Truyện tranh >> Hoán Kiểm Trọng Sinh >>Chương 40: Hai cô nàng cãi nhau

Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương 40: Hai cô nàng cãi nhau

" Học tỷ, tôi nghĩ chị đã hiểu lầm tôi rồi, tối hôm qua tôi ngủ ở trên ghế sô pha mà..." Phương Hạo Vân cuống quít giải thích, nếu cứ để tình hình diễn biến như vậy, thì vị phó hội trưởng hội võ thuật Trần Thanh Thanh có lẽ sẽ phải liều một trận với mình rồi.

" Vậy chuyện gì đã xảy ra với quần áo của tôi? Lẽ nào không phải cậu thay ra hay sao?" Thật ra Trần Thanh Thanh cũng không thể xác định được liệu thật sự có phải mình bị Phương Hạo Vân làm nhục hay không. Sau khi buổi sáng thức dậy, cô phát hiện ra rằng quần áo của mình đến cả nội y cũng đã bị thay hết, sau đó từ những tấm ảnh để đầu giường cô đã phán đoán rằng mình đang ở trong phòng của Phương Hạo Vân. Hồi tưởng lại việc tối qua mình uống nhiều rượu như vậy, tự mình đã nghĩ là mình bị chà đạp lên rồi, cho nên cảm xúc mới bấn loạn và kích động như vậy. Nghe Phương Hạo Vân giải thích như vậy, cảm xúc của cô cũng dần dần bình tĩnh lại, nghĩ lại cẩn thận, mình là gái còn trinh, nếu như quả thật bị Phương Hạo Vân chà đạp, vậy thì phải ra máu với đúng. Thế nhưng trên giường lại không hề thấy dấu vết của máu, hơn nữa phần dưới thân thể của cô cũng không cảm thấy có cảm giác gì khác lạ cả.

Nghĩ tới đây, cô bất chợt thở ra một hơi. Nhưng về chuyện thay nội y, thì cô vẫn cứ đang canh cánh trong lòng. Dù sao thì mình vẫn là một cô con gái nhà lành trong trắng.

" Không phải tôi thay, là tôi nhờ chị Mai thay cho chị." Phương Hạo Vân nhìn thấy Trần Thanh Thanh đã bình tâm trở lại, cũng thở phào ra một hơi.

" Chị Mai là ai? " Trần Thanh Thanh nghi hoặc hỏi.

" Là tôi..." Đúng vào lúc này, Tạ Mai Nhi mở cánh cửa phòng đi ra, cô dụi dụi đôi mắt, không được vui vẻ lắm hỏi:" Mới sáng sớm tinh mơ, vậy mà hai người còn làm trò gì thế? Cãi nhau điên hết cả tiết lên được."

" Trong phòng của cậu tại sao lại có người phụ nữ khác nữa?" Trần Thanh Thanh nhìn thấy vẻ mặt ngái ngủ của Tạ Mai Nhi, lập tức chống nạnh lên dò hỏi.

" Cái gì là phụ nữ khác? Lạy hồn, tôi cũng là chủ nhân của căn phòng này được chưa?" Tạ Mai Nhi ngày thường lúc nào cũng 8 giờ sáng mới dậy, 9 giờ công ty mới bắt đầu làm việc, nên không lo bị muộn giờ làm. Bây giờ giấc mộng đẹp bị quấy nhiễu, trong bụng vốn đã ôm một cục tức rồi, lúc này lại bị cái cô Trần Thanh Thanh kia giương mắt lên thách thức, cơn điên tiết lại bốc lên: " Tôi nói cho mà nghe nhé cái cô bé sinh viên này, đi uống rượu với người khác giới mà lại say bét nhè ra, hành vi như vậy rất ư là nguy hiểm cô có biết không? Cũng may đó lại là Hạo Vân nhà tôi, nếu đổi là người khác, không biết sẽ còn xảy ra chuyện đồi bại gì nữa. Giờ tôi khẳng định lại với cô, tối qua người thay giúp đồ cho cô là tôi, Hạo Vân ngủ trên ghế sô pha, nếu như không còn thắc mắc gì nữa, tôi hy vọng là cô lượn đi cho nước nó trong càng nhanh càng tốt nhá!"

Nghe những câu nói găm đầy giáo mác kia của Tạ Mai Nhi, Trần Thanh Thanh nhất thời trở nên không vui vẻ, tôi say rượu với người khác giới là cam tâm tình nguyện, can dự gì tới chị. Hơn nữa, cô cũng thật lòng an tâm với nhân phẩm của Phương Hạo Vân nên mới dám làm vậy.

Cô bỗng nhiên quên béng những hiểu lầm và tình cảm kích động khi trước với Phương Hạo Vân.

" Đợi đã, chị bảo chị cũng là chủ nhân của căn phòng này?" Trần Thanh Thanh một lần nữa lại linh tính ra điều gì đó, giật mình kêu lên: "Hạo Vân, cậu sống chung với chị ta?"

Tạ Mai Nhi cướp lời Phương Hạo Vân trả lời, nói lập lờ nước đôi: "Căn phòng này là của chung giữa hai chúng tôi..."

" Thì ra cậu lại là người như vậy." Trần Thanh Thanh bỗng nhiên nghĩ tới cô em họ Hàn Tuyết Nhi, cô bé đáng thương, e là cô nhóc vẫn chưa biết bạn trai của mình đang sống chung đụng với một con hồ ly tinh. Từ việc đồng tình với cô em họ, Trần Thanh Thanh không khỏi đem cái công của Tạ Mai Nhi giúp cô thay quần áo biến thành một mụ đàn bà hồ ly tinh.

" Phương Hạo Vân, tôi sẽ kể lại chuyện ngày hôm nay cho em họ của tôi nghe..." Trần Thanh Thanh tức giận trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân.

Em họ? Hàn Tuyết Nhi. Phương Hạo Vân đờ người một lúc, rồi rất nhanh sau đó nhớ tới Hàn Tuyết Nhi. Thế nhưng, hắn có một chút khó hiểu, hắn ở chung phòng trọ với người khác giới thì liên quan quái gì tới Hàn Tuyết Nhi.

Phương Hạo Vân cũng không biết rằng, từ lâu Hàn Tuyết Nhi đã luôn miệng coi hắn là bạn trai của mình rồi.

" Hạo Vân, cậu có quan hệ thế nào với em họ của cô ta?" Tạ Mai Nhi buột miệng hỏi.

" Bạn bình thường thôi." Phương Hạo Vân nói thản nhiên.



Tạ Mai Nhi lại nghĩ tới Bạch Lăng Kỳ, không khỏi khẽ gắt một tiếng: " Cậu ấy à, phong lưu lắm..."

Vốn dĩ Tạ Mai Nhi đang đứng ở lập trường của Bạch Lăng Kỳ mới nói những lời như vậy, nhưng đối với Trần Thanh Thanh thì điều đó lại mang ý nghĩa khác rồi. Hồ ly tinh, quả nhiên là hồ ly tinh, nếu không khi biết người đàn ông của mình đã có người con gái khác, vậy mà vẫn còn cười xuề xòa được. Một phụ nữ rộng lượng như vậy quả thực ít thấy.

"Được rồi, mặc xác chuyện của các người, tôi phải đi làm đây..." Tạ Mai Nhi cảm thấy mình không nhất thiết phải dây dưa vào mớ bòng bong tình ái này, cô với Phương Hạo Vân chỉ là quan hệ bạn cùng phòng mà thôi.

....

...

"Phong lưu à, được rồi, tôi nhất định sẽ bảo Tuyết Nhi nó chia tay với anh..." Sau khi bỏ lại một câu nói đó, Trần Thanh Thanh xoay người đi vào phòng Phương Hạo Vân. Mặc trên mình bộ váy ngủ với nội y của mụ hồ ly tinh kia thực sự khiến cô thấy không được dễ chịu cho lắm. Cô quyết định chạy mau về phòng thay ra, cho dù quần áo của mình dơ dáy đến cỡ nào cũng phải thay.


Phương Hạo Vân chẳng biết nói sao đứng im tại chỗ, trong lòng đầy suy tư, hắn với Hàn Tuyết Nhi đã có lúc nào vui vẻ với nhau đâu. Tuy hắn đã tính tới chuyện "động phòng" với cô, nhưng giữa hai người cũng chẳng phải là quan hệ bồ bịch.

" Thần kinh!" Phương Hạo Vân thầm rủa một câu sau lưng Trần Thanh Thanh, rồi đi trở về bếp. Đôi co cả buổi, bụng cũng bắt đầu biểu tình. Hắn quyết định phải tự mình làm bữa sáng để ăn mau còn đi học, tiết học tiếng Anh ở trường hôm nay bắt đầu vào lúc 10 giờ.

