng cũng có thể chạy trốn mà.

Hai cung nữ vừa nghe xong không tránh khỏi choáng váng, lắp bắp nói “nương nương….việc này…”

Tiểu Tiểu dứt khoát kéo các nàng chạy về phía trước “Có gì để sau hãy nói, bây giờ phải nhanh lên một chút”

Tố Vân Ế Vân quýnh quáng chạy theo sau, thầm tố khổ trong lòng “Cái này không phải là phạm tội bỏ trốn hay sao?”

Trở lại Phượng Khôn cung, Tiểu Tiểu nhanh chóng thu xếp đồ đạc tư trang. Tất cả vàng bạc trang sức chỉ cần không có ấn ký của hoàng gia hoặc Đoan Mộc gia, nàng đều lấy hết. Quần áo, hoa lộ cũng không đem theo. Chỉ cần có tiền, những thứ đó sau này đều có thể mua lại.

Tiểu Tiểu không đầy một nén nhang đã gom hết những gì có thể lấy. Ngoại trừ mớ đông cung đồ thì không còn gì lưu luyến nữa.

Tố Vân Ế Vân cũng có một ít đồ đạc, nhưng các nàng trong thâm tâm đều cho rằng vô phương thoát khỏi hoàng cung. Hoàng hậu đã ra lệnh, các nàng không thể không theo. Vì thế các nàng vơ bừa một vài thứ vào tay nải rồi đứng trước cửa cung chờ Tiểu Tiểu.

Trước khi xuất phát, Tiểu Tiểu gọi hết cung nữ thái giám tới dặn dò kỹ càng. Nhưng mấy người này đang ngủ say đột nhiên bị gọi dậy, lại nghe Tiểu Tiểu nói một tràng dài, mọi người câu được câu mất, vâng dạ rồi nhanh chóng tản mát ai về phòng nấy.

Tiểu Tiểu thấy thế cũng không tính toán nữa. Ai, dù sao cũng từng là chủ tớ, nhưng từ nay trở đi, mạng ai nấy giữ.

Vì vậy, dưới ánh trăng mờ ảo, Tiểu Tiểu mặc bộ y phục màu xám, trên lưng vác một bọc to cùng Tố Vân Ế Vân lén lút đi tới cửa cung.

Đia được phân nửa đoạn đường, Tiểu Tiểu đột nhiên dừng bước, lánh vào trong động giả sơn gần đó. Tố Vân Ế Vân cho rằng nương nương nhà mình đã thay đổi ý định nên vui mừng khôn xiết.

Tiểu Tiểu sắc mặt nghiêm túc, quay nhìn hai cung nữ, giọng điệu khẩn thiết “Các ngươi….có ai mang theo mớ đông cung đồ lần trước lấy được ở cung Thục phi không?”

Tố Vân Ế Vân té ngửa. Giờ là lúc nào mà nương nương nhà mình còn có tâm trạng hỏi đến cái thứ xấu hổ đó. Các nàng đồng loạt lắc đầu. Dù gì hai nàng vẫn là con gái nhà lành, làm sao có khả năng đem cái thứ dung tục đó theo người chứ…

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tiểu xụ xuống, nàng thở dài một hơi, cân nhắc hồi lâu rồi trịnh trọng nói “Sau khi cân nhắc, ta quyết định trở lại lấy tập đông cung đồ”

Tố Vân Ế Vân choáng váng lần hai.

Trên đời thật sự có người trong thời khắc trốn chạy cấp bách này còn luyến tiếc mớ đông cung đồ sao?

