Trên người Minh Thù có máu, hơn nữa không hề ít, y phục gần như đều nhuốm đỏ. Khi xuống núi, làm Hồi Tuyết sợ gần chết.
Sau đó, xác định trên người Minh Thù không bị thương, tảng đá lớn treo trên cuống họng, mới chậm rãi hạ xuống.
Minh Thù thay quần áo sạch mà Hồi Tuyết mang theo, kéo Tiêu Như Phong ném vào trong đám linh thú.
Mỗi lần như thế, Tiêu Như Phong đều dùng đủ các phương pháp tránh né, công kích của linh thú, may mắn nhặt lại mạng.
Mỗi lần đến thời điểm ấy, Minh Thù lại phải nhặt nàng ta về. Nàng không để ý ánh mắt phẫn nộ, oán hận của Tiêu Như Phong, mà tiếp tục ném nàng ta tới chỗ khác.
Lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng Minh Thù cũng nghe được Hài Hòa Hiệu báo với mình, giá trị thù hận đã đầy.
Hoàn thành nhiệm vụ, Minh Thù xoay người, bỏ nàng ta tại chỗ, đưa bệnh nhân cùng đi ăn.
Haizzz, không đúng, tìm rồng.
Rồng đâu có dễ tìm như vậy. Minh Thù hầu như đã tìm khắp Long Cốt Sơn, cũng không tìm thấy tung tích của rồng, ngược lại nàng đã nếm thử một lượt đồ ăn, trong phạm vi một trăm dặm, xung quanh Long Cốt Sơn.
Thