Truyện tranh >> Hoán Kiểm Trọng Sinh >>Chương 47: Tính khí tàn bạo

Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương 47: Tính khí tàn bạo

"Dì à, rốt cuộc hôm nay dì bị sao vậy?"

Phương Hạo Vân sinh lòng nghi ngờ, lặng lẽ đẩy dì Bạch ra, vẻ mặt nghiêm túc cất tiếng hỏi.

"Hik! Xem ra dì già đi xấu xí mất rồi, ngay cả như thế cũng không quyến rũ được con…"

Dì Bạch thở dài chán nản, bước tới kéo Phương Hạo Vân đứng dậy nói: "Qua đây ngồi nào, dì sẽ nói cho con biết rốt cuộc là chuyện gì."

Lần này Phương Hạo Vân không hề có hành động chống cự, mặc cho dì Bạch kéo tay của mình, 2 người cùng ngồi trên ghế sofa. Rất lâu sau dì Bạch mới ngẩng đầu lên nhìn vào Phương Hạo Vân nói: "Hạo Vân, dì nghĩ con cũng nhận ra rồi, hôm nay dì cố tình quyến rũ con, con sẽ không cho rằng dì là thứ đàn bà không biết liêm sỉ chứ?"

Phương Hạo Vân trả lời dứt khoát không cần suy nghĩ: "Dì đang nói gì vậy? Dì không phải là loại người đó, con biết rõ, bản thân dì cũng biết rõ, tuy hành động của dì hôm nay có hơi khác lạ, nhưng theo con nghĩ chắc chắn có lí do nào đó."

"Ha ha!"

Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, dì Bạch cảm thấy an ủi mỉm cười: "Hạo Vân, cám ơn lời nhận xét của con đối với dì, nếu dì đã quyến rũ con thất bại, giờ dì sẽ nói hết nguyên do trong chuyện này cho con nghe vậy. Thật ra hôm nay dì làm như thế có liên quan tới tác dụng phụ của Thiên phạt. Nói đơn giản hơn là gần đây dì nghiên cứu ra một cách, chính là lấy độc trị độc, dùng ham muốn ức chế ham muốn."

Phương Hạo Vân không hiểu hỏi: "Dì có thể giải thích rõ hơn được không ạ?"

"Cháu đừng vội, dì đang chuẩn bị giải thích tường tận cho con biết nè."

Nói đến đây, vẻ mặt dì Bạch trở nên nghiêm túc nói: "Hạo Vân, con có biết không? Cháu lợi dụng Thiên phạt giết những kẻ xấu máu lạnh, trong khoảnh khắc chúng chết đi, sức mạnh và tính tàn bạo hiếu sát trong cơ thể chúng được truyền cả sang chỗ con, lâu ngày tích tụ, tinh thần của con cũng bị ảnh hưởng trở nên tàn bạo, với tình trạng của con hiện nay, nói một cách chính xác có thể đánh đồng với kẻ có tiềm chất tàn bạo thích tắm máu, chỉ là ý chí của con mạnh hơn người thường, tạm thời khắc chế được tâm tính, nhưng theo ngày tháng tính tàn bạo không ngừng gia tăng và tích tụ, chỉ dựa vào trị liệu tâm lí đã không còn tác dụng đáng kể. Dì tìm thấy mấy phương thuốc trong sách y thuật cổ, trải qua quá trình dì nghiên cứu và thí nghiệm, chứng minh những phương thuốc này vô cùng hiệu quả trong việc điều trị tâm tính tàn bạo của con, nhưng vẫn cần một liệu pháp bên ngoài phối hợp mới có tác dụng."

Phương Hạo Vân nhíu mày hỏi: "Liệu pháp bên ngoài mà dì nói không phải chính là dùng ham muốn ức chế ham muốn chứ?"

"Đúng vậy!"