Tiểu Tiểu mặt mày nghiêm túc giải thích cho các nàng “Các ngươi phải biết rằng đông cung đồ trong cung trân quý cỡ nào. Sau khi đi khỏi hoàng cung, ta nhất định sẽ gả ột người chồng tốt. Đến lúc đó mớ đông cung đồ sẽ phát huy tác dụng. Hơn nữa, nếu như có một ngày trở nên nghèo khổ, còn có thể đem bán mấy bức tranh đó lấy chút tiền”

Tố Vân Ế Vân vừa nghe, nhất thời lẩm bẩm “Nương nương lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện chúng ta không ngờ tới. Chúng nô tỳ thập phần bội phục”

Tiểu Tiểu gật đầu phân phó “Tố Vân ngươi trở về cung vào phòng ta lấy mớ đông đồ để ở ngăn thứ ba. Ngươi có khinh công, sẽ tiết kiệm được thời gian. Không nên chậm trễ nữa, trời sắp sáng rồi”

Tố Vân nhanh chóng nhận nhiệm vụ, còn lại Tiểu Tiểu và Ế Vân đứng trong động giả sơn lặng lẽ nhìn nhau. Ế Vân nghĩ đây là lúc thích hợp để can gián hoàng hậu. Nàng mở miệng “Nương nương, kỳ thực bệ hạ chưa chắc đã trách tội nương nương”

Tiểu Tiểu chớp mắt, vẫn im lặng không nói. Kỳ thực nàng không phải vì sợ Thượng Quan Mặc. Nàng chỉ mong sớm được rời bỏ hoàng cung. Nàng không muốn phải ngày ngày nhìn thấy bản mặt ghê tởm của tên nam nhân đực ngựa hoa tâm đó. Sự việc lần này chỉ là cái cớ để rời đi thôi. Tố Vân Ế Vân không muốn đi, nàng nhìn ra được. Thế nhưng nàng hiện nay trói gà không chặt, nên hai người này nhất định phải mang theo. Đợi tới khi nàng đủ lông đủ cánh, lúc đó không cần tới Tố Vân Ế Vân nữa….

Lúc này Tố Vân đang cấp tốc chạy về Phượng Khôn cung. Nàng tìm thật lâu, cuối cùng cũng tìm thấy bảo bối bí mật mà Tiểu Tiểu đã “mượn tạm” Thục phi nương nương…

Nàng nhắm mắt lại, miệng lầm bầm ‘Ta cái gì cũng chưa thấy….cái gì cũng chưa thấy….” Nàng trấn an bản thân xong, liền đưa tay vào ngăn tủ sờ soạng chộp lấy mấy tập tranh, cấp tốc nhét vào bao quần áo.

Tố Vân thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời vẫn chưa sáng nhưng ánh trăng càng lúc càng mờ nhạt. Tố Vấn vội vã chạy về hướng động giả sơn. Không ngờ đến, nàng vừa tới cửa cung lại nhìn thấy hoàng thượng lén lút từ cửa phía đông tiến vào Phượng Khôn cung.

Tố Vân sợ đến toàn thân run rẩy. Hoàng thượng nhất định sẽ phát hiện ra hoàng hậu nương nương đã bỏ trốn…

Nàng phải làm gì bây giờ??

Tố Vân cuống quýt suy nghĩ…nàng có nên rời khỏi chỗ này rồi tới báo với nương nương hoàng thượng vừa đến không…

Tố Vân nghĩ hoài không biết làm thế nào, thành ra cứ sững sỡ đứng tại chỗ, vẻ mặt ngây ngốc. Không biết trôi qua bao lâu, nàng bỗng thấy nương nương nhà mình cũng đang len lén từ cửa đông Phượng Khôn cung tiến vào. Ế Vân thì lén lút cách đó không xa, trong tay cầm hai bọc quần áo.

Tố Vân cả kinh, nàng cuống quýt nhảy lên nóc nhà chạy về phía Tiểu Tiểu.



Lúc này Tiểu Tiểu đang ngó ngang ngó dọc tìm kiếm thân ảnh Tố Vân.

