Truyện tranh >> Hoa Hồng Của Lương Hiện >>Chương 65: Hoàn Chính Văn

Hoa Hồng Của Lương Hiện - Chương 65: Hoàn Chính Văn


Edit:Ninh Hinh

Đêm 30, trừ tịch.

Trên tầng hai của ngôi biệt thự nghỉ dưỡng, ánh nắng chói chang xuyên qua lớp vải salin mỏng chậm rãi tiến vào mang theo bóng cây xanh bên ngoài không ngừng lay động.

Minh Tự nheo mắt lăn qua lộn lại, vừa muốn tỉnh đã cảm nhận được Lương Hiện duỗi tay ôm lấy cô vào lòng.

Động tác vô cùng tự nhiên giống như việc này đã làm vô số lần.

Đầu cô chôn ở hõm vai của anh, tỉnh một lát lại bắt đầu ngủ gật một lúc mới chậm rãi mở mắt bật thốt "Hôm nay là 30 "

"Ừm" Lương Hiện đặt một tay lên eo cô, giọng nói vô cùng uể oải "Em muốn đi đâu?"

"Đi đâu cũng được hết" Minh Tự ở trong lòng ngực anh cọ cọ, bỗng nhiên thốt lên " Chúng ta ngủ thêm một chút nữa cũng tốt."

Nói là ngủ thêm một chút nhưng kỳ thật Minh Tự hoàn toàn không định ngủ. Lâu lâu cô ngẩng đầu lên trò chuyện với anh, sau đó làm nũng, đùa dai bóp bóp mặt anh, cả người lười biếng như một con mèo nhỏ.

Lương Hiện tùy ý để mặc Minh Tự thỏa sức quấy rối trên người mình, chỉ khi thấy hành động cô bắt đầu chán muốn dừng lại mới đem người áp xuống.

- --

Minh Tự phát hiện ra rằng dù thời tiết có hay không có thay đổi thì cái phương diện kia của Lương Hiện hình như không hề có chút xíu gì gọi là ảnh hưởng hoặc thậm chí có khi nó còn tăng thêm, lúc trước ở Bình Thành, sáng sớm Minh Tự cũng không thiếu lần càng quấy anh nhưng Lương Hiện thường thường chỉ là đơn giản thu một cái lợi ích rồi rời đi.

Cho nên hôm nay mới dám trêu chọc anh hết lần này đến lần khác.

Nhưng không ngờ được tình thế sáng nay lại hoàn toàn trái ngược, mặc kệ cô phản kháng như thế nào Lương Hiện cũng như cũ, không hề có ý định buông tha, mà rõ ràng tối hôm qua hai người hơn nửa đêm mới ngủ, cũng không biết anh ở đâu có nhiều tinh lực dồn lên người cô như vậy.

Sau khi kết thúc, Minh Tự được anh ôm đi tắm và nghiễm nhiên, bộ dáng chính là đối với cuộc sống này không còn gì nữa để luyến tiếc.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua ô cửa kính soi thẳng xuống sàn nhà,lúc này trong phòng vô cùng sáng sủa, Minh Tự cúi đầu nhìn nhìn nhất thời hiểu ra hàng chữ "Ban ngày ngang nhiên làm loạn" nào đó rốt cuộc là sâu đến mức nào.

Đột nhiên cô cảm thấy xấu hổ, nắm lấy chiếc áo sơ mi duy nhất trên người mình khó hiểu quay đầu hỏi Lương Hiện "Lương Hiện,anh phải thành thật trả lời cho em, cái phương diện đàn ông kia của các anh có phải mùa hè đều đặc biệt mãnh liệt không?"

Ánh mắt còn rất chi là nghiêm túc.

Lương Hiện nghiêng đầu "Phải nói như thế nào?"

"Thì......" Nói đến đây, Minh Tự bắt đầu hơi hơi đỏ mặt.

Cô nhanh chóng so sánh buổi sáng của anh ở Bình Thành với buổi sáng của anh ở đây, biểu hiện chính là hoàn toàn đối lập."Chúng ta thường không làm vào buổi sáng vì phải đi làm." Lương Hiện liếc mắt nhìn cô một cái, khóe mắt cong cong mỉm cười đầy vẻ xấu xa "Bất quá không nghĩ tới em vậy mà cảm thấy mất mát?"