" Phương Hạo Vân, cậu phải nói rõ ràng với Tuyết Nhi, Tuyết Nhi còn nhỏ... Chị không muốn nó phải chịu bất cứ tổn thương nào cả." Đúng vào lúc Phương Hạo Vân đang mân mê một cốc sữa bò trên miệng, đang chuẩn bị đút vào mồm thì Trần Thanh Thanh đi tới, với tay giật lấy cốc sữa, rồi uống một hơi đến cạn.

Không thèm đợi đến lúc Phương Hạo Vân biểu thị sự bất mãn, Trần Thanh Thanh đã bắt đầu mạnh miệng: "Trừng cái gì mà trừng, chị đang ở nhà của cậu thì tức là khách của nhà cậu rồi. Lẽ nào cậu định để khách bụng trống rỗng. Còn nữa, lúc nãy chị nói chuyện với cậu, cậu đều nghe rõ cả rồi chứ? Cậu đã sống chung chạ với người phụ nữ khác, vậy thì hãy mau mau mà nói rõ cho Tuyết Nhi, nó còn bé, tránh cho việc sau này càng lúc càng lún sâu vào..."

Phương Hạo Vân cúi đầu, gắp cho mình hai lát bánh mì, tỉnh bơ nói: " Tôi chẳng có quan hệ gì với Tuyết Nhi hết, chị đừng có nói lung tung. Còn nữa, tôi với chị Mai chỉ là bạn cùng phòng, chứ không phải sống "thử" như cô nghĩ. Nhân tiện nói cô biết luôn, chị Mai là đồng nghiệp của tôi..."

" Bạn cùng phòng?" Trần Thanh Thanh đứng ngây ngốc, rồi bất chợt cười tươi nói: "Là nhân viên của công ty các cậu? Trông cũng khá khẩm đấy, đúng rồi, cậu nói là nhân viên bình thường, không phải là nói cô gái đó chứ? Nhưng tại sao chị vẫn thấy trên người cô ta có máu hồ ly tinh. Cậu cần phải cẩn thận mới được..."

" Ai!" Phương Hạo Vân nhẹ nhàng hắt ra một tiếng: " Con gái tội gì phải làm khó cho con gái chứ?"

"Xí!" Trần Thanh Thanh khinh khỉnh cười nhạt: "Nói cái gì thế, lại còn nói có vần nữa chứ."

" Đúng rồi, có chuyện này chị muốn hỏi cậu, hôm đó người ở trong nhà dân bắn chết bọn cướp, cứu lấy Tuyết Nhi có phải là cậu không?" Trần Thanh Thanh vừa mới gạt bỏ những ngữ khí trêu chọc lúc trước, lúc này thanh âm nghiêm nghị hơn rất nhiều.

"Không phải tôi." Phương Hạo Vân mang theo ngữ khí không thân thiện lắm nói: "Học tỉ, xin chị thực tế một chút đi, tôi chỉ hiểu đôi chút về võ thuật thôi, cô nghĩ tôi là siêu nhân trong khố ngoài quần chắc?"

" Không phải thì thôi, việc gì cậu phải hung dữ thế chứ?" Trần Thanh Thanh cũng trừng mắt lại với Hạo Vân, rồi lẩm bẩm trong miệng: "Ăn no rồi, bản tiểu thư phải về trường đây." Nói rồi, không thèm để ý tới Phương Hạo Vân, cầm lấy chiếc túi nhỏ của mình, rồi rời khỏi căn phòng.


Sau đó Phương Hạo Vân cũng vội vàng đi học, tại phòng học bên cầu thang nghe giảng về bài tiếng Anh cấp độ đại học cùng với một trăm sinh viên khác. Sau khi ăn trưa xong ở căng tin trường, Phương Hạo Vân trở về phòng 314 đi chơi một chuyến, tán dóc chuyện trên trời dưới đất với bạn học Đường Dần, Trương Binh. Bởi vì buổi chiều còn có tiết, cho nên hắn cũng không quay về nhà trọ Kim Hoa. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hai rưỡi chiều có tiết về môn thống kê, Phương Hạo Vân chưa bao giờ trốn tiết, đúng giờ đi tới phòng học.

Liên tiếp mấy ngày, Phương Hạo Vân dường như chỉ biết đến 3 điểm duy nhất, không phải là phòng học, phòng ngủ (trong ký túc xá) thì cũng là nhà trọ.

Trần Thanh Thanh từ sau ngày có vụ say rượu cũng không tới làm phiền hắn nữa.

Tạ Mai Nhi thì săn sóc hắn tận tâm hơn ngày trước, mỗi ngày đều chuẩn bị cho hắn một bữa tối tươm tất, Bạch Lăng Kỳ cũng bớt thời gian rỗi để tới thăm hắn mấy lần. Đương nhiên, từ sau vụ đọ nhau nấu ăn lần trước, quan hệ giữa hai cô gái đã có chút thay đổi, không còn là những cái trừng mắt lạnh lùng nữa, mà ngược lại là hướng theo xu thế thân mật của chị em.