Tiểu Tiểu cùng Ế Vân ở động giả sơn đợi rất lâu vẫn không thấy Tố Vân quay trở lại. Hai nàng bắt đầu lo lắng. Ế Vân mặt trắng bệch, thê thảm nói “Nương nương, không biết Tố Vân đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Tiểu Tiểu ngẩn người suy nghĩ. Dựa theo đạo lý mà nói, Tố Vân khinh công giỏi như vậy sao có thể mất nhiều thời gian đến thế? Cho dù là một người không biết võ công, giờ này cũng phải trở về rồi…huống chi là người giỏi khinh công…

Ế Vân và Tố Vân tình như ruột thịt, có thể nào có thần giao cách cảm không…Tiểu Tiểu hỏi dò “Ế Vân, ngươi bây giờ thấy khó chịu lắm à?”

Ế Vân sửng sốt đáp “Bẩm nương nương, nóng ruột lắm ạ” Ở đây ánh trăng không chiếu tới, tối tăm lại âm u tĩnh mịch, thập phần ma quái..

Tiểu Tiểu tiếp tục hỏi “Ngươi có thấy tim đập nhanh, lòng dạ bứt rứt không?”

Ế Vân sờ sờ ngực, rồi gật đầu lia lịa “Có, thưa nương nương..”

Tiểu Tiểu mím môi “Ngươi cảm giác đang có chuyện không tốt xảy ra sao?”

Ế Vân hai mắt lưng tròng ”Nương nương, người thật hiểu Ế Vân”

Sau khi ra khỏi hoàng cung, nếu như bị hoàng thượng bắt lại, các nàng sẽ trùng trùng hiểm nguy. Tiểu Tiểu do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định quay về xem Tố Vân đã gặp phải chuyện gì. Dù sao cũng là tình chủ tớ, nàng không thể thấy chết không cứu.Vì vậy Tiểu Tiểu cùng Ế Vân cắn răng chạy về Phượng Khôn cung.

Tiểu Tiểu vừa bước chân vào cửa đã thấy Tố Vân từ trên trời bay xuống. Tiểu Tiểu mắt sáng ngời, khẽ kêu lên “Tố Vân, ngươi không sao chứ?”

Tố Vân hai mắt rưng rưng, cực kỳ kích động “Nương nương, người bỏ ý định bỏ trốn rồi sao?”


Tiểu Tiểu liếc Tố Vân, hừ giọng “Làm gì có chuyện ấy, lúc này không đi thì còn đợi đến bao giờ?”

Tố Vân run run nói “Thế nhưng..thế nhưng nương nương, hoàng thượng vừa mới tới…Bây giờ vẫn còn ở bên trong. Hoàng thượng chắc chắn là muốn tới tìm nương nương. Nếu như bệ hạ phát hiện nương nương không có trong cung, nhất định rất giận dữ. Đến lúc đó không chừng sẽ lăng trì tùng xẻo, tru di cửu tộc và …v..v đáng sợ lắm! Nương nương, phải làm gì bây giờ?”

Tiểu Tiểu choáng váng “hoàng thượng vừa tới…bây giờ còn ở bên trong ư…”

Ông trời của nàng nha

Tên hoàng đế đó tới đây làm gì chứ?

Tiểu Tiểu không phải vừa đá cho hắn một cước vào bộ hạ sao? Đáng lẽ hắn phải đang ở trong thái y viện điều dưỡng nghỉ ngơi chứ? Sao có thể an nhàn thoải mái chạy đến Phượng Khôn cung như vậy…

Không phải tên này biết bệnh hắn không chữa được nữa nên trước khi chết muốn tới giết ta trước chứ?

ối!!! Tiểu Tiểu trừng lớn đôi mắt đẹp

Nếu hoàng đế muốn tới giết nàng, nàng sao còn có thể ở đây

Tiểu Tiểu lập tức quay đầu, hạ lệnh “Tố Vân chúng ta lập tức rời khỏi đây. Nơi này không thích hợp ở lâu. Chúng ta phải lén chuồn ra càng nhanh càng tốt”

Dứt lời, Tiểu Tiểu không nói gì thêm, lập tức kéo Tố Vân ra bên ngoài. Không ngờ lại bị thị vệ tuần tra đi ngang qua phát hiện

“Là ai?”

Một đoàn thị vệ đao kiếm tua tủa chạy tới chỗ Tiểu Tiểu và Tố Vân.

