Truyện tranh >> Hoạn Phi Thiên Hạ >>Chương 3: Gậy ông đập lưng ông (trung)

Hoạn Phi Thiên Hạ - Chương 3: Gậy ông đập lưng ông (trung)

Nữ tử dẫn theo sáu Đại nha đầu chầm chậm bước ra, tuổi đời bất quá mới hơn mười bốn, sắc mặt át sương thắng tuyết, mày liễu như mây, cặp mắt dài mảnh, lại tựa như một ao nước thu động lòng người. Có điều đôi môi hơi mỏng, có vẻ gì đó hà khắc, khi nói chuyện hai má để lộ ra một cặp má lúm đồng tiền mờ mờ, lại khiến cho người ta cảm thấy dễ gần.

Mái tóc đen nhánh, tóc búi kiểu phù dung quy vân, mỗi bên cài một chiếc trâm vàng như ý song hỷ điểm ngọc phỉ thúy hình dơi đầu phượng. Hai tai đeo minh châu, trên cổ lại có hai chuỗi đông châu. Mặc một chiếc váy hoa mẫu đơn màu tím nhạt, áo khoác ngắn tay mỏng bằng tơ vàng điểm từng rặng mây trắng, đoan trang sáng sủa.

Đây chính là vị tiểu thư duy nhất có được phong hào trong phủ đệ của Tĩnh Quốc công, Huyện chúa Đoan Dương do Hàn thị chưởng quản gia vụ sinh ra — Tây Lương Tiên.

“Làm gì vậy, phủ này là đầu đường xó chợ hay sao, hai đứa tiểu tiện nhân các ngươi lại dám ở đây hô to gọi nhỏ, chẳng lẽ cảm thấy quy củ trong phủ quá nhẹ nhàng, muốn bị đánh bán ra ngoài sao!” Nha hoàn Hồng Vu hầu hạ bên Tây Lương Tiên tiến lên một bước, lạnh lùng quét qua đám người đang xem náo nhiệt một cái, làm cho bọn nha hoàn kia sợ đến mức vội vàng hành lễ lui ra.

Tĩnh Quốc công mặc dù xuất thân từ Tây Lương thế gia, nhưng hàng năm hành võ, không khí trong phủ không bị gò bó như những gia tộc lớn trăm năm khác, nhưng cũng không dung được chuyện đám nha hoàn ầm ĩ như vậy trước mặt chủ tử.

“Huyện chúa, nha đầu Tử Lan này bôi nhọ nô tỳ, nô tỳ mới nói lý với nàng ta.” Lục Kiều không phục nói, chủ tử Tây Lương Đan của nàng ta và Tây Lương Tiên đều là cùng một mẹ sinh ra, được sủng ái nhất, thân phận của nàng ta trong phủ đệ cũng nhờ vậy mà như nước đẩy thuyền lên, giờ có Tây Lương Tiên ở đây, nàng ta sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Tây Lương Tiên đã được đám nha hoàn hầu hạ ngồi xuống cạnh chiếc bàn đá, ngước mắt quét qua hai nha hoàn kia một cái, không hề lên tiếng.

Tử Lan đầy vẻ ấm ức, hơi có vẻ động lòng người, lại khiến cho đôi mắt như nước thu của Tây Lương Tiên thoáng lạnh lẽo, nàng ta xuất thân từ gia tộc lớn, coi trọng hành đoan lễ chính, không hề thích mấy chuyện phong lưu lộ liễu này, có điều vị Tứ ca dòng thứ kia lại được phụ thân yêu thích, nàng ta cũng lười phải nói.

Tây Lương Tiên ưu nhã ngồi xuống dưới sự hầu hạ của đám nha hoàn, mỉm cười nói: “Thứ gì mà đáng để các ngươi phải tranh chấp với nhau, còn không để ý đến mặt mũi của một cô nương mà ầm ĩ giữa đám đông như vậy?”