"Mau lăn đi cho em, ai mất mát chứ!" Minh Tự thẹn quá thành giận, nếu không phải chính mình còn bị anh ôm trong lòng khẳng định đã nhấc chân lên đá anh đi rồi.

Nhất định là bị úng não,úng não mới hỏi Lương Hiện cái loại vấn đề này.

- --

Gần đến giữa trưa cả hai mới rời khỏi phòng ngủ đến nhà hàng phía tây ngôi biệt thự nghỉ dưỡng dùng bữa.

Từ đây nhìn ra phía ngoài có thể nhìn thấy hình cung đường ven biển, từng đợt sóng đuổi nhau tạt vào bờ.

Vào lúc này, bạn bè của họ ở Bình Thành vừa mới rời khỏi giường, lục đục lần lượt gửi lời chúc mừng năm mới.

Minh Tự nhìn tin nhắn,không chút vội vã trả lời từng người mà cơm đều là Lương Hiện đưa đến bên miệng,được nuông chiều đến mức người gặp người ghét.



Sau bữa trưa, hai người vào phòng bida chơi một chút, chờ ánh mặt trời bắt đầu dịu đi mới chuẩn bị ra cửa.

Minh Tự cẩn thận bôi kem chống nắng sau đó quay sang muốn bôi cho Lương Hiện nhưng lại bị anh tránh né,Minh Tự cả người khó chịu bắt đầu giở tính bướng bỉnh.

Ầm ĩ với nhau thêm mười mấy phút, khi chuẩn bị ra cửa, Minh Tự không lấy mũ che nắng mà sai Lương Hiện bung dù cho cô.

Đây là hòn đảo tư nhân của một người bạn khá thân thiết với Lương Hiện trước đó với diện tích chiếm hơn 100 ha, đường bờ biển trải dài và quan trọng hơn là giờ đây,nó đã và đang trở thành một khu nghỉ mát cao cấp tách biệt vào những dịp nghỉ phép.

Ở đây không mở cửa cho quá nhiều người đến, khoảng cách đến trung tâm tương đối khá xa và cũng có những lính canh đặc biệt.

Minh Tự mang kính râm màu đen, môi đỏ lựng đứng cùng một chỗ với Lương Hiện, nam thanh nữ tú, ngoại hình vô cùng bắt mắt. Chưa kể hôm nay hai người còn đặc biệt diện couple áo sơ mi và váy ngắn.

Khi đi du lịch quanh Lục Đảo để xem rừng mưa nhiệt đới, một số người thậm chí đã chụp ảnh họ.

Lương Hiện ra hiệu cho vệ sĩ xử lý.

Thạch Thái từ đầu đến cuối đều là một bộ lạnh lùng, sau khi nhận lệnh anh ta cứng nhắc nói "Yêu cầu các vị tiểu thư đây lập tức xoá bỏ ảnh chụp", thân hình cao lớn kèm theo khuôn mặt lạnh lùng làm cho mấy cô gái nhỏ bị doạ sợ tới mức thiếu chút nữa thì rơi nước mắt.


Minh Tự không nói nên lời nhìn Lương Hiện mà Lương Hiện bên này cũng hiểu cái nhìn ngầm này rốt cuộc là như thế nào, nhẹ nhàng bật cười một cái.

- ------Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------

Trên đảo có nhiều hoạt động du lịch như bơi lội, lên phi cơ ngắm biển, lặn sâu dưới đáy đại dương, chèo thuyền, câu cá,... nhưng bất quá Minh Tự không hề có chút hứng thú nào với mấy cái hoạt động này, cô đặc biệt không thích nước cho nên cuối cùng hai người đành phải cùng nhau quay lại ngôi biệt thự.

"Kỳ thật anh có thể đi lặn cùng với những người khác, em ở bên cạnh nhìn cũng không có gì không tốt." Minh Tự lay lay cánh tay Lương Hiện "Cho nên làm gì có chuyện em không xuống nước thì anh liền không xuống nước chứ?"

Minh Tự nhìn ra được, Lương Hiện rất thích lặn hoặc tham gia mấy cái hoạt động bơi lội tập thể.