Tiểu Tiểu không khỏi thầm than một câu.. Thực sự là bi kịch nha…

Than thở xong, nàng không chút hoang mang, quay người lại bày ra dáng điệu uy nghiêm của hoàng hậu.

“Hỗn xược! Bản cung là ai, các ngươi có tư cách hỏi đến sao?”

Đêm hôm khuya khoắt, tự nhiên ở đâu nhảy ra một người tự xưng bản cung. Thủ lĩnh thị vệ đương nhiên không tin chút nào.

Hắn cười lạnh một tiếng “Đừng nghĩ rằng ta thân phận thấp kém, ngươi tùy tiện xưng bản cung là chúng ta sẽ sợ ngươi. Ngươi cho chúng ta là lũ ngốc hết sao, có phi tử nào lại đi sau cung nữ, mà cung nữ kia trên lưng còn đeo một bọc lớn. Nói ngay, các ngươi là người cung nào? Có phải cung nữ đêm hôm muốn trốn khỏi hoàng cung không?

Tiểu Tiểu nổi giận “Láo xược. Bản cung họ Đoan Mộc, là thê tử của chủ tử ngươi. Bản cung có phượng ấn hoàng hậu. Mắt các ngươi hỏng hết rồi, đến hoàng hậu cũng không nhận ra”

Tố Vân cũng phấn khởi trừng đôi mắt liễu “Mấy tên nô tài này quả thực không biết trời cao đất dày. Ngay cả hoàng hậu cũng nhận không ra”

Thủ lĩnh thị vệ vẫn bình tĩnh phản công “haha diễn xuất tốt đấy. Nhưng diễn là một chuyện, sự thật lại là chuyện khác. Hoàng hậu nương nương giờ này còn đang ngủ trong Phượng Khôn cung. Các ngươi cố tình giả bộ làm hoàng hậu là có mục đích gì? Nói mau! Nếu không ta lập tức đem các ngươi tống vào thiên lao”

Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt. Nàng hít sâu một hơi, đưa tay vào vạt áo lấy ra một thứ…


Trong nháy mắt, giữa màn đêm đen kịt nổi lên cây trâm phượng rực rỡ chói lòa, phượng trâm điêu khắc tinh xảo, sống động. Đặc biệt phần con mắt phượng hoàng được dùng bằng ngọc mã não cực kỳ trân quý.

Mọi người lập tức sợ ngây người. Tiểu Tiểu liếc mắt sang thủ lĩnh thị vệ, lạnh lùng nói “Cái này có thể chứng minh thân phận của bản cung chưa?”

Phượng trâm là vật đại biểu cho thân phận chí tôn của hoàng hậu. Tiểu Tiểu vốn không muốn mang đi, với các trang sức khác, nàng hoàn toàn miễn dịch.

Chỉ riêng chiếc phượng trâm đặc biệt trân quý này, dù sau này không thể sử dụng, nàng vẫn muốn đem theo. Sau này thỉnh thoảng lén đem ra thưởng thức cũng vui rồi.

Tiểu Tiểu thu phượng trâm về. Không ngờ tên thị vệ kia lại phẫn nộ quát lên “Lớn mật! Dám ăn trộm cả phượng trâm của hoàng hậu nương nương! Tội này đáng chém đầu!”

Tiểu Tiểu cứng họng, không còn biết phải thanh minh thế nào nữa.

Vừa lúc này, một thanh âm mang theo tiếu ý vang lên cách đó không xa

“Nạp Lan, trẫm có thể chứng minh nàng là hoàng hậu”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc sững sờ.

Tiểu Tiểu vừa nghe được từ “trẫm” liền hiểu được chủ nhân của thanh âm này là ai. Trong vương triều Trường Nhạc này, chỉ có duy nhất một người sử dụng danh từ này, chính là Thượng Quan Mặc.

Tiểu Tiểu càng lúc càng thấy kế hoạch đào tẩu đêm nay thất bại thảm hại. Nàng ngậm ngùi nghĩ đến tiền đồ ảm đạm của mình sau này.