Tử Lan hơi hé môi, tranh trước một bước bưng một cái hộp nhỏ tinh xảo bằng sứ cung kính dâng lên: “Là hộp Lục Tuyết Hàm Phương (*Tuyết biếc ngậm hương thơm) này, vốn cũng không phải là thứ gì đáng giá, chẳng qua đó là do nô tỳ đặt riêng, mấy ngày trước lại không thấy, nô tỳ và Lục Kiều ở cùng phòng, cũng chẳng hiểu tại sao mấy hôm sau nàng ta lại có thứ này trong tay, nên nô tỳ mới hỏi nàng ta xem.”

Nói một lượt vừa lễ phép lại khéo léo, cao minh hơn Lục Kiều hai phần, Tây Lương Tiên liếc nhìn Lục Kiều mặt đầy vẻ không cam lòng, nha đầu này giống hệt với đứa em gái kia của nàng ta, chủ nào tớ ấy, vừa thẳng thừng lại ương bướng, thật là một kẻ vô dụng.



Nàng ta lập tức nâng chiếc hộp sứ trong tay lên, hoa mai xanh biếc trên nền sứ trắng, mặc dù không đáng giá tiền nhưng cũng tinh xảo, vừa mở ra xem, đã thấy bên trong là một tầng bột phấn màu xanh lục nhạt, đã dùng một chút, nhưng phía trên có in hình vẽ mấy đóa hoa cúc tinh xảo, mùi thơm tràn vào mũi, rất mê người.

Hồng Liên không nhịn được cười lên một tiếng, châm chọc nói: “Chẳng phải chỉ là một hộp phấn son thôi sao, lại còn màu xanh, thoa xong sẽ biến thành con ruồi xanh lè, mất công hai người còn là Đại nha hoàn, sao ánh mắt lại nông cạn như vậy, đừng để đám tiểu nha hoàn chê cười.”

Tây Lương Tiên cũng thấy lạ, phấn son trong phủ đệ đều được phân phát theo quy định, bọn nha hoàn cũng được dùng không ít, mặc dù thứ bột phấn này có hương thơm dễ ngửi lại đẹp mắt, nhưng phấn màu xanh thì chưa thấy bao giờ, thoạt nhìn cũng không quý giá như của Phương Hoa Trai, cũng không biết có gì hay.

Lục Kiều dẩu môi nói: “Hồng Liên tỷ tỷ, các ngươi không biết rồi, thứ phấn này mặc dù không quý giá bằng Phương Hoa Trai nhưng lại hay ở chỗ tự làm tại chỗ, một lớp phấn nhẹ lại mịn, thoa lớp phấn xanh này lên mặt, có thể khiến cho da có vẻ sáng mịn mà lại không quá trắng.”


Nghe vậy, tầm mắt của Tây Lương Tiên và Hồng Liên đều nhìn kỹ gương mặt của Lục Kiều và Tử Lan, quả thật là như vậy, màu da của Lục Kiều và Tử Lan vốn đều không tính là trắng nõn, nhưng hôm nay mới nhìn lại thấy rất tinh khiết láng mịn.

Con gái chẳng có ai là không thích son phấn và yêu cái đẹp, tuy không phải là thứ quý giá gì nhưng Tây Lương Tiên vẫn hiếu kỳ hỏi một câu: “Ngươi vừa nói đây là tự làm, tự làm ở đâu?”

Lục Kiều và Tử Lan liếc mắt nhìn nhau, có chút do dự, chốc lát, Tử Lan thấp giọng nói: “Là Mạt tỷ nhi tự làm.”

Quả nhiên, nghe thấy tên của Mạt tỷ nhi, vẻ mặt của Tây Lương Tiên chợt sững lại, lập tức cười nhạt: “Vậy sao, thì ra là Mạt tỷ nhi làm.” Giọng nói của nàng ta không nghe ra hỉ nộ, nhưng tất cả mọi người trong nhà đều hiểu, thân phận của Mạt tỷ nhi ở phủ đệ thực sự là rất khó xử, nhất là lại cao hơn thân phận của Tây Lương Tiên.

Theo như lệ cũ, Mạt tỷ nhi là con gái duy nhất của Quốc công phu nhân Lam thị, thì phải là người có thân phận cao quý nhất ngoài con trai trưởng ra.