Dì Bạch gần chỗ đó nhất nhưng lại rất ít liên hệ với hắn. Trước đây, Phương Hạo Vân từng nhận được những tin nhắn cô gửi cho, nói rằng gần đây cô phát hiện ra một số mặt cảm xúc tiêu cực của Phương Hạo Vân, chuẩn bị tập trung tinh thần từ từ nghiên cứu cho kỹ. Việc xem bệnh thay cho ba và đồng sự của Phương Hạo Vân chỉ có thể kéo dài tới những ngày này thôi.

Phương Hạo Vân rất hy vọng dì Bạch có thể mau chóng chữa trị được cho ba, nhưng hắn biết rằng, trong con mắt của dì, việc giải quyết những tác dụng phụ do Thiên phạt mang lại là điểm then chốt. Hắn biết dì Bạch làm như vậy hoàn toàn là vì hắn. Trong lòng hắn vô cùng cảm kích với dì Bạch.

...

...

Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều Phương Hạo Vân không có tiết học, dưới những cuộc điện thoại giục giã của bà chị, hắn đành phải chấp nhận một cách không cam tâm tới công ty báo cáo.

Vừa mới bước vào cửa chính của công ty, bà chị đã lại gọi điện tới, nói là đi thẳng tới phòng giám đốc gặp cô, giống như thể có chuyện gì đó quan trọng lắm.

Phương Hạo Vân cũng không nghĩ ngợi nhiều, nghe theo ý bà chị, gấp gáp đi tới phòng giám đốc.


" Chị, có chuyện gì gấp tìm em thế, rốt cuộc là có chuyện gì rồi?" Phương Hạo Vân mở cánh cửa ra, vội vàng hỏi.

" Thằng nhóc này, chuyện tốt của em đấy, chả trách em luôn miệng nói là muốn thuê phòng ở ngoài trường, thì ra là..." Phương Tuyết Di đang nằm nhoài người ra chiếc bàn làm việc viết bản kế hoạch, trông thấy cậu em bước vào lập tức ngẩng đầu lên chất vấn một mạch.

" Tức chết đi được, Hạo Vân ơi là Hạo Vân, em mới trưởng thành đấy à? Tại sao lại làm vậy?" Phương Tuyết Di có chút kích động, cô rời khỏi bàn làm việc, bước tới chỗ Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân chẳng hiểu mô tê gì, cũng không biết tại sao bỗng dưng bà chị lại nổi cơn thần kinh lên như vậy.

Tỏ ra một bộ mặt rất chi là vô tội, Phương Hạo Vân đưa hai mắt chằm chặp nhìn về bà chị, ngắm nhìn vẻ đẹp của cô, một búi tóc đen nhánh được vén lên, khuôn mặt tuy hơi dữ dằn, nhưng vẫn thanh thuần như cũ, cặp môi anh đào e ấp dưới sống mũi không ngừng mấp máy, bộ ngực cao cao nhô lên, không ngừng phập phồng theo những tiếng thở dồn dập. Trên mình là một bộ áo công sở rất trang nhã trắng toát, rất hợp với việc toát ra được khí chất đoan trang của phụ nữ. Dưới làn váy ngắn, từng thớ thịt ẩn hiện qua đôi tất mỏng tanh, hé mở cặp đùi căng mọng thon thả, khiến cho người ta khơi gợi lên những dục cảm trong lòng.

Phương Hạo Vân bất giác tham lam nhìn ngắm một hồi lâu, rồi sau đó mới mở miệng nói: "Chị, thế đã xảy ra chuyện gì, chị nói ra luôn đi?"

" Tức chết tôi mất, tức chết cả mẹ nữa, em nói chị nghe xem nào, có phải là em bị con hồ ly tinh Tạ Mai Nhi kia dụ dỗ bảo ở cùng không?" Phương Tuyết Di cau mày, lỗ mũi phập phồng thở hắt ra, rõ ràng là rất tức giận.

Cô đi vài bước, tới gần Phương Hạo Vân, rồi lại thở phù phù ra nói: "Nói đi, có phải em đang sống chung với Tạ Mai Nhi, hai người có... em nói gì đi chứ?"

Phương Hạo Vân khẽ giật mình, thì ra là chuyện này đây. Không biết bà chị này làm sao lại đánh hơi được chuyện đó nữa.