Thị vệ Nạp Lan toàn thân run rẩy, hắn đưa mắt nhìn từ đầu tới chân, lại nhìn từ chân tới đầu Tiểu Tiểu. Hắn nhìn không ra nữ nhân này lại chính là đương kim hoàng hậu…Thế nhưng chính hoàng thượng đã công khai thừa nhận, còn có thể là giả sao?

Lẽ nào hoàng đế lại cùng với nữ nhân này diễn kịch lừa gạt hắn?

Không thể nào!

Vì vậy, Nạp Lan nhanh chóng quỳ sụp xuống, cung kính nói “Tiểu nhân có mắt như mù, xin nương nương thứ tội”

Tiểu Tiểu lúc này không còn tâm trí tính toán với tên thị vệ. Nàng khoát tay, uy nghiêm nói “Đứng lên đi. Nạp Lan thị vệ chỉ muốn làm tròn phận sự thôi, bản cung nên nói tiếng bội phục mới đúng. Vương triều rất cần những nhân tài như ngươi”

Nạp Lan sợ hãi, run rẩy nói “Tiểu nhân không dám”

Tiểu Tiểu trịnh trọng gật đầu, dịu dàng nói “Ngươi rất xứng với cái tên Nạp Lan đó”

Tiểu Tiểu phiền muộn nói “Tố Vân, chúng ta hồi cung thôi. Trời sắp sáng rồi. Chúng ta phải về ngủ một giấc mới được, đừng lãng phí thời gian nữa. Đi thôi đi thôi”

Dứt lời, nàng cất bước quay đi. Nạp Lan thị vệ vẫn quỳ trên mặt đất.

Thượng Quan Mặc lại lên tiếng “Hoàng hậu, sao hôm nay lại có hứng đi tản bộ giữa đêm thế?”

Tiểu Tiểu quét mắt liếc hắn, từ tốn thi lễ thỉnh an “Bệ hạ vạn phúc kim an”

Thượng Quan Mặc sửng sốt nhìn biểu hiện lạ lùng của Tiểu Tiểu.

Tiểu Tiểu lại nhỏ nhẹ lên tiếng “Khởi bẩm bệ hạ, thần thiếp đêm nay tâm tình phiền não nên muốn ra ngoài tản bộ thư giãn một chút”


Thượng Quan Mặc nhìn chằm chằm Tiểu Tiểu thật lâu rồi bỗng nhiên nở nụ cười “Nạp Lan, các ngươi lui ra đi”

“Tuân lệnh” Nạp Lan lập tức đứng lên rồi gấp rút cho quân rời đi.

Cách đó không xa Ế Vân vẫn đang nấp sau cây đại thụ nhìn ra phía Tiểu Tiểu. Ế Vân rất nhát gan. Âm mưu đào tẩu lại bị thị vệ bắt được, chuyện tình thực là nghiêm trọng. Bởi vậy nàng không dám tiến đến chỗ hoàng hậu, chỉ đứng từ xa quan sát.

Tiểu Tiểu thấy người chung quanh đều đã rời đi, lập tức hiện nguyên hình.

“Ai nha nha, hoàng đế quái dị kia, ta phải về đi ngủ đây. Chúng ta trò chuyện sau nha!”

Thượng Quan Mặc nhìn Tố Vân đeo bao quần áo rõ to trên lưng, tự tiếu phi tiếu mà hỏi “Ồ, tản bộ mà cần phải mang nhiều quần áo thế sao? Mà trang phục nàng đang mặc nhìn thế nào cũng không thấy giống đi tản bộ”

Tiểu Tiểu lạnh lùng nói “Ngươi còn quản cả chuyện ta phải mặc trang phục thế nào sao? Ta thích mặc gì thì mặc, không lẽ phải mặc triều phục đi tản bộ sao? Hoàng đế như ngươi làm sao biết đi tản bộ mang theo bao quần áo cũng là một loại lạc thú. Hơn nữa, vạn nhất trong lúc tản bộ mà có chuyện xảy ra thì bao đồ này chẳng phải sẽ phát huy công dụng sao? Cái này gọi là phòng bị! Là cẩn tắc vô áy náy.”

