Hoa Hồng Của Lương Hiện - Chương 12


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau buổi tối từ thiện hôm đó, có một đoạn thời gian Minh Tự không hề gặp mặt Lương Hiện mà điều này cũng không có nghĩa là anh ta đột nhiên biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời cô.

Trong vòng tròn bạn bè wechat, lâu lâu Minh Tự cũng thường hay thấy Lương Hiện hiển thị trên đó do Thừa Vũ chụp rồi phát tán trên trang chủ.

Với nột người thuộc dạng đam mê tự sướng nhất trong nhóm bọn họ thì Thừa Vũ cũng xem như được mệnh danh là "Kỷ lục gia rà soát cuộc sống" và hiện thực chứng minh là bây giờ ngay cả khi đang ở nhà Lương Hiện tụ tập chơi game cậu ta cũng muốn tự sướng một cái.

Nhìn bức ảnh lúc này bối cảnh chính là sô pha nhà Lương Hiện, Thừa Vũ làm một chữ "V", mặt gần che hết màn ảnh nở một nụ cười rạng rỡ mà bên cạnh theo thứ tự là Kha Lễ Kiệt cùng Lương Hiện không hề có ý phối hợp nhìn màn ảnh như Thừa Vũ,một bộ chính là đang tự mình chơi game.

Nhìn hình chắc có lẽ là Thừa Vũ kêu bọn họ khá bất ngờ nên trông hai người không quá nguyện ý.

Minh Tự cố ý phóng to nhìn vẻ mặt Kha Lễ Kiệt đang ngơ ngẩn không hiểu gì cả, đôi mắt nhỏ nheo nheo lại đờ đẫn giống như một tên ngốc mà Lương Hiện có lẽ đã nhìn thấu hành vi này từ lâu, ở bên cạnh nhàn nhạt liếc qua không hề tỏ ra quan tâm.

Bên dưới khu bình luận Minh Tự nhìn thấy họ liên tục comment: "Thừa Vũ, cậu đang cố gắng tỏ ra là mình ổn hả hahahahahaha"

Thừa Vũ trả lời rất nhanh: "Nào có, nhìn Hiện Hiện không phải rất tuấn tú sao?"


(Mọi người có thể xem đây là gương mặt của Kha Lễ Kiệt nhà ta khi bị Thừa Vũ dìm ^^)

"Mặt Kha Lễ Kiệt đang chậm rãi đánh ra một cái dấu chấm hỏi kia kìa"

"Kha Lễ Kiệt trông hài hước thế!!"

"Ha ha ha ha ha ha ha biểu tình Kha Lễ Kiệt có thể mang đi tấu hài tốt chán!!!! "

Thừa Vũ nhanh chóng trả lời: "Được rồi!! Các cậu cũng biết cậu ta cơ mà!!Cả người từ trên xuống dưới điều ngốc ngốc cả một người"

Nhìn một hàng bình luận bên dưới, Kha Lễ Kiệt giống như một người vô cùng bình tĩnh nói một câu: "Ngốc như cái đồ nhà cậu sao??"

Minh Tự cười ra tiếng, gửi ticker giơ ngón cái cho Kha Lễ Kiệt còn Thừa Vũ cô đặc biệt gửi qua cho cậu ta một cái tán.

Nhìn màn hình thông báo cuộc gọi video,Minh Tự nhấn nhận: "Minh Tự ăn chưa? Lát nữa bọn tôi đến Bei Jing Lu ăn món gà hầm dừa, cậu có muốn đi cùng không?"

----- Bei Jing Lu mọi người có thể hiểu là một chỗ ở Quảng Châu,Trung Quốc có món gà hầm dừa rất ngon---------

Bởi vì gần đây cậu ta muốn tranh thủ trong khoảng thời gian trước khi đến văn phòng chi nhánh làm việc phóng túng vui vẻ một phen nên sự nhiệt tình của Thừa Vũ dạo này cũng theo đó mà đột nhiên tăng vọt bất thường, và hầu như mỗi ngày cậu ta đều gọi điện thoại cho cô.

Chỉ là Minh Tự mới không giống như Thừa Vũ cả ngày vô cùng rảnh rỗi, ngoài những buổi giao lưu cần thiết cô còn phải đi tham gia các cuộc triển lãm đồ trang sức và chuẩn bị thật kĩ cho các cuộc thi thiết kế sắp tới nên lần nào Thừa Vũ gọi điện thoại cho cô cô cũng không đi vì lịch trình chính mình quá bận rộn.