Dì Bạch gật đầu xác nhận, nói tiếp: "Nói đơn giản hơn nữa là giải tỏa dục vọng. Liên quan đến giải tỏa dục vọng, dì lên mạng tra cứu rồi, hiện nay rất nhiều chuyên gia tâm lí phương Tây cũng đang sử dụng phương pháp này, nhất là đối với những bệnh nhân bị hoảng sợ tột độ do từng tham gia vào cuộc chiến tranh đẫm máu nào đó, vì muốn giúp họ trở lại thành người bình thường, cách điều trị chính là giúp họ giải tỏa dục vọng."

Liên tưởng đến hành vi kì lạ của dì Bạch vừa nãy và những lời dì mới nói, Phương Hạo Vân hiểu ra giải tỏa dục vọng là phải làm việc gì rồi.

"Nếu con không chấp nhận điều trị theo cách giải tỏa dục vọng thì sẽ thế nào?" Phương Hạo Vân bình thản lên tiếng hỏi.

Dì Bạch ngập ngừng giây lát mới trả lời: "Thông qua Thiên phạt, tính khí tàn bạo mà con hấp thụ sẽ tích tụ ngày một nhiều lên, bây giờ đã đến giới hạn cuối mà con có thể chịu đựng, nếu con không nhanh chóng tiến hành điều trị, tâm trí của con sẽ bị nuốt chửng dần dần, cuối cùng con sẽ biến thành một người chỉ biết chém giết, sử dụng bạo lực, thậm chí dùng ma túy để tê liệt bản thân, xoa dịu tâm lí tàn bạo của con."

Phương Hạo Vân nghe xong thở dài, trong lòng khó chịu, theo như lời giải thích của dì Bạch, thực ra hắn và đám sát thủ xấu xa của Thập nhân bang không có gì khác biệt.

Bọn chúng cần giải tỏa và thỏa mãn, hắn cũng cần giải tỏa và thỏa mãn, như nhau cả thôi.



Nghĩ đến đây, tinh thần Phương Hạo Vân bắt đầu hỗn loạn, suy nghĩ lung lay, sắc mặt từ từ chuyển sang trắng bệch.

"Hạo Vân, con không sao chứ?"

Dì Bạch nhạy cảm phát hiện ra vẻ bất thường của hắn, ân cần hỏi thăm: "Hạo Vân, có phải là tác dụng phụ của Thiên phạt phát tác không vậy?"

"Không phải."

Phương Hạo Vân cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, ngẩng đầu lên mỉm cười với dì Bạch cho dì an tâm.

"Sắc mặt của con rất khó coi, hơn nữa tinh thần không được ổn định lắm. Hạo Vân, con đừng gạt dì nữa, nhất định là tác dụng phụ phát tác rồi…"


Dì Bạch nhạy bén cỡ nào, tất nhiên dì nhận ra chuyện gì đang xảy ra với Phương Hạo Vân.

"Dì à, con không sao, con muốn về đây."

Phương Hạo Vân cố gắng nén tâm trạng của mình xuống, hắn quyết định rời khỏi đây rồi tính tiếp. Hắn không muốn vì căn bệnh của mình mà làm hại dì Bạch hắn tôn kính bấy lâu nay.

"Dì Bạch, con vào phòng trị liệu tâm lí một lát…"

Phương Hạo Vân càng lúc càng khó chịu, hắn vội xông vào căn phòng trị liệu tâm lí do dì Bạch chuẩn bị riêng cho hắn.

"Rầm!"

Cánh cửa đóng sầm lại, Phương Hạo Vân khóa chặt cửa, dựa lưng vào chặn ngay cánh cửa, sắc mặt méo mó, ánh mắt không ngừng toát ra tia sáng đỏ rực, hắn đang lên cơn say máu không khác gì một con mãnh thú.