Tiểu Tiểu nói xong, khí thế bừng bừng, vênh mặt nhìn Thượng Quan Mặc. Tố Vân ở bên cạnh không khỏi cười thầm, nương nương nhà các nàng miệng lưỡi dẻo quá.

“Vậy sao? Nói cũng không sai nhưng trong bọc đó thật ra là cái gì vậy?’ Thượng Quan Mặc tự tiếu phi tiếu, bước đến lấy bao đồ trên lưng Tố Vân.

Tiểu Tiểu nhíu mày “Một ít đồ dùng riêng của nữ nhân thôi, không phải ngươi có hứng thú muốn dùng thử chứ?”

Thượng Quan Mặc nghe thấy, tức đến đầu bốc khói. Tiểu Tiểu tranh thủ bước tới đoạt lại bao đồ từ tay hắn. “Ta nghĩ ngươi chắc không có hứng thú xem xét đâu. Bỏ đi bỏ đi, không nói chuyện với ngươi nữa, ta mệt mỏi rồi. Ta muốn về ngủ.”

Tiểu Tiểu không ngờ đến là Thượng Quan Mặc không chịu buông tay. Mỗi người cầm một bên túi ra sức giật lại. Kết quả là bao đồ xổ tung ra, những thứ bên trong văng đầy trên mặt đất: quần áo, trang sức và mấy cuộn đông cung đồ Tố Vân vừa nhét vào tay nải khi nãy.

Tiểu Tiểu mải tranh cãi với Thượng Quan Mặc nên quên mất chuyện lúc nãy mình sai Tố Vân. Hiện giờ nàng nhìn thấy mấy tấm đông cung đồ, lập tức bừng tỉnh. Tiểu Tiểu nuốt nước bọt, thầm vái trăm triệu lần không thể để tên quái dị này nhìn ra mấy tấm đông cung đồ.

Thượng Quan Mặc cúi nhìn đồng đồ vương trên đất, vàng bạc châu báu hắn không để tâm đến nhưng cuộn tranh trên đất lại làm hắn chú ý… Sao đi tản bộ mà lại mang theo mấy bức họa chứ?

Tiểu Tiểu ngồi xổm xuống, nhanh tay thu lại mấy bức họa

“Ai nha, sao lại bất cẩn thế. Nếu nó bị dơ, ta không để yên cho ngươi đâu! Những bức họa này đều do ta cực khổ mới vẽ được ra đó”

Tiểu Tiểu muốn ngụ ý cho hoàng đế biết mấy thứ này chỉ là những bức họa bình thường nàng tự vẽ thôi. Không ngờ lại càng làm cho hoàng thế thích thú hơn.

“Vậy sao! Hoàng hậu vẽ gì vậy? Cho trẫm nhìn một cái.”

Tố Vân sợ xanh mặt. Nếu như hoàng đế biết được đó là đông cung đồ, các nàng sẽ bị tống vô ngục mất….Nếu như người truy ra mấy bức đông cung đồ này là lấy trộm từ cung Thục phi thì danh dự của hoàng hậu nương nương một chút cũng không còn.

Ế Vân đang đứng nấp sau cây đại thụ cũng kinh hồn bạt vía đứng ngó. Chỉ có Tiểu Tiểu vẫn bình tĩnh, nàng liếc xéo Thượng Quan Mặc

“ Xê ra, xê ra. Hoàng đế kia, ngươi bây giờ không phải nên ở trong thái y viện hay sao?”

Tiểu Tiểu làm bộ liếc mắt vào bộ hạ của Thượng Quan Mặc rồi nháy mắt mấy cái, tinh quái hỏi “Thế nào, còn dùng được nữa không?”

Thượng Quan Mặc tức đến bốc khói.

Tại sao trên đời lại có một nữ nhân như vậy chứ?????

Thật là tức chết!

Tại sao lại có thể thô lỗ đến thế?