Cô xoay bút chì màu trong tay "Lại là món gà hầm dừa nữa sao?Tớ không thích ăn các người tự mình ăn đi."


(Món Gà hầm dừa này mọi người có thể lên youtube xem review về món ngon này ở Quảng Châu)

"Vậy thì đổi một nơi khác. Vừa vặn Hiện Hiện cũng không thích ăn món này."Thừa Vũ thản nhiên nói "Khẩu vị hai người hôm nay sao lại rất giống...... Ai khoan đã từ từ, cái gì? À, Minh Tự, Hiện Hiện muốn nói chuyện với cậu."

Lương Hiện lấy di động từ trong tay Thừa Vũ trực tiếp tắt video gọi qua.

Nhìn hành động này của Lương Hiện,Thừa Vũ nhất thời cả người buồn bực muốn nói nhiều điều nhưng kết quả lại thôi.

Nhìn Lương Hiện khiến cậu ta không thể nào không bắt đầu phản ứng: "Không lẽ cậu có cái bí mật gì đó với Minh Tự mà không cho tôi biết? Hai người các cậu có bí mật gì với Dục Dục tôi đúng không!"

Trả lời cậu chính là bóng lưng của Lương Hiện cùng với tiếng đóng cửa thư phòng.

Thừa Vũ: "......"

Cảm giác chính là tan nát cõi lòng.



- -----------------

Thông qua điện thoại, tiếng quát mắng của Thừa Vũ không ngừng truyền qua nên Minh Tự gần như có thể suy ra chuyện gì đang xảy ra ở đó.

Trên thực tế, giống như Thừa Vũ, cô cũng không biết rõ tình huống này là như thế nào "Anh tìm tôi có việc gì à?"

Bên kia điện thoại vang lên tiếng đóng cửa và âm thanh xung quanh lúc này cũng đột nhiên vô cùng an tĩnh.

"Cô hôm nay có tới không?" Minh Tự nghe thấy Lương Hiện hỏi.

Minh Tự ngừng quay bút, ánh mắt nhanh chóng lướt qua xung quanh cuối cùng dừng ở chậu xương rồng đặt trên bàn làm việc.

Trước đây, khi cùng Thừa Vũ nói chuyện, Lương Hiện chưa bao giờ hỏi cô một cách riêng tư như "Cô rốt cuộc có tới hay là không?"hay là "Chừng nào cô tới!" chẳng hạn.

Hai người Lương Hiện và Minh Tự chính là kiểu quan hệ có thể gặp nhau hay không là tùy thuộc vào duyên số.

Lương Hiện anh ta hẳn là bây...... bây giờ có phải là người đang có chỉ số bình thường không?

Từ sau khi nhận chứng nhận kết hôn cùng cô, Lương Hiện giống như là một con người hoàn toàn khác và luôn luôn cho chính cô một cái cảm giác hình như hồn bên trong con người anh ta bị đánh cắp khiến bản tính vốn dĩ không mấy hài hòa kia trực tiếp biến thành một người với nhiều hành vi đan xen kì lạ.


"Không. Tối nay tôi có một bữa tiệc rượu"Sau khi Minh Tự trả lời, cô vẫn như cũ không thể chấp nhận được hành vi kỳ lạ của Lương Hiện trong ngày hôm nay "Anh gần đây có cảm thấy đại não chính mình có phải bị úng nước hay là bị đụng trúng dẫn đến mất trí nhớ trong một khoảng thời gian nhất định rồi không? "

Nghe giọng điệu nghiêm túc của cô, Lương Hiện ở bên đây còn tưởng rằng chuyện cô nói ra là cái chuyện chính sự gì.

Anh dừng một chút, sau đó đột nhiên nở nụ cười: "Cô nghi ngờ tôi có hai nhân cách bên trong chính mình sao?"

Minh Tự lên tiếng "Không phải là như thế sao?"

Lương Hiện lúc này đang dựa cả người vào bệ cửa sổ, một chân dài duỗi ra một cách uể oải, cười cười tức giận khi nghe thấy câu nói này của cô "Minh Tự,cô cho rằng thông qua điện thoại tôi không thể làm gì được cô,phải không? "

Minh Tự nói một cách chân thành "Chà, tôi có nên giống như làm biểu cảm sợ quá không? Này,cứ theo ý anh,anh sẽ làm được gì tôi?"

