Tạ Mai Nhi cảm thấy một luồng hơi ấm lan tỏa từ dưới bụng dâng lên, cũng như vừa nãy, cô có cảm giác khoan thai dễ chịu. Sau đó, luồng hơi ấm tiếp tục len lỏi vào từng bộ phận trong cơ thể cô, chân khí chảy tới đâu ấm áp đến đó, còn có chút tê tê khiến cô vô cùng thích thú.
Cảm giác dễ chịu của cơ thể làm Tạ Mai Nhi quên đi thẹn thùng, hai mắt từ từ mở ra nhìn trộm Phương Hạo Vân, cô đang nghĩ cậu em này làm thế nào biết cách chữa trị hay như thế, đúng là quá đỗi kì diệu!
Cô nhìn thấy bàn tay của Phương Hạo Vân đang ấn vào vị trí cách chỗ kín không xa, trong lòng lại nổi lên cơn xấu hổ, vội vàng nhắm nghiền mắt không dám mở ra nữa.
Lúc này Phương Hạo Vân đã hoàn toàn tập trung, tâm vô tạp niệm, hắn đang ra sức vận hành chân khí từ cơ thể mình truyền sang cho Tạ Mai Nhi.
Không biết đã trải qua bao lâu, Phương Hạo Vân chắc chắn đã hoàn toàn đả thông hết kinh mạch Hội Âm, luồng hàn khí tích tụ trong đó bị xua tan triệt để, thế mới dừng tay. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tạ Mai Nhi cảm nhận được toàn thân của cô giờ đây nhẹ nhõm hẳn, nhất là phần thân dưới, hình như đang đắp một túi nước nóng, cô mơ hồ linh hồn mình đã thoát ly khỏi thể xác, đang bay lượn tự do trên bầu trời trong xanh.
"Chị Mai, xong rồi đó. Lần này chị sẽ không bị cơn đau nào hành hạ nữa đâu."
Phương Hạo Vân rụt tay lại, quệt mồ hôi lấm tấm trên trán, nhỏ tiếng thông báo. Việc chữa trị này đối với Phương Hạo Vân mà nói không đáng là gì, cũng không phải tiêu hao bao nhiêu chân khí, trán hắn vã đầy mồ hôi, hoàn toàn do xấu hổ gây ra, dù nói thế nào thì hôm nay hắn đã chạm vào chỗ nhạy cảm nhất của phụ nữ.
Được Phương Hạo Vân thông báo quá trình chữa trị hoàn tất, tâm trí của Tạ Mai Nhi mới rơi từ trên mây trở lại mặt đất, cô đỏ mặt nhìn Phương Hạo Vân, vội vàng kéo váy lên, chạy về phòng của mình đóng sầm cửa.
Tiếp đến, trong lúc Phương Hạo Vân còn đang ngơ ngác, Tạ Mai Nhi đỏ mặt mở he hé cánh cửa, chui đầu ra khe cửa lí nhí nói với hắn: "Hạo Vân, cám ơn em. Chúc ngủ ngon!"
……
Những ngày đi học thời gian trôi qua nhanh chóng, ba ngày chớp mắt đã trôi qua, hôm nay là thứ năm, theo như sắp xếp của lịch học, lớp của Phương Hạo Vân không có tiết. Hắn vốn định đến căn phòng thuê ở chung cư Kim Hoa thu xếp một chút cuộc sống sinh viên bên ngoài của mình, nhưng vừa mới nhận được cuộc gọi của Phương Tuyết Di, bảo hắn có mặt tại công ty. Phương Hạo Vân định lấy cớ phải lên lớp từ chối, nhưng phía đầu dây bên kia Phương Tuyết Di đọc thuộc làu làu lịch học của hắn, hơn nữa còn đe dọa nói cuộc gọi này là ý của ba, sau này hễ không có giờ lên giảng đường, hắn đều phải đến công ty làm việc.
Phương Hạo Vân không muốn ông bố Phương Tử Lân tức giận ảnh hưởng sức khỏe, vội gác máy đi thẳng một mạch từ trường đến công ty. Vừa bước vào phòng làm việc của tổ 2 bộ phận thị trường, Văn Kỳ lập tức thông báo với hắn: "Hạo Vân, giám đốc kêu em qua đó một chút…"
"Giám đốc?" Phương Hạo Vân ngớ mặt ra một lúc, mau chóng hiểu ra, giám đốc chẳng phải là bà chị Phương Tuyết Di đó ư. Hắn gật đầu mỉm cười đáp: "Dạ, em biết rồi, bây giờ em đi liền."
Tạ Mai Nhi đưa mắt nhìn trộm Phương Hạo Vân rất nhanh, sau đó lại vội vàng cúi đầu xuống, kể từ ngày Phương Hạo Vân vận chân khí chữa trị cơn đau bụng kinh giúp cô, cô không dám nhìn vào mắt hắn, nhất là khi nghĩ tới chỗ nhạy cảm của mình từng được phơi bày lồ lộ dưới mắt gã trai này, bị hắn nhìn vào, bị hắn sờ trúng, trái tim cô đập nhanh đến mức muốn rớt ra ngoài, sắc mặt ửng đỏ tận mang tai.
Trương Mỹ Kỳ phát hiện ra thái độ kì quặc của Tạ Mai Nhi, hỏi nhỏ: "Mai Nhi, giữa hai người…"
"Không có gì!"