Nhưng từ xưa nữ tử xuất đầu lộ diện vốn đã phải nhận nhiều chỉ trích, huống chi Lam thị năm đó nữ giả nam trang nhập ngũ, vào triều không được mấy năm đã xôn xao dư luận, cũng may bản triều vốn thượng võ, lại có Lam Đại tướng quân và Hoàng Đế làm chỗ dựa, Lam thị mới thoát khỏi miệng lưỡi thế gian, còn được gả vào vọng tộc trăm năm.

Nhưng chưa nhắc đến chuyện cha của Quốc công phu nhân Lam thị – Phủ Viễn Nhất đẳng Đại tướng quân đã sớm qua đời, mà nhà của Lam thị đã sa sút nhiều năm, Hoàng Dực tướng quân Lam thị đã từng xoay chuyển phong vân ngay từ lúc gả vào Tây Lương gia đã không vào triều nữa, lại thêm bị bệnh liệt giường, đóng cửa ăn chay niệm Phật hơn mười năm, đối với đứa con gái duy nhất này cũng chẳng nghe ngóng chẳng hỏi han.


Lại thêm chuyện Hàn thị vào cửa không lâu sau đó cũng là do Hoàng gia ban hôn, đàn ông tam thê tứ thiếp, Hàn thị qua cửa chưa bao lâu đã sinh hạ con trai, sau đó liền được nâng lên làm Bình thê, lại được phong Nhị phẩm cáo mệnh, chỉ thấp hơn Lam thị có một bậc, từ đó về sau, người đời chỉ biết Đệ nhất phu nhân của phủ Quốc công là Nhị phu nhân Hàn thị, đến cả con gái cả sinh ra cũng thành trưởng nữ, một lần, Quốc công đại thắng về triều, Tây Lương Tiên được thưởng lây, phong làm Huyện chúa.

Mà đứa con gái cùng tuổi với Tây Lương Tiên do Lam thị sinh ra — Tây Lương Mạt liền trở nên khó xử, danh tiếng trưởng nữ trong tông tịch bị chiếm mất, chỉ viết là con gái Lam thị, cũng không biết là vô tình hay cố ý, bởi vì khi còn nhỏ, ngày lễ ngày Tết, Tĩnh Quốc công hễ nhìn thấy nàng là sắc mặt lạnh nhạt, cho nên nàng cũng không thường xuất hiện trước mặt Tĩnh Quốc công, khiến cho vài năm nay Tĩnh Quốc công cũng gần như chẳng còn nhớ mình có một đứa con gái như vậy nữa.

Nay cha không thương, mẹ không yêu, đầu năm mới, phòng nàng lại xảy ra đại sự như vậy, các chủ tử trong phủ đệ lại càng không muốn gặp Tây Lương Mạt, vì thế lại càng chẳng có ai gọi nàng là tiểu thư, phân lệ của Tây Lương Mạt cũng chẳng khác một Đại nha hoàn trong phủ đệ là mấy, cũng chỉ là thân phận của một kẻ nửa chủ nửa tớ.

So với Tây Lương Tiên đúng là khác nhau một trời một vực, nhưng Tây Lương Mạt vẫn còn thân phận trưởng tỷ, Lam thị cũng không bị bỏ, cho nên mùi vị này, thực sự khiến cho Tây Lương Tiên cảm thấy vừa quái dị vừa khó chịu.

“Không ngờ Mạt tỷ nhi lần trước quỳ một lần ở Từ đường, chân cẳng không biết đã ổn hay chưa mà lại có tâm tư đi làm mấy thứ phấn son này, đi xem xem.” Tây Lương Tiên đi theo Hàn thị cũng học hỏi được bảy tám phần, sao không biết đám nha hoàn hạ nhân này nghĩ những gì, nàng muốn đến chỗ Tây Lương Mạt xem xem, coi nha đầu kia đang làm trò gì ở đó.

Trong phủ này chỉ có một trưởng nữ mà thôi, chính là nàng: Huyện chúa Đoan Dương — Tây Lương Tiên.

xxxxxxxx


Xa xa thấy có người tới, Bạch Nhụy vội vàng vén tấm rèm xanh bằng vải thô vào trong viện, nói với thiếu nữ gầy guộc mặc đồ trắng đang loay hoay bên cửa sổ: “Tiểu thư, có người tới, nhìn từ xa hình như là Huyện chúa.”