"Tôi......" Lời nói đến bên miệng bị đè lại ở dưới lưỡi,bỗng nhiên anh đắc ý thay đổi phương thức.

Mang giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp, Lương Hiện cười mà như không cười "Cô nghĩ... tôi sẽ làm gì được cô?"

Bởi vì Lương Hiện từ nhỏ đã có phong cách tản mạn mà không cần hóa trang nên lần này anh dùng thanh âm trầm thấp mang theo ý cười cùng ý tứ bao hàm mọi chuyện dường như đang muốn ám chỉ một số phương diện anh ta không tốt lắm.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, Minh Tự chính là mắng anh một tiếng không biết xấu hổ muốn cúp điện thoại.

Lương Hiện vội vàng lên tiếng trước khi cô thực sự muốn cúp: "Được rồi, tôi sẽ không trêu chọc cô nữa, lần này tôi đứng ra xin lỗi cô được chứ?Mấy giờ cô đi? Tôi qua đón cô."

"Lương Hiện, anh là đang tính toán âm mưu cái gì nữa vậy?" Minh Tự tạm dừng một chút "Nói trực tiếp đi?"

"Không?" Lương Hiện dựa vào tường thay đổi tư thế suy nghĩ một chút nói "Tôi có cái này cần đưa cho cô."

"Thứ gì là thứ gì?" Minh Tự không quá tin tưởng lời nói này.

Thật đúng là không dễ lừa được Minh Tự,anh lười biếng không thèm bịa ra lý do "Tóm lại, tôi có chút việc tìm cô. Vẫn là chiếc xe lần trước, tôi sẽ ở dưới lầu chờ cô."

Nghe cái giọng điệu này chính là ý không cần cô có muốn cự tuyệt hay là đồng ý bởi vì Lương Hiện sớm nhất định là đã tự mình quyết định rồi chỉ muốn thông báo một tiếng với cô mà thôi.

Minh Tự cầm lại cây bút chì màu lên nhẹ nhàng bẻ ngòi bút.

Tuy nhiên,nếu nghĩ đi nghĩ lại thì dù sao trông Lương Hiện cũng không hề có ý gì tỏ ra là thích cô nên tất nhiên cũng sẽ không rãnh rỗi tìm kế sách hại cô nên không cần quá đề phòng.

Sau khi cùng Minh Tự cúp điện thoại, Lương Hiện mở ngăn kéo lấy điếu thuốc cùng bật lửa sau đó mở toan cửa sổ trong thư phòng.

Đưa ánh mắt dần trôi theo làn khói thuốc đến những tòa nhà cao tầng ở phía xa xa chậm rãi suy nghĩ.


Sáng nay, Thạch Thái phát hiện có một chiếc camera thu nhỏ ở lối vào căn hộ khiến anh có chút suy nghĩ, người có thể làm ra chuyện này không cần phải suy nghĩ cũng biết đó là chuyện tốt của Lương Tiến Vũ,chỉ là chủ đích anh ta có phải chỉ là hướng về phía anh thôi không hay là còn còn hướng về ai khác nữa?

Mặc dù anh ta sẽ không ngu ngốc trực tiếp làm hại Minh Tự nhưng Lương Tiến Vũ là cái người gì anh căn bản cũng chưa nắm chắc được?

Ngay từ nhỏ Lương Tiến Vũ đã lòng đầy bẩn thiểu của những kẻ dưới quyền thấp kém đang muốn ngoi đầu lên dưới sự che đậy của vẻ ngoài điềm tĩnh hệt như một kẻ điên rồ bất trị.

Sau nhiều năm không gặp, Lương Hiện cũng không chắc biết được Lương Tiến Vũ có thay đổi bản chất bẩn thiểu này không hay là càng ngày càng cao lên.

Nghĩ đến đây anh đột ngột thu hồi tầm mắt,lấy di động nhập một dãy số trầm giọng nói: "Thạch Thái, tìm bốn vệ sĩ đáng tin cậy cho tôi."

- ------------------

Trở lại phòng khách, không có gì ngạc nhiên, Thừa Vũ giống như cũ ra sức biểu diễn hành vi tự kỷ của mình.

Dụ Xuyên bất lực ngẩng đầu lên "Lương Hiện, cậu xem mà làm đi."

Kha Lễ Kiệt vỗ vai Dụ Xuyên một cách thông cảm.