"Vậy bây giờ chúng ta đi bơi được không em?" Lương Hiện chỉ tay về phía bãi biển cách biệt thự không xa.

Nơi này hàng năm không có quá nhiều người đến thậm chí có khi là không có ngoại trừ các chuyên gia đến xử lý định kỳ trông vô cùng sạch sẽ.

"Được, em sẽ ở trên xem anh bơi." Minh Tự lần đầu tiên thể hiện lập trường rõ ràng và nhấn mạnh một lần nữa "Dù sao thì em sẽ không xuống nước".

Cô vẫn còn một chút sợ nước cho nên mới từ chối nó gần như không cần phải suy nghĩ.

Lương Hiện xoa tóc cô "Được"

Lương Hiện vào phòng thay quần bơi, sau đó mang theo hai chiếc khăn tắm,đợi Minh Tự bôi xong kem chống nắng thuận tay ôm một cái vòng bơi hình con vịt,lúc này mới nhanh chóng ra khỏi biệt thự.

Anh khẽ nhướng mày khi nhìn thấy nó "Em đổi ý rồi à?"

Minh Tự "Hừ" một tiếng"Mới không có."

Cô ấy không xuống nước, nhưng nếu kỹ năng bơi của Lương Hiện ở mức trung bình nhưng lại ngại xấu hổ không nói ra với cô ấy thì sao?

Cho nên....cái vòng bơi này là cô đặc biệt chuẩn bị cho anh.

Và tất nhiên cái phong cách vòng bơi hình chú vịt màu vàng chói lọi này là do cô bí mật vì anh mà chọn.

Bất quá sự thật chứng minh, sự lo lắng kia của Minh Tự quá mức dư thừa,kĩ thuật bơi của Lương Hiện quả thật rất tốt, sau khi hoạt động gân cốt, Lương Hiện hoàn toàn có thể xuống nước mà không cần dùng tới vòng bơi in hình dáng chú vịt kia.

Trên bãi biển có những chiếc dù che nắng và những chiếc ghế ngồi ngoài trời, Minh Tự tháo kính râm ra, nhàn nhã lấy cảnh đẹp làm niềm vui.

Kỳ thật khi còn nhỏ Minh Tự rất thích bơi lội, nói chi ngay cả hiện tại đối với nó cũng không thể tính là quá mức chán ghét nhưng chung quy vẫn là không thể nào vượt qua khỏi rào cản trong lòng.


Lương Hiện không bơi quá lâu, rất nhanh đã thấy anh đi lên, Minh Tự nhìn anh có chút kỳ quái nói "Sao anh không bơi nữa?"

Lương Hiện không trả lời, lập tức khom lưng bế cô lên.

Minh Tự ngồi đây nãy giờ,bị ấm áp nhiễm đến cả người đều ấm áp đột nhiên lúc này dán vào làn da lạnh giá đầy những giọt nước của anh, cảm giác như có một luồng điện lạ xẹt qua người, khiến cô khẽ rùng mình.

"Làm gì thế." Minh Tự chỉ kịp ném khăn tắm đang đắp trên người lên ghế nằm, hai tay bám lấy bờ vai của anh, ho nhẹ một tiếng "Nhanh như vậy đã nhớ em rồi sao?"

"Nhớ" Lương Hiện cười khẽ, hôn hôn lên chóp mũi Minh Tự "Một mình em đợi ở chỗ này không nhàm chán sao?"

"May mà ở đây có thể ngắm một soái ca " Cô duỗi tay nhéo mặt Lương Hiện, bỗng nhiên có chút tức giận "Nếu không phải tại anh, em sẽ sợ nước sao?!"

Lương Hiện có chút không hiểu lời này "Tại sao chứ?"

"Chính là lần chúng ta đến thăm mẹ anh, bác sĩ Trần đã nói đùa rằng nếu sau này em có thể gả cho anh thì em có thể chân chính gọi dì Bạch là mẹ " Minh Tự dừng lại, như thể có một chút xấu hổ và ngượng ngùng đan xen "Sau đó, em bị lời nói này làm cho hoảng sợ, sau lại cùng mọi người chơi chơi trong lúc thất thần mới trượt chân rơi xuống bể bơi. Anh nói, chuyện này anh có phải nên chịu trách nhiệm với em một chút không?"