Đầu năm, sau khi Bạch Mai và Liễu ma ma mất, đám quản gia hình như cũng quên mất phải bù lại cho chỗ Tây Lương Mạt, nha đầu làm việc nặng như nàng đành vào phòng hầu hạ cho Đại tiểu thư.

Tây Lương Mạt đang đảo cánh hoa chợt dừng lại một chút, thản nhiên nói: “Đến thì đến đi.” Nàng ta không đến, việc sao có thể thành?


Thấy Tây Lương Mạt mặt không sợ hãi đảo mấy cánh hoa để ngâm ra nước hoa, dáng vẻ không chút lo lắng, trong lòng Bạch Nhụy có chút mờ mịt, từ lúc xảy ra chuyện vào tháng Hai, người hầu hạ trong viện của Mạt tỷ nhi cũng chỉ còn sót lại nàng và Bạch ma ma chuyên làm việc nặng, sau khi tiểu thư xem hình xong ôm thân bệnh tự mình đi viếng Liễu ma ma lần cuối cùng, dường như đã biến thành một người khác.

Không còn dáng vẻ khép nép sợ sệt, mặc dù vẫn ít nói như trước, trên người lại có một luồng khí lạnh thấu, khiến cho nàng cảm thấy rờn rợn.

Chỉ chốc lát, quả nhiên thấy Hồng Liên đứng ở ngoài viện nói: “Huyện chúa đến, đi báo cho Mạt tỷ nhi một tiếng!” Bạch Nhụy liền vội vàng ra ngoài hành lễ vén rèm cho Tây Lương Tiên, để Tây Lương Tiên chầm chậm tiến vào.

“Huyện chúa, xin mời.”

Tây Lương Tiên trước hết là quan sát tiểu viện này, sạch sẽ hơn so với nơi ở của người làm một chút, nhưng cũng chỉ đơn sơ như vậy, hoàn toàn không thể so với Lâm Tiên Các của mình, chẳng qua là xung quanh đều có trồng chút hoa cỏ thích hợp bốn mùa, tuy không phải danh quý nhưng thoạt nhìn tao nhã hơn so với trước kia không ít, cũng có chút ý cảnh cửa nhà tranh hoa tự nở.

Nàng ta không khỏi có chút ngoài ý muốn, một năm trước nàng ta cũng đã từng qua chỗ này, nhưng nhìn vừa cũ vừa nát, một bầu không khí hủ bại, lẽ ra xảy ra chuyện hồi tháng Hai, nơi này lại càng không còn ai lo liệu mới đúng, nhìn kiểu gì lại thấy có một loại sức sống khác.

“Huyện chúa hôm nay sao lại có hứng trí đến nơi này, chỗ này của Mạt nhi cũ nát, sợ là không hầu hạ được Huyện chúa chu toàn.” Tây Lương Mạt cung kính nói, thuận tiện dâng một chén trà lên.

Đã sớm có tỳ nữ thay Tây Lương Tiên nhận lấy trà, ở chỗ của một kẻ nửa chủ nửa tớ thì sẽ có trà gì ngon, Tây Lương Tiên đương nhiên là khinh thường.

“Nghe nói Mạt tỷ nhi rất có hứng trí, đùa nghịch làm son phấn trong nhà, xem ra là chân của ngươi đã khỏi hẳn rồi, chỉ tiếc Nhị ca ca đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh như trước.” Tây Lương Tiên cười cười, liếc xéo Tây Lương Mạt, giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa sự lạnh lẽo như sương tuyết buốt giá.

Tây Lương Mạt rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Mấy hôm nay chân cẳng không tốt, dù có thể xuống giường được nhưng cũng chỉ có thể di chuyển trong sân, đi lại cũng chậm, cho nên mới trồng trong sân vài thứ, chế chút son phấn hoa cỏ, tạm giết thời gian, đa tạ Huyện chúa đã quan tâm, hôm nay Huyện chúa đã đến thăm Mạt nhi, liệu có muốn nhìn qua một chút?”

Hoạn Phi Thiên Hạ - Chương 3: Gậy ông đập lưng ông (trung)