" Chị, em không muốn chuyển, em thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, hơn nữa, em cũng không muốn tiêu hoang tiền bạc của gia đình. Ở trọ cùng với chị Mai, mức lương thấp nhất của em cũng đủ tiêu rồi." Phương Hạo Vân thành thực nói: "Chị, đừng xen quá nhiều vào chuyện của người khác, thực ra chị Mai và chị Mỹ Kỳ đều là người tốt."
" Không được, em buộc phải chuyển..." Phương Tuyết Di nói rất dứt khoát, không hề có ý định nhường miếng cho em.
"Chị, em đã lớn rồi, có quyền chọn lựa cuộc sống riêng cho mình." Từ khi trọ cùng với Tạ Mai Nhi, Phương Hạo Vân càng lúc càng cảm thấy bà chị này rất tốt, tuy rằng có chút tham tiền, nhưng xét về bản chất thì rất được. Cảm giác Tạ Mai Nhi mang lại cho hắn rất chân thực, rất tự nhiên, cô ấy ham hố tiền tài, khát vọng được gả cho một đại gia kim cương giắt đầy mình. Tuy có chút thô thiển, nhưng lại có vẻ khá thực tế. So với những người con gái dối trá đạo mạo khác thì cô vẫn còn tốt chán.
" Hạo Vân, em..."
Phương Hạo Vân cắt đứt lời nói của chị, nói đĩnh đạc: "Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi. Chị, nếu như chỉ gọi em tới đây bởi vì chuyện này, thì em nghĩ em phải đi rồi. Đúng rồi, chị Văn Kỳ bảo em liên lạc với tập đoàn Trần Thị, nhân tiện hôm nay có thời gian, em định đi tới công ty đó xem sao, không chừng còn gặt hái được những kết quả ngoài sức tưởng tượng nữa thì sao?" Dứt lời, Phương Hạo Vân cũng quay người chực đi ra.
" Đợi đã!"
Phương Tuyết Di gọi giật cậu em lại, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, lúc này Phương Hạo Vân cũng đưa mắt qua đó, ánh mắt hai người đụng vào nhau. Rất lâu, Phương Tuyết Di điềm nhiên nói: " Hạo Vân, xin lỗi em, chị không nên nổi nóng với em, em nói đúng, em đã lớn rồi, chị không có quyền can thiệp vào đời sống riêng của em. Có điều chị hy vọng em hãy chín chắn lên, em còn nhỏ, lúc này vẫn chưa thể hiểu hết được trong chuyện tình cảm, thế nào là tình yêu. Đừng dễ dãi khi đưa ra quyết định để rồi phải trả giá..."
" Chị, em biết là chị muốn tốt cho em." Phương Hạo Vân thành thực gật gật đầu, rồi nói: "Em biết thế nào là chừng mực mà. Thực ra... thực ra chị cũng nên đi tìm bạn trai được rồi."
" Thằng nhóc xấu xa, chuyện của chị không cần em phải quan tâm, được rồi, bây giờ em có thể đi rồi. Đúng rồi, chuyện ở tập đoàn Trần Thị là mẹ dặn Văn Kỳ bảo em đi tiếp xúc. Thật ra, theo hiểu biết của chị, lần này dự án đầu tư của Trần Thị sẽ không hợp tác với chúng ta. Chị nghĩ ý của mẹ là, hy vọng có thể rèn luyện kỹ năng giao tiếp cho em với đối tác. Cho nên em cũng không cần phải đặt áp lực cao quá, kỳ thực không được thì bỏ đi thôi."
Mỗi lần nhắc đến chuyện tình cảm, thái độ của Phương Tuyết Di đều có chút không tự nhiên. Tuổi tác của cô quả thực đã đến kỳ cập kê nói chuyện tình tứ rồi. Thế nhưng... trong lòng cô có điều khó nói. Cô rất hiểu tâm trạng của cha cô Phương Tử Lân. Nếu như cô nói tới chuyện bồ bịch, thì có nghĩa là cô đã hủy bỏ hoàn toàn tư cách kế thừa của tập đoàn Thịnh Hâm. Phương Tử Lân tuyệt đối sẽ không giao cơ nghiệp đã gây dựng trong suốt bao năm qua của mình cho người khác.
" Chị, mỗi người đều có quyền mưu cầu hạnh phúc riêng cho bản thân, em nghĩ ba không phải người như chị vốn nghĩ. .. Em cảm thấy chị nên tìm một cơ hội nói chuyện thẳng thắn." Phương Hạo Vân không còn khó hiểu với ý của bà chị nữa.