Đôi khi chính anh cảm thấy Dụ Xuyên thực sự sống trong môi trường cực kì đau khổ thậm chí là bi thảm, rõ ràng là một thanh niên trẻ tốt đẹp lại đột ngột biến mình thành mẹ già của Thừa Vũ—— mỗi ngày không phải khuyên Minh Tự nhường cậu ta một chút thì cũng là khuyên Lương Hiện nhường cậu ta một chút.

So ở phòng thí nghiệm lạnh lẽo không có hơi thở con người kia của Dụ Xuyên thì việc ở đây thậm chí còn hao tâm tổn trí,có nhiều thứ để lo lắng hơn nhiều.

Lương Hiện ngồi xuống xem như không nhìn thấy Thừa Vũ, khom lưng lấy một lon Coca trên bàn, một tay mở nắp lon "Dậy đi."

Thừa Vũ bất động như một vương bát đoản.

--- Vương bát đoản có thể hiểu ở đây là côn đồ cứng đầu, lưu manh---

Lương Hiện uống một hớp Coca rồi đặt lon lên bàn mỉm cười "Không muốn nghe bí mật của tôi cùng với Minh Tự?"

Câu này hữu dụng hơn bất kỳ lời thuyết phục nào, Thừa Vũ đột nhiên đứng dậy "Tôi vốn dĩ biết cậu chính là đang giấu tôi chuyện gì đó! Nhanh lên!Nói ra xem nào?"

"Lần trước ở câu lạc bộ ở vùng ngoại ô phía Tây, cô ấy đã đánh rơi thứ gì đó vào xe của tôi nên tôi nói lần sau sẽ gửi lại cho cô ấy." Lương Hiện thái độ vẫn như cũ chậm rãi ngay thẳng nói ra.

Thừa Vũ nhất quyết không tin "Loại chuyện đơn giản này tại sao không thể nói trước mặt tôi?"

Lương Hiện liếc nhìn cậu ta một cái, nâng cánh tay để Hạ Tuế đi qua "Không tiện nói cho người khác biết."

"Ồ..." Thừa Vũ trầm ngâm gật đầu, một lúc sau lại mờ mịt chớp chớp mắt "Nhưng mà tôi vẫn chưa biết cái bí mật đó là cái gì."


"Cái này không quan trọng."Kha Lễ Kiệt nói một cách tất nhiên "Điều quan trọng ở đây là họ không hề giấu bí mật gì gì đó với cậu."

Dụ Xuyên cũng theo đó gật đầu tán thành.

Mặc dù cả hai người họ đều hiểu ý của Lương Hiện chính là đang nói bừa gạt Thừa Vũ nhưng thế giới của những người trưởng thành vốn không giống rõ ràng như khi bọn họ còn nhỏ, Lương Hiện bây giờ cũng trưởng thành nên có việc không tiện nói ra cũng là điều rất bình thường cho nên bọn họ cũng hiểu.

"Cậu cùng Minh Tự thật sự không có bí mật? Cậu dám thề không?" Thừa Vũ nắm lấy gối dựa nhìn qua với ánh mắt sắc bén.

"Tôi thực sự không có một chút bí mật nào với cô ấy" Lương Hiện lắc lắc lon Coca trong tay, nhướng mày "Tôi thề với lương tâm của mình."

Dù sao trông anh cũng không hề giống như người có lương tâm.

- ---------

Chạng vạng bốn giờ, chiếc Bentley màu đen đúng giờ dừng lại ở dưới lầu nhà Minh Tự.

Đối với mùa hạ, thời gian bây giờ tính ra vẫn còn rất sớm. Bầu trời trong xanh, những đám mây bồng bềnh, hoàng hôn buông xuống khiến cho ánh nắng màu vàng soi tròn những góc nhọn của những ngôi nhà cao tầng phía xa xa.

Bên trong xe, Lương Hiện khép lại văn kiện trong tay, giơ cổ tay lên bắt đầu nhìn thời gian.


Bên cạnh anh là Hạ Tuế đang chậm rãi đi qua đi lại trong lồng sắt thỉnh thoảng đột phát có linh cảm nó còn nói ra lời chúc mừng.

Lúc này, Thạch Thái đột nhiên quay đầu nói: "Thưa cậu, có một điều tôi không hiểu".

Trong những trường hợp riêng tư như thế này, Lương Hiện không hề có uy thế nên anh nhướng mày "Hả?"

"Nếu cậu không thích Minh Tự tại sao lại tự mình tới đón cô ấy?"Thạch Thái nghiêm túc hỏi.