Càng nói cô càng ủy khuất, ý nói bên trong sai càng thêm sai "Lúc đó ngay cả ý định muốn học bơi lội em cũng không dám."

Lương Hiện nghĩ lại, thật đúng là cũng cùng anh có chút quan hệ "Vậy anh ôm em thử xuống đó có được không?"

"Anh sẽ không đem em ném xuống đó chứ?" Minh Tự nghiêng đầu,ánh mắt tràn ngập sự hoài nghi.

"Thật đúng là một cô gái xấu xa." Lương Hiện trán áp trán Minh Tự giống như một sự trừng phạt nho nhỏ.

Minh Tự cong môi cười trộm.

Có Lương Hiện ôm, cho dù xuống nước cũng không có gì đáng sợ.

Đầu tiên đầu ngón chân chạm vào mặt biển, lần lượt cảm nhận từng đợt sóng dâng lên mặt đất, chạm vào thật lạ và mát mẻ. Minh Tự cong ngón chân lên, một lúc sau cũng quen, lại dùng ngón chân đá vào mặt nước.

Giờ phút này, mặt trời sắp lặn, ánh vàng rực rỡ trên mặt biển, sóng biển như vỡ vụn trôi nổi. Minh Tự nhìn nước biển vàng bị chính mình đạp đi, lại phục hồi như cũ.

Lương Hiện nhận thấy cô dần thả lỏng, lúc này mới thấp giọng hỏi "Có muốn đi xuống đó thử không?"

Có lẽ vì có anh bên cạnh, cho nên lá gan Minh Tự cũng lớn hơn, cô gật gật đầu, không quên bổ sung "Vạn nhất nếu xảy ra chuyện gì, anh nhất định phải kịp thời kéo em lên."


Lương Hiện cười cười, chậm rãi buông tay ra, đổi lấy đỡ lấy cánh tay cô "Đương nhiên."

Nơi này nước biển không qua khỏi vòng eo Minh Tự, nếu hơi không lưu ý, sóng biển sẽ đánh lại đây làm cho cơ thể có hơi lung lay, Minh Tự bắt lấy cánh tay anh, đứng tại chỗ một lát sau đó lại nóng lòng muốn thử di chuyển.

Lương Hiện đương nhiên sẽ đảm nhận vai trò huấn luyện viên.

Kỳ thật Minh Tự đã từng học bơi lội, chỉ là sau này ở trên cạn nhiều năm thêm việc có bóng ma với nước cho nên cũng sớm quên mất.

"Chờ em có thể bơi, cũng không thể lúc nào cũng cho em tự mình xuống nước." Lương Hiện nhẹ nhàng nhéo nhéo gương mặt trắng nõn kia, trong mắt lóe lên không ít ý cười "Anh làm cho em một cái thẻ bài nho nhỏ."

"Cái gì mà là thẻ bài nho nhỏ?"

"Nó giống như thẻ cấp ở công viên. Em có thể đi bất cứ nơi đâu,muốn bơi phải được anh đóng dấu " Lương Hiện còn ra vẻ rất nghiêm trang "Hoặc là làm một cái vòng cổ, khi bơi có thể mang ở ngay trên cổ, ngày thường anh sẽ là người bảo quản nó cho nên nếu em trốn đi,không có thẻ bài chứng tỏ anh không phê chuẩn."

Minh Tự "Hừ" một tiếng"Em cũng không phải cẩu! Anh đó, thật ấu trĩ."

"Em dám lặp lại lần nữa?" Đôi mắt anh nheo nheo, trong giọng nói ngầm có một loại uy hiếp.


"Ấu trĩ ấu trĩ ấu trĩ." Minh Tự một hơi nói ba lần.

Lương Hiện nhìn cô,hai người cứng rắn mắt đối mắt rồi bật cười thành tiếng.

"Anh mới không cùng em so đo." Một lúc sau, anh duỗi tay về phía cô và nói một cách khá hào phóng "Đến ôm anh một cái, anh tặng cho em một món quà."

"Cái gì thế?" Minh Tự kiên quyết không muốn bị món quà kia lừa nhưng lại nhịn không được tò mò.