" Hạo Vân... bỏ đi, tạm gác không nói chuyện của chị nữa, chị tự có tính toán cho mình rồi, em lo cho mình là được. Đi đi, chị đang có một bản kế hoạch phải lập ra trước 5 giờ, bây giờ tạm thời không nói chuyện với em nữa." Phương Tuyết Di rõ ràng là muốn lảng tránh chủ đề này. Bắt đầu từ hồi 14 tuổi khi đã bắt đầu hiểu biết về mọi chuyện, Phương Tuyết Di đã biết mình đang phải đối mặt với những sự lựa chọn vô cùng khắc nghiệt và khó khăn. Hoặc là phải hy sinh hạnh phúc, tìm được vũ đài cho mình thể hiện tài hoa, hoặc là mưu cầu hạnh phúc, vứt bỏ cơ hội thừa kế tập đoàn Thịnh Hâm.
Phương Tuyết Di tính cách cứng cỏi luôn muốn chứng tỏ mình, cho nên cô đã chọn vứt bỏ quyền mưu cầu hạnh phúc. Cô muốn dùng sự nỗ lực của mình để chứng minh cho ba của mình thấy, con gái không hề kém cỏi hơn con trai.
...
...
Rời khỏi công ty, Phương Hạo Vân gọi cho Trần Thanh Thanh, hy vọng sự có mặt của cô sẽ làm cầu nối thuận lợi cho cuộc gặp với chủ tịch tập đoàn Trần Thị Trần Thiên Huy.
Bên phía Trần Thanh Thanh cũng không có o ép làm khó gì cả, vừa nói cái đã đồng ý ngay lời mời của Phương Hạo Vân, lúc này hắn cũng bắt đầu đi tới tập đoàn Trần Thị.
Phương Hạo Vân mặc dù không học qua về nghiệp vụ, nhưng hắn cũng biết, khi làm nghiệp vụ thì phải có mạng lưới quan hệ kinh doanh rộng rãi. Người nghiệp vụ viên xuất sắc thường có rất nhiều mối quan hệ rộng rãi, cũng chính là "nhân mạch". Một số ít nghiệp vụ viên cấp cao sở dĩ lương bổng hàng năm những hàng triệu, thậm chí ngót chục triệu, giá trị nằm ở chỗ những mối quan hệ mà người đó gây dựng nên rộng rãi dày đặc thế nào.
Cho nên, Phương Hạo Vân cũng không lãng phí "nhân mạch" Trần Thanh Thanh mà hắn có thể lợi dụng được kia.
Phương thức kinh doanh của tập đoàn Trần Thị và tập đoàn Trịnh Hâm hoàn toàn khác nhau, tập đoàn Thịnh Hâm là một thực thể kinh tế, còn tập đoàn Trần Thị lại là một tập đoàn đầu tư lớn, có trong tay số lượng vốn khổng lồ.
Trước đây tập đoàn Thịnh Hâm cũng đã từng hợp tác với tập đoàn Trần Thị, có điều nguồn vốn được điều động trong các phi vụ làm ăn giữa hai bên cũng không lớn lắm. Còn lần này, nghe nói mức đầu tư của tập đoàn Trần Thị có thể đạt ngưỡng 500 triệu. Dưới tình hình khủng hoảng tài chính như hiện nay, bỏ ra 500 triệu để đầu tư, quả thực không phải là một khoản nhỏ chút nào. Nguồn vốn khổng lồ được chào mời sẽ thu hút rất nhiều sự cạnh tranh từ các công ty tập đoàn cỡ bự. Tính đến nay, chỉ tính riêng những đối thủ cạnh tranh ngang hàng với tập đoàn Thịnh Hâm cũng đã có 7, 8 cái. Hơn nữa, dự án mở mang của tập đoàn Thịnh Hâm lần này cũng không chiếm được ưu thế như mong đợi với đối thủ.
Với Trác Nhã và Phương Tuyết Di, thương mục đầu tư lần này không được họ kỳ vọng quá lớn. Sở dĩ Trác Nhã nhờ lời Văn Kỳ bảo Phương Hạo Vân động tay vào thương vụ này, chỉ là để cho hắn mở mang tầm mắt thêm chút xíu, học hỏi thêm kinh nghiệm.