Từ nhỏ Thạch Thái đã sống trong một môi trường đánh đấm nên xung quanh anh ta ngoài võ thuật ra thì chưa từng thấy qua mấy loại quan hệ phức tạp rối rắm này. Khi anh ta quyết định hỏi Lương Hiện đó không phải là chuyện tầm phào hay không liên quan gì cả mà vì anh ta thực sự rất khó hiểu.

"Tôi không thích cô ấy" Lương Hiện ngừng lại liếc nhìn ánh mắt bừng tỉnh của Thạch Thái bất đắc dĩ bổ sung "Đương nhiên cũng không thích cô ấy."

Thạch Thái: "......"

Cái này hình như càng nghe không hiểu.

"Nam nữ không phải chỉ có ý nghĩa thích đơn giản như vậy mà là....." Lương Hiện gõ tay lên tập văn kiện, ánh mắt dần dần bình tĩnh lại "Nói chung là sau này tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy."

Đây là những gì Lương Trị Hoành cùng người mẹ -----hai kẻ thất bại trong hôn nhân đó đã dạy cho anh.

"Thưa cậu, Minh tiểu thư giống như đang đi tới." Thạch Thái nhìn cách đó không xa.

Không cần Thạch Thái nói, Lương Hiện cũng đã nhìn thấy.

Dù biết trước rằng tối nay Minh Tự nhất định sẽ ăn mặc đẹp đi tham dự buổi tiệc rượu nhưng khi Lương Hiện thực sự nhìn thấy cô, anh có hơi nhướng mày.

Mặc trên người bộ váy hai dây vô cùng quyến rũ đi dưới ánh mặt trời khiến cho làn da bên trên đặc biệt trắng sáng như ngọc, mái tóc vốn dĩ đen dài lúc này cũng tùy ý xõa ra phía sau.

(Minh Tự quyến rũ nhà tôi đó các cậu:(((()

Khác với ấn tượng trong sáng trước đây, Minh Tự của hôm nay trông đặc biệt quyến rũ thanh thuần.

Thạch Thái ra khỏi xe mở cửa cho Minh Tự,cô gật đầu nhìn anh ta khom lưng tiến vào khiến bên trong xe nhất thời tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng giống như mùi hoa cam và hoa huệ kết hợp.

Đáng tiếc, sự dịu dàng và ngọt ngào này của Minh Tự chỉ là ảo ảnh của vẻ bề ngoài giả dối.

Sau khi cô ngồi xuống, cô nhanh chóng đưa lòng bàn tay về phía anh "Đồ đâu?"

Lương Hiện cười hất cằm về phía Hạ Tuế đang ở trong lồng sắt "Tôi phải đi công tác, cô giúp tôi nuôi dưỡng nó mấy ngày?"

Vốn dĩ ban đầu Lương Hiện định gặp Minh Tự nói quên mang nhưng khi anh đi ra tới cửa nhìn thấy Hạ Tuế đang giương cánh lắc lư thì thuận nước đẩy thuyền mang nó đi theo.

Nhìn Hạ Tuế rất phối hợp với lời của Lương Hiện chậm rãi quay đầu giống như đang chờ sự tuyên bố, đôi mắt đen láy nhìn Minh Tự.

Minh Tự vốn dĩ muốn cự tuyệt ý này của Lương Hiện nhưng khi vừa nhìn thấy Hạ Tuế sự cự tuyệt đột nhiên nói không nên lời.

"Tôi không thể nào ngay lúc này mang theo một con chim đi tham dự tiệc rượu được?" Minh Tự cảm thấy tồi tệ khi nghĩ đến cảnh đó.

Lương Hiện nhẹ nhàng nhướng mày"Không cần mang theo, tôi ở đây chờ cô."

Sau nửa giờ, xe đến cửa khách sạn.

Minh Tự bước xuống xe nhưng không có rời đi ngay.

Đi được hai bước, cô quay đầu lại nhìn thấy một bàn tay của Lương Hiện buông lỏng trên cửa sổ xe mà Hạ Tuế đang đứng ở trên vai anh nghiêng đầu nhìn về phía bên này.

"Kết thúc đừng đi nơi khác, tự mình ra sớm một chút" anh nhìn cô cười nhẹ bổ sung thêm một câu "Và đừng để Hạ Tuế chờ lâu."

- ------Edit:Ninh Hinh------


Hoa Hồng Của Lương Hiện - Chương 12