"Hạo Vân, con mở cửa ra đi, bây giờ chỉ có dì giúp được cho con…"

Dì Bạch đấm vào cửa đùng đùng ở bên ngoài, lựa lời nói với Phương Hạo Vân: "Thả lỏng, con nhất định phải thả lỏng toàn thân, đừng suy nghĩ lung tung, con sẽ qua khỏi thôi. Thử nghĩ những chuyện vui mà con từng trải qua…"

Dì Bạch cảm thấy có trách nhiệm trong chuyện này, nếu dì không bày trò quyến rũ, tâm trạng của Phương Hạo Vân sẽ không rối loạn, tác dụng phụ của Thiên phạt chưa chắc phát tác mau như vậy được.

Trong phòng, Phương Hạo Vân cố gắng hết sức điều tiết hơi thở, ra sức chống chọi với ham muốn chém giết nổi lên trong đầu nhưng tính tàn bạo phát tiết ra trên người hắn không ngừng tăng lên, hắn rất muốn tắm máu liền một trận cho thỏa mãn.

"Hạo Vân, con mở cửa ra đi có được không? Để dì giúp con… Cho dù con không chịu dùng cách giải tỏa dục vọng, dì cũng có thể dùng phương thức thôi miên trong tâm lí giúp con giảm nhẹ đau đớn." Dì Bạch không ngừng hét to thuyết phục bên ngoài cửa. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Dì Bạch, con sẽ không mở cửa đâu, con biết dì chịu hy sinh vì con, nhưng con không muốn biến thành một tên cầm thú…"


Phương Hạo Vân có nguyên tắc sống của hắn, hắn tuyệt đối không cho phép mình lấy đi sự trong trắng của dì Bạch trước tình cảnh này. Nếu làm như vậy thì theo như hắn nghĩ chẳng khác nào hành vi của loài cầm thú.

Nếu đổi lại là người khác, có lẽ hắn còn suy nghĩ chấp nhận giải tỏa dục vọng, nhưng với dì Bạch hắn không muốn làm ra chuyện đồi bại kia. Từ trước đến nay hắn luôn đối xử tôn kính với dì Bạch như trưởng bối, đối với dì hắn chỉ có cảm kích và kính trọng.

"Hạo Vân, con có thể không mở cửa, nhưng con phải làm theo những điều dì bảo…"

Dì Bạch ân cần nói: "Hít thở sâu vào, hãy nghĩ tới những chuyện con cho là hạnh phúc nhất trong cuộc đời con…"

Phương Hạo Vân không lên tiếng nữa, hắn lập tức làm theo dặn dò của dì Bạch, hắn cố gắng nghĩ đến những giây phút ấm áp vui vẻ bên gia đình họ Phương sau khi hắn thay đổi khuôn mặt.

Một lúc sau, cảm giác tàn bạo trong hắn giảm nhẹ đi nhiều, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại, nhưng niềm khát khao được chém giết vẫn chưa hoàn toàn tan biến trong tim hắn.

"Rầm!" một tiếng vang lên, chính vào lúc này dì Bạch tung cú đá đạp tung cánh cửa xông vào. Sau khi dì nhìn thấy tính khí của Phương Hạo Vân dịu lại rất nhiều, dì mới thở phào nhẹ nhõm.

Dì ôm Phương Hạo Vân vào lòng, vui mừng nói: "Hạo Vân, tốt quá rồi, con kiên cường hơn là dì nghĩ, dì không ngờ con có thể chịu đựng qua cơn. À phải, vừa rồi con nghĩ đến những việc gì?"

Phương Hạo Vân đáp lại: "Cuộc sống, cuộc sống gia đình ở nhà họ Phương…"

"Xem ra con đã lựa chọn đúng, sống cuộc sống tự do bình dị chính là khao khát lớn nhất trong nội tâm của con. Hạo Vân, xem ra con rất muốn hòa nhập vào cuộc sống gia đình của nhà họ Phương."