Cô ôm lấy eo anh, nghĩ nghĩ, đơn giản tặng kèm một cái làm nũng "Ông xã, món quà kia là cái gì thế?"

Thực tiễn chứng minh, Lương Hiện đối với cái xưng hô này vô cùng hưởng thụ.

Nhận thấy Lương Hiện có hành động, Minh Tự ngẩng đầu lên khỏi lòng ngực anh.

Trên cổ tay Lương Hiện có một sợi dây buộc màu đen, mặt dây chuyền hình như là một chiếc hộp nhỏ hình trái tim, Minh Tự đã nhìn thấy nó sáng nay nhưng khi thuận miệng hỏi chỉ biết là anh mua nó cho vui.

Nhưng hiện tại, anh mở cái hộp nhỏ ra, từ bên trong lấy ra một chiếc vòng cổ.

Sợi dây mảnh, mặt dây là một viên ngọc trai nhỏ màu hồng nhạt.

Viên ngọc không tròn, ngay cả màu sắc và hình dạng cũng không hoàn hảo cho nên chỉ có thể nhìn vẻ đẹp của nó thông qua sự thiết kế khéo léo.

"Đây là......" Minh Tự mơ hồ toát ra một ý niệm.

Lần đầu tiên cô cùng Lương Hiện gặp mặt, cũng là ở một hòn đảo nghỉ mát nhưng khác là nó được thiết kế đặc biệt cho những đứa trẻ như họ, chôn vỏ sò trong cát và để chúng trải nghiệm niềm vui săn tìm kho báu.

Nhưng lúc ấy Minh Tự không biết, tưởng rằng vận khí của mình đặc biệt tốt, nhặt được xem như bảo bối trong lòng.

Tuy rằng sau đó đã nhường cho Lương Hiện.

"Chính là viên ngọc trai kia" Lương Hiện đeo lên người cô, ngón tay thon dài không ngừng chạm vào da thịt "Vốn dĩ muốn để em tự thiết kế nhưng như vậy sẽ không còn khiến em cảm thấy bất ngờ nữa "

"Làm gì đột nhiên tặng cho em cái này " Trái tim bé bỏng của Minh Tự không ngừng đập thình thịch thình thịch, nhưng vẫn cố không thừa nhận rằng cô ấy đã bị cuốn hút bởi sự bất ngờ nho nhỏ vô tình này của anh.

"Nghĩ lại, anh vẫn còn nợ em một lời cầu hôn" Lương Hiện thả tay xuống rồi ôm lấy eo cô "Hiện tại bổ sung em thấy có còn kịp cứu vãn không?"

"Chỉ bằng một viên ngọc trai đã theo đuổi được em rồi sao?" Minh Tự nâng khóe môi, cố ý đưa tay chọc chọc lấy vai anh "Hơn nữa hiện tại đã quá muộn."

Lương Hiện cười khẽ "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Cho nên em nghĩ rồi" Minh Tự thu hồi cánh tay đang ôm lấy anh, ngẩng mặt nói "Anh hôn em một cái em liền không so đo tính toán,có thể chứ, đây nhanh lên nào."

Khóe mắt đuôi lông mày đều tràn đầy vẻ đắc ý, lại không nhịn được mà cong cong khóe môi.

Sắc vàng ấm áp của mặt trời lặn trượt dài trên sống mũi xinh đẹp giúp cô dát thêm một vầng sáng lấp lánh.

Lương Hiện cúi đầu hôn lên.

Trong nháy mắt kia, rất nhiều đoạn ngắn kí ức tùy ý lướt qua.

Chuyện cũ giống như bị tẩm bởi ánh vàng rực rỡ của mật ong, tất cả đều chứa đựng và mang theo rất nhiều sự ngọt ngào.

Ví như, lần đầu anh nhìn thấy cô gái nhỏ vừa xinh đẹp lại đầy vẻ kiêu ngạo kia cũng không nghĩ tới một ngày kia chính mình sẽ như vậy mà thích cô gái đó, càng không nghĩ tới, càng đối chọi gay gắt lên phía trên thật sự có thể khai quật ra một hoa hồng.


Hoa Hồng Của Lương Hiện - Chương 65: Hoàn Chính Văn