Tạ Mai Nhi hấp tấp trả lời, sắc mặt càng lúc càng đỏ chót lên, trong lòng bối rối. Nhằm che giấu nội tâm của mình, Tạ Mai Nhi vội đưa tay cầm một xấp tài liệu của khách hàng lật xem.
"Mai Nhi, cầm ngược rồi kìa." Trương Mỹ Kỳ lộ vẻ nghi ngờ lên tiếng nhắc nhở.
……
"Hạo Vân, đây là lịch học mà ba vừa fax qua cho chị, sau này những lúc không lên lớp em đều phải đến công ty làm việc…"
Phương Tuyết Di khoái chí vẫy vẫy tờ giấy trên tay, nghiêm túc nói: "Bắt đầu từ hôm nay, bổn giám đốc sẽ đích thân phụ trách kiểm tra chuyên cần và thành tích nghiệp vụ của em. Hơn nữa tổng giám đốc và chủ tịch tập đoàn cũng sẽ theo dõi sát sao, em phải cố gắng làm việc… Hạo Vân à, sự quan tâm và thử thách mà em sắp đối mặt có thể là nghiêm ngặt duy nhất trong toàn công ty nhé…"
Phương Hạo Vân ngẩng đầu nhìn qua đó, thấy Phương Tuyết Di mặc một bộ đồ công sở màu trắng sữa, những đường cong quyến rũ của cơ thể hiện rõ mồn một dưới bộ đồ trắng, mái tóc mềm mại được cài lại bằng cây trâm ngọc nhìn rất trang nhã, trên khuôn mặt hồng hào đang nở một nụ cười khoái chí.
"Chị ơi, vậy lấy đâu ra thời gian để em ôn tập bài vở?" Phương Hạo Vân sụ mặt cố tìm kiếm một tia hy vọng.
"Em yên tâm, vấn đề em lo lắng ba cũng đã tính đến rồi." Phương Tuyết Di dập tắt cái cớ ôn tập bài vở của hắn, nói: "Em đừng quên mất, chị của em là thạc sĩ ngành kinh tế tài chính đó nha, đôn đốc phụ đạo cho em trong việc học hoàn toàn nằm trong khả năng của chị."
Nói đến đây, đôi mắt đen láy xinh đẹp của Phương Tuyết Di quan tâm nhìn vào Phương Hạo Vân, hỏi: "Hạo Vân, việc em thuê nhà bên ngoài làm đến đâu rồi? Mấy hôm nay không nghe em nhắc gì đến nữa. Ba và mẹ đã nói rồi, để hôm nào đó chị sẽ đích thân đi coi thử chỗ em thuê, nếu không họ không yên tâm."
Phương Hạo Vân bối rối khẽ gật đầu, sau đó mới trả lời: "Không cần xem đâu chị, em thuê nhà ở chung cư Kim Hoa gần trường thôi…" Hiển nhiên hắn không muốn cho bà chị biết chuyện hắn và Tạ Mai Nhi cùng ở chung một căn hộ.
"Hạo Vân, em ngồi đi, sao cứ đứng đó nói chuyện với chị vậy?" Thấy Phương Hạo Vân đứng trước mặt mình nãy giờ, Phương Tuyết Di cảm thấy tức cười, ân cần mời cậu em ngồi xuống.
Nụ cười đó khiến Phương Hạo Vân nhìn không chớp mắt. Phương Tuyết Di thấy nhồn nhột, cô ho nhẹ một tiếng, nói: "Thằng ranh này, em chăm chú nhìn gì đó?"
"Nhìn người đẹp!" Phương Hạo Vân trả lời thật thà.
"Thằng ranh, công phu nịnh bợ của em càng lúc càng giỏi đó nha…" Được người khác khen là người đẹp, đương nhiên cô gái nào cũng cảm thấy vui, Phương Tuyết Di tuy là nữ doanh nhân thành đạt nhưng cũng không ngoại lệ, thích được khen là bản tính của con người mà.
Phương Hạo Vân bước tới kéo ghế ngồi xuống trước mặt chị gái.
"Hạo Vân, từ nay em phải tự trả tiền thuê nhà, em cần cố gắng làm hợp đồng nghiệp vụ cho công ty thôi. Ba đã nói trong cơ thể em đang chảy dòng máu của nhà họ Phương, trời sinh ra đã mang gien kinh doanh làm giàu, cả gia đình đặt rất nhiều kì vọng vào em." Phương Tuyết Di lựa lời khích lệ: "Cố gắng lên em trai! Cả nhà đều tin tưởng em sẽ làm được."
Phương Hạo Vân chán ngán trong lòng, hắn nào phải đang chảy dòng máu của nhà họ Phương, bắt hắn đi kinh doanh chẳng thà kêu hắn đi giết người, nhưng nghĩ lại những ngày này hình như Thiên phạt đang nhen nhóm phát tác. Hắn biết mình phải tìm giết một kẻ ác nào đó, nếu không Thiên phạt nổi tác dụng rất có thể sẽ ảnh hưởng tâm chí của hắn.
Trong lúc Phương Hạo Vân đang im lặng nghĩ ngợi, Phương Tuyết Di nhận được một cuộc điện gọi đến, không biết nội dung của cuộc gọi là gì, nhưng khi Phương Tuyết Di đặt điện thoại xuống, sắc mặt bỗng trở nên khó coi, không sao che giấu được nỗi ưu sầu toát ra.
"Chị, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Phương Hạo Vân đoan chắc có khả năng việc kinh doanh của công ty xảy ra chuyện, vội quan tâm hỏi thăm.