Đương nhiên, bọn họ cũng đều mong rằng Phương Hạo Vân có thể đem lại niềm vui bất ngờ cho họ.
...
....
Sau khi Phương Hạo Vân bước vào đại sảnh của tập đoàn Trần Thị, lấy ra tấm danh thiếp vàng của Trần Thanh Thanh đã đưa cho hắn, đưa cho nhân viên tiếp đãi trước cửa. Rất nhanh sau đó, một cô nàng trông rất được mắt tới và dẫn Phương Hạo Vân đi theo đường của VIP, lên thẳng tầng 25, đến thẳng phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Trần Thị.
" Hạo Vân, cậu đến rồi à, chị đã nói với ba về chuyện của cậu rồi, cậu đi theo chị..." Trần Thanh Thanh nhìn thấy Phương Hạo Vân đi tới, vội chạy lại đón, rõ ràng là rất nhiệt tình.
" Không mang theo quà gặp mặt à?" Trần Thanh Thanh trông thấy hai tay Hạo Vân trống trơn, không khỏi cười phá lên. Cô chưa từng thấy nhân viên nghiệp vụ nào gặp tổng giám đốc mà không mang theo quà gặp mặt cả.
Phương Hạo Vân ngơ ngác một chút, sắc mặt có đôi chút xấu hổ: "Ba chị thích nhận quà của người khác à?"
" Ha ha, xem ra đại thiếu gia của tập đoàn Thịnh Hâm lại chẳng có chút hiểu biết gì về những chuyện lễ nghĩa trên chính trường cả.." Trần Thanh Thanh dường như sớm đoán được Phương Hạo Vân sẽ tới với bộ dạng như vậy, như thể làm ảo thuật lấy ra từ trong lồng ngực một túi trà Đại hồng bào thượng hạng, giúi vào trong tay Phương Hạo Vân, dặn dò: "Ba chị thích uống trà, nhất là Đại hồng bào, cậu cầm lấy đi..."
Phương Hạo Vân vô thức nhận lấy cực phẩm Đại hồng bào trong tay Trần Thanh Thanh, "phọt" ra một câu khiến cho Trần Thanh Thanh cụt hết cả hứng thú: "Cái này đắt lắm phải không? Đúng rồi, lần trước khi chúng ta ăn cơm, tôi còn thiếu chị một nửa tiền cơm. Vài ngày nữa, tôi sẽ mang cả tiền của Đại hồng bào đến trả cho chị luôn thể nhé."
Trần Thanh Thanh chỉ muốn phát điên lên, cô rất muốn tung một cước đá bay cái tên đàn ông này ra ngoài, mặc xác hắn ra sao thì sao: "Cậu... cậu... thật là hết thuốc chữa với cậu..."
" Thanh Thanh, đang nói chuyện với ai đấy, có phải người bạn mà con nói tới rồi đó không? Mau mời người ta vào đi, tại sao lại ngăn ở cửa thế." Đúng vào lúc Trần Thanh Thanh sắp nổi cơn điên, đằng sau lưng cô vang lên một tiếng nói khàn khàn của ba cô Trần Thiên Huy.
Nói rồi, Trần Thiên Huy đã vội vàng đi tới, mỉm cười niềm nở: "Thanh Thanh, sao không giới thiệu bạn của con cho bố đi..."
Phương Hạo Vân khẽ ngếch đầu lên, trông thấy trước mặt là Trần Thiên Huy, tuổi áng chừng bốn mươi có lẻ, sắc mặt hồng hào trơn láng, tuổi tác không để lại nhiều dấu vết trên mặt ông, chỉ là nơi khóe mắt có một chút nếp nhăn lờ mờ. Đôi mắt của ông rất lớn, rất có thần, ánh mắt sắc bén đến nỗi ngay cả Phương Hạo Vân cũng có đôi chút hồi hộp trong lòng.
" Hạo Vân, đây là ba của chị." Trần Thanh Thanh cuống quít giới thiệu với Phương Hạo Vân.
" Bố, đây là hội trưởng danh dự của hội võ thuật chúng con, cậu ấy là một cao thủ võ lâm thực sự, mạnh mẽ và giỏi giang hơn những vệ sĩ của bố nhiều." Trần Thanh Thanh chỉ vào Phương Hạo Vân, có đôi chút tự hào giới thiệu.
" Ồ, khá lắm!" Trần Thiên Huy khẽ trầm lắng đôi mắt, nhìn về phía Phương Hạo Vân, nhìn từ hình thể và tướng mạo, Phương Hạo Vân mang lại cho ông cảm giác là một đại nam nhi. Thể hình thon dài, cân xứng, mày rậm mắt to, bộ mặt góc cạnh rõ ràng, khí chất trên người không tồi. Có điều khi nhìn tỉ mỉ, Trần Thiên Huy cảm thấy trong con ngươi của Phương Hạo Vân còn ẩn giấu điều gì đó, khiến ông không thể nào nhìn thấu được.
Trần Thiên Huy bắt đầu bước vào xã hội khi mới mười lăm tuổi, cho đến khi có được bàn tay giúp sức của người vợ đã xây dựng nên tập đoàn Trần Thị, có thể nói là đã nếm trải muôn hình vạn trạng cuộc sống, gặp qua hằng hà sa số người khác nhau. Đôi mắt của ông đã được tôi luyện để nhìn thấu người khác, bất kể là loại người thế nào, chỉ cần ông nhìn một cái, là đã có thể hiểu được đến tám chín phần. Thế nhưng Phương Hạo Vân đang đứng trước mặt lại khiến ông có chút giật mình, ông căn bản là không thể nhìn thấu được con người này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Khẽ nở nụ cười yếu ớt, Trần Thiên Huy niềm nở nói: "Hạo Vân, mau vào trong ngồi đi."
" Chủ tịch Trần, cháu biết chủ tịch thích uống trà, đây là món quà cháu dành riêng cho chủ tịch, hy vọng là chủ tịch sẽ thích... " Phương Hạo Vân thấy Trần Thiên Huy rất niềm nở với mình, vội vàng giơ ra Đại hồng bào cực phẩm mà Thanh Thanh đã chuẩn bị giúp hắn.
" Cháu với Thanh Thanh là bạn, đến thì cứ đến thôi, cần gì phải mang theo quà cáp làm gì chứ..." Trần Thiên Huy mỉm cười nhận lấy túi trà, nói một câu khách sáo. Có điều trong lòng thì khen ngợi không tiếc lời với Phương Hạo Vân, chính tông cực phẩm Đại hồng bào, làm sao mà không thích cho được.
Đột nhiên, điện thoại của Trần Thiên Huy vang lên.
" Thanh Thanh, con ở đây tiếp Hạo Vân nhé, để ba đi nghe điện thoại." Mỉm cười ra dấu cho Phương Hạo Vân, Trần Thiên Huy cầm lấy điện thoại đi lên sân thượng.
Phương Hạo Vân nhân cơ hội oán trách: "Học tỷ, sao chị lại nói chuyện võ thuật võ thiếc cho bố chị làm gì?"
Trần Thanh Thanh khẽ liếc hắn tình tứ, khẽ nói: "Nếu không phải là cậu biết võ thuật, thì ba chị đã không có hứng thú gặp cậu rồi. Nói thật với cậu, từ trước tới giờ chưa bao giờ ba chị đích thân gặp gỡ nghiệp vụ viên của công ty nào đâu đấy."
Nghe Trần Thanh Thanh nói như vậy, Phương Hạo Vân cảm thấy rằng phần mộ tổ tiên của nhà mình hương khói quả không tệ, nếu không phải vậy thì ông Trần đã không tiếp đãi đặc biệt như vậy với hắn rồi.
Trần Thanh Thanh hình như đã hiểu ra suy nghĩ của hắn, mỉm cười nói: "Nhớ nhé, cậu còn nợ ơn chị đấy..."
"Ha ha, đang bàn chuyện gì mà vui vẻ thế." Phương Hạo Vân đang nghĩ cách để giải thích, hắn chẳng nợ nần gì Thanh Thanh hết, đây là điều hai bên cùng có lợi thôi. Thật không may, Trần Thiên Huy đã nghe xong điện thoại bước tới.
"Chủ tịch Trần, cháu đang bảo học tỷ rất hiền thục..." Phương Hạo Vân cười sang sảng nói: "Hổ phụ vô khuyển nữ, học tỷ rất tài giỏi, chủ tịch Trần thật là có phúc..."
Trần Thiên Huy phá lên cười: "Ha ha, Thanh Thanh, xem ra ấn tượng của bạn con về con không tồi đâu nhỉ."