" Chị, sao chị lại biết?" Phương Hạo Vân có chút nghi hoặc.

"Hừ!"

Phương Tuyết Di hắt thật mạnh ra đằng mũi, gò má vốn thanh tú hồng hào trở nên trắng bệch, cô cả giận nói: "Làm sao chị biết? Bây giờ cả công ty này ai mà chả biết. Lẽ nào cậu không nghe người ta bàn tán ra vào sao? Nói là em đang sống chung phòng với Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ... Còn nói là em với hai ả đó... Bỏ đi, những lời đàm tiếu độc địa rỗi hơi đó chị không nói ra đâu. Hạo Vân, rốt cuộc em đang làm gì thế? Tại sao lại sống chung với hai con hồ ly dụ người đó. Tạ Mai Nhi thì thôi không nói, còn cái ả Trương Mỹ Kỳ, em biết nó là loại người gì không? Thanh danh muốn thối tha bao nhiêu thì là bấy nhiêu, ở trọ cùng với loại đàn bà như vậy, những ngày sau này của em sẽ không yên ổn đâu."

Phương Hạo Vân lập tức bình thường trở lại, chả trách trước đó khi bước vào công ty, đã cảm thấy những ánh mắt soi mói có chút khác thường của đám nhân viên tiếp tân, suy nghĩ cả nửa ngày, té ra là có "chim lợn" đang phao tin.

"Chị, chị hiểu nhầm rồi, em với chị Mai chỉ là quan hệ bạn cùng phòng, chị Mỹ Kỳ đã tái hôn với chồng cũ, đã chuyển đi từ lâu rồi. Bây giờ em và chị Mai mỗi người ở một phòng riêng." Phương Hạo Vân bình tĩnh giải thích từng tí một.

Phương Tuyết Di hừ một tiếng, nói: "Thật vậy à? Hai đứa không có xảy ra chuyện gì chứ..." Theo như những tin đồn ở công ty, Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ là trâu già thích gặm cỏ non, hai ả kết hợp với nhau cho Hạo Vân vào tròng, để thỏa mãn thú vui dâm dục của các ả... Nghe thấy thông tin như vậy, bảo Phương Tuyết Di có thể không tức không?

"Chị, lẽ nào chị lại không tin em ư? Em nói đều là sự thật, em với chị Mai chỉ có quan hệ bạn trọ mà thôi..." Việc đến nước này, Phương Hạo Vân cũng chỉ biết nói toạc hết ra chuyện trước kia trong lúc tìm phòng vô tình lại trọ chung với Tạ Mai Nhi.

Nghe xong đoạn tường thuật của cậu em, Phương Tuyết Di lập tức thở hắt ra một hơi, như thể trút được gánh nặng. Trước đó không phải là cô không tin nhân phẩm của cậu em, mà chỉ là cô lo lắng cho Phương Hạo Vân còn trẻ, dễ bị đàn bà nó mê hoặc, bây giờ nghe nó nói vậy, lập tức đã bớt lo đi bao nhiêu.

" Nói như vậy, những tin đồn đại trong công ty kia chỉ là bịa đặt sao?" Phương Tuyết Di lúc này vẻ mặt đã dịu đi rất nhiều, từ từ đi về bàn làm việc ngồi xuống.

"Dạ, đều là bịa đặt." Phương Hạo Vân khẽ gật đầu.

"Đừng để chị tìm ra đứa nào phao tin đồn nhảm này, chẳng tốt đẹp gì cho nó đâu." Phương Tuyết Di điên tiết dứ dứ nắm đấm trong tay, hừ giọng nói: "Công ty sẽ không bỏ qua cho những kẻ phao tin đồn nhảm bịa chuyện hại người."

" Chị, lời đồn cũng chẳng ghê gớm gì cho lắm, em thấy chị nên..."

Thấy Phương Hạo Vân định mở miệng, Phương Tuyết Di đưa tay ra ngăn lại, rất nghiêm túc nói: "Em không phải lo chuyện đó, chuyện này chị sẽ tra ra cho bằng được. Đúng rồi, em hãy mau chuyển chỗ trọ đi, chị giúp em đặt phòng. Một mình em trọ một phòng là được rồi. Tuy rằng Trương Mỹ Kỳ đã chuyển đi, nhưng Tạ Mai Nhi ở cùng với Trương Mỹ Kỳ, thanh danh của cô ta cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam. Chị không thích có kẻ ngày nào cũng chỉ thẳng vào sau lưng em mà nói xấu..."

Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương 40: Hai cô nàng cãi nhau