Sao có thể vô sỉ thế chứ?

Đường đường là nữ nhân mà lại dám nhìn vào chỗ đó của nam nhân rồi nói như thế. Người kia có thật là hoàng hậu Đoan Mộc Lang Hoàn mà hắn đã xa lánh không vậy?

Trong lúc Thượng Quan Mặc đang miên man suy nghĩ, tiếng Tiểu Tiểu lảnh lót vang lên:

“Ai nha nha, hoàng thượng, ngủ ngon nha!”

Nói xong, Tiểu Tiểu ôm mấy bức họa vào lòng, co giò chạy thật nhanh về hướng Phượng Khôn cung. Tố Vân thấy thế, rón rén nhặt mấy thứ đồ còn vương trên mặt đất. Cuối cùng hướng về Thượng Quan Mặc thi lễ rồi lập tức chạy theo Tiểu Tiểu.

Cách đó không xa Ế Vân thấy Tố Vân đã rút lui, cũng len lén đi vòng qua cửa tây chạy về cung.

Tóm lại, qua một đêm, ba kẻ đào thoát khỏi Phượng Khôn cung đã an toàn trở về..tuy rằng kế hoạch đào tẩu hoàn toàn thất bại.

Sắc trời sáng dần lên, phía chân trời thấp thoáng một vài đám mây đỏ rực. Bình minh đang lặng lẽ tràn vào hoàng cung. Lúc này Thượng Quan Mặc vẫn đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt quái dị. Hắn vẫn không tự lý giải nổi hành động của mình.

Hồi tối, rõ ràng hắn tức giận đến muốn chạy tới Phượng Khôn cung hỏi tội hoàng hậu. Hắn chịu đựng đau đớn, một mình lặng lẽ tiến đến. Nhưng không ngờ lật tung cả Phượng Khôn cung vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Tiểu.

Hắn nhớ ra Tiểu Tiểu vẫn hay mơ tưởng thoát ra hoàng cung đi tìm tướng công quán, liền hốt hoảng sai người ra các cổng thành chặn lại. Hắn bất chấp đau đớn chạy đi tìm nàng, trong lòng luôn mong mỏi phải tìm được nàng về.

Lại không nghĩ rằng hắn ngẫu nhiên gặp được nàng ở chỗ này. Hắn đứng nấp vào bờ tường quan sát nàng tranh cãi với thị vệ, nhìn nàng lúc thì trừng mắt trừng mũi, lúc lại ra vẻ uy nghiêm cao lãnh, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên vài phần tiếu ý.

Đến khi Tiểu Tiểu rút ra chiếc phượng trâm, hắn lại càng hoan hỉ. Phượng trâm này năm xưa trong lễ sắc phong hoàng hậu, hắn đã tự mình cài vào búi tóc của nàng. Tuy rằng lúc đó hắn cực kỳ không tình nguyện, nhưng bây giờ nếu được trở lại lúc đó, hắn tình nguyện làm đi làm lại nhiều lần.

Cuối cùng, thấy Nạp Lan có ý muốn bắt nàng về thẩm vấn, hắn không nhịn được, liền bước ra giải vây cho nàng.

Thượng Quan Mặc tiến đến gần mới phát hiện cung nữ thân cận của nàng lưng mang một tay nải lớn, trong lòng hắn có chút khó chịu. Tuy rằng nàng đã đá hắn một cước chí mạng, nhưng cũng không cần vội vã đào thoát trong đêm như vậy chứ…..

Thượng Quan Mặc không muốn vạch trần âm mưu của nàng. Hắn lặng lẽ thưởng thức khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương, bộ dáng hùng hồn của nàng, bao nhiêu đau đớn đều quên hết.

Thậm chí hắn cũng quên luôn vì sao lại đến Phượng Khôn cung…

Là vì muốn trừng phạt nàng?

Hay là vì muốn gặp..hoàng hậu của hắn?

Hoàng Hậu Trẫm Hãm Ngươi Về Nhà Ăn - Chương 5: Chạy trốn