Nói tới đây, Trần Thiên Huy có chút cảm khái nói: "Hạo Vân, e là cháu bị con Thanh Thanh nó lừa rồi, khuê nữ này khiến ta đau đầu lắm. Lớn tướng thế này rồi, vậy mà chẳng có nổi một thằng bạn trai. Rồi còn suốt ngày bèo nhèo bên tai chú về chủ nghĩa độc thân gì đó. Quả thực là đau đầu... Chú chỉ sợ sau này nó không gả nổi ra ngoài thôi..."
Phương Hạo Vân hơi ngơ ngác một chút, rồi nói: "Chủ tịch Trần, chủ tịch đang đùa cháu ạ, một cô gái xinh đẹp hiền hậu như học tỷ đây thì cháu nghĩ là nam sinh xin chết với chị ấy có khi phải xếp cả hàng dài ấy chứ, làm gì có chuyện không gả nổi ra ngoài chứ?"
" Ha ha, vậy hả?" Trần Thiên Huy nói có chút thâm ý sâu xa: "Thanh Thanh xưa nay đều không làm bộ trước mặt người đàn ông khác, nhưng đối với cháu thì có hơi khác thì phải."
Phương Hạo Vân cảm thấy khi Trần Thiên Huy nói câu này, đã có một chút giọng của cha vợ với con rể rồi.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của hắn không tránh khỏi có chút ngượng ngùng, trong lòng chỉ muốn kêu oan. Hắn với Trần Thanh Thanh chỉ là quan hệ bạn học đơn thuần, không có tình cảm gì khác.
Trông thấy sự bối rối trong đôi mắt của Phương Hạo Vân, ánh mắt của Trần Thiên Huy có chút khấp khởi mừng thầm.
"Ba, ba còn nói nữa, ba xem mặt Phương Hạo Vân đỏ ửng lên rồi kìa..." Đây là lần đầu tiên Trần Thanh Thanh biết đến một nam sinh hay đỏ mặt như vậy, cảm thấy rất khoái trá. Có điều với những lời nói cộc cằn kia của bố, trong lòng cô có chút không vừa lòng, sao mình lại không gả được cơ chứ? Thật là hận không để đâu cho hết. Không phải cô khoác lác, nếu như cô muốn kết hôn, lập tức sẽ có hàng trăm người đàn ông ưu tú xếp hàng rồi mà xin cầu hôn với cô.
" Ha ha!"
Trần Thiên Huy cười khục khục, mời Phương Hạo Vân ngồi vào văn phòng làm việc, ngước đầu lên điềm nhiên hỏi: "Nghe Thanh Thanh nói, bây giờ cháu đang làm nhân viên nghiệp vụ của tập đoàn Thịnh Hâm, lần này tới đây là vì chuyện đầu tư của tập đoàn bên chú đúng không nào? Cháu biết không, chú vào nghề suốt bao năm qua, nhưng chưa từng đàm phán với nhân viên nghiệp vụ bao giờ cả..."
Phương Hạo Vân ngồi nghiêm chỉnh, khẽ gật gù nói: "Cháu biết, cho nên cháu mới quen chú thông qua học tỷ."
" Đúng vậy, nếu không phải là Thanh Thanh, thì chắc chú đã không gặp cháu đâu." Trần Thiên Huy đột ngột thay đổi chủ đề nói: "Nói thẳng thắn luôn với cháu, dự án đầu tư lần này của chú không có ý định hợp tác với tập đoàn Thịnh Hâm bên cháu..."
"Vậy tại sao chú còn muốn gặp cháu?" Phương Hạo Vân vốn dĩ cũng chẳng ôm quá nhiều hy vọng, có điều hắn không nghĩ rằng, Trần Thiên Huy nãy giờ nhiệt tình sởi lởi như thế bỗng dưng lại độp ngay một câu từ chối thẳng thừng vào mặt hắn.
" Bởi vì chú muốn gặp cháu."
Trần Thiên Huy khẽ trầm mắt xuống, cẩn thận nhìn thật kỹ Phương Hạo Vân, điềm nhiên nói: "Cháu là người đàn ông đầu tiên mà Thanh Thanh nhắc tới trước mặt ta, cho nên ta rất tò mò, Phương Hạo Vân rốt cuộc là một người thế nào, mà lại khiến cho đứa con gái rượu của ta phải ngưỡng mộ như vậy."
"Oạch!"
Phương Hạo Vân có chút bực bội, bận bịu suốt cả ngày trời, hóa ra là cái ông chủ tịch Trần này muốn gặp mình mà chả có quan hệ công việc gì sất, chỉ thuần túy là xem mặt mà thôi.