Dì Bạch âu yếm xoa trán hắn, an ủi: "Cứ làm vậy, cố gắng thả lỏng tinh thần, nghĩ nhiều đến giây phát vui vẻ ở nhà họ Phương của con…"

Phương Hạo Vân cảm nhận được tình quan tâm thương mến như người mẹ từ dì Bạch, trong lòng nổi lên một cảm giác ngọt ngào ấm cúng. Chính hơi ấm tình thương này dần dần đè nén niềm khát khao chém giết trong tim hắn xuống.


"Phù!"

Cuối cùng Phương Hạo Vân cũng thở toát ra một hơi dài, toàn thân hắn mềm oặt mất hết sức lực, nếu không phải có dì Bạch ôm lấy cơ thể hắn, có lẽ hắn đã khuỵu ngã xuống đất rồi, trán hắn lấm tấm từng giọt mồ hôi bự chảng, chứng tỏ vừa mới đây Phương Hạo Vân phải hứng chịu cơn đau đớn khủng khiếp cỡ nào.

Cứ thế, Phương Hạo Vân ngủ thiếp đi trong vòng tay của dì Bạch, cho đến một tiếng sau, đôi mắt hắn mới từ từ mở ra, hắn phát hiện lúc này hắn đang nằm trên giường của dì Bạch, tấm chăn êm ái có mùi thơm dịu dàng thoang thoảng lan tỏa, dễ chịu như mùi cơ thể trên người dì Bạch tỏa ra.

"Hạo Vân, con tỉnh rồi à!"

Dì Bạch bước từ ngoài cửa vào, trên tay bưng một chén thuốc nồng nặc còn bốc khói nghi ngút: "Cháu dựa vào sức kiềm chế mạnh mẽ đối chọi với tính khí tàn bạo phát tiết, hao phí quá nhiều sức lực, bây giờ sau khi nghỉ ngơi đã không sao rồi, đây là phương thuốc dì bào chế theo ghi chép từ sách y học cổ xưa, con uống nhân lúc còn nóng đi, giúp ích rất nhiều cho con đó."

Phương Hạo Vân đưa tay đón lấy chén thuốc, trong lòng cảm động, hắn mặc kệ chén thuốc có mùi khó ngửi thế nào, vị của nó đắng ngắt ra sao, đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch.


"Hạo Vân, sau này vào ngày cuối tuần con đều phải đến đây uống loại thuốc này một lần, còn nữa…"

Cất chiếc chén sành đi, dì Bạch do dự giây lát, nói: "Hạo Vân, con nên tìm cho mình một cô bạn gái. Giải tỏa dục vọng mà dì nói là một cách chữa trị hiệu quả mà đơn giản và nhanh chóng, nếu con không tìm được bạn gái, con cứ đi hộp đêm hoặc quán bar nào đó tìm một cô gái…"

"Vâng, con biết rồi."

Phương Hạo Vân biết dì Bạch nói ra những lời này cũng vì muốn tốt cho hắn nên không từ chối, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

"Hạo Vân, tại sao con xưa nay chưa hề hỏi dì về lai lịch của Thiên phạt?" Dì Bạch đột nhiên nói sang đề tài khác.

Phương Hạo Vân mỉm cười trả lời: "Cháu chỉ cần biết Thiên phạt là của dì ban tặng cho con, dì sẽ không hại con, thế là đủ rồi."

Nghe câu nói của Phương Hạo Vân, dì Bạch trân người một lúc, bật cười âu yếm: "Hạo Vân, thấy con tin tưởng dì như vậy, dì cảm thấy rất vui, hôm nay dì sẽ nói cho con biết bí mật của Thiên phạt."

Nói đến đây, dì Bạch bỗng đổi giọng nghiêm túc: "Thật ra Thiên phạt là do đại sư Âu Trị Tử rèn ra."

"Âu Trị Tử? Thợ rèn kiếm thiên tài trong truyền thuyết vào thời Xuân Thu Chiến Quốc?"

Phương Hạo Vân rất thích đọc tiểu thuyết, trong tiểu thuyết kiếm hiệp miêu tả rất nhiều sự tích liên quan đến Âu Trị Tử, nhưng chưa từng có đề cập đến việc ông ta rèn ra thanh đoản đao Thiên phạt. Theo như hiểu biết của hắn, Âu Trị Tử chỉ rèn trường kiếm, một số thanh kiếm nổi tiếng như Giám Lỗ, Thuần Câu, Thắng Tà, Ngư Trường, Cự Quyết…

"Thiên phạt được ra đời dưới bàn tay của Âu Trị Tử đại sư."

Dì Bạch tiếp tục câu chuyện: "Theo truyền thuyết, trong số bảo kiếm mà Âu Trị Tử đại sư rèn ra, thanh Thắng Tà có chất lượng ưu việt nhất, thật ra đó chỉ là lời đồn không đúng sự thật, sự thật là tác phẩm ưng ý nhất cả đời của thợ rèn thiên tài Âu Trị Tử không phải thanh kiếm Thắng Tà, mà chính là thanh Thiên phạt mà con đang sở hữu, nhưng Thiên phạt có đặc tính hấp thu sức mạnh và tính bạo tàn từ kẻ địch, Âu Trị Tử đại sư sợ nó rơi vào tay kẻ gian ác, gây tai họa cho dân lành, nên phong ấn nó lại, không đưa ra cho người ngoài biết sự tồn tại của nó. Trước lúc lâm chung, ông ta vốn định hủy thanh Thiên phạt đi, nhưng cuối cùng không nỡ hủy đi tác phẩm ưng ý nhất của mình, ông đã giao Thiên phạt cho tổ tiên Bạch gia của dì, cũng chính là kiếm đồng Bạch Thiên Vũ theo hầu hạ nhiều năm bên cạnh đại sư Âu Trị Tử năm xưa. Từ đó về sau, Bạch gia của dì hết đời này đến đời khác gìn giữ Thiên phạt, trải qua suốt mấy ngàn năm thanh đao Thiên phạt chưa được đưa ra ánh sáng. Cho đến hiện tại, Bạch gia của dì không có con trai nối dõi, thế là thân gái như dì phụ trách tiếp quản Thiên phạt, sau này sự xuất hiện của con làm cho Thiên phạt tự phá bỏ phong ấn của Âu Trị Tử đại sư, linh vật tự chọn lấy chủ nhân, dì đoán ra Thiên phạt đã chọn con làm chủ nhân của nó nên mới giao nó cho con… không ngờ làm vậy lại hại đến con…"

"Dì Bạch, dì sai rồi, Thiên phạt ban cho con sức mạnh nằm mơ cũng không thấy, con cám ơn dì còn không kịp nữa ấy chứ…"

Phương Hạo Vân nghe xong sự tích ra đời của thanh đao Thiên phạt, trong lòng đang rối như tơ vò. Thiên phạt ban cho hắn sức mạnh, điều đó không sai, nhưng đồng thời cũng mang đến nhiều phiền phức cho hắn, có lẽ sau này hắn phải trở thành khách đến thăm thường xuyên hộp đêm và quán bar rồi, chỉ có đến những nơi ăn chơi trác táng như thế, hắn mới mặc sức giải tỏa dục vọng như cách chữa trị dì Bạch đưa ra.

Tất nhiên trước khi làm vậy, hắn cũng cảm thấy mình nên tìm một cô bạn gái, đấy là điều nên làm, dù sao hắn cũng không muốn lần đầu tiên của hắn phải thực hiện với một cô gái không đàng hoàng.

Phương Hạo Vân không coi trọng trinh tiết, nhưng ít ra có một số nguyên tắc sống hắn vẫn kiên trì tuân thủ.

"Dì Bạch, cám ơn dì đã nói cho con biết lai lịch của thanh Thiên phạt."

Phương Hạo Vân chân thành thổ lộ: "Thân là chủ nhân của Thiên phạt, khi con biết được lai lịch của nó, con cảm thấy vô cùng vinh hạnh được sở hữu nó."

Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương 47: Tính khí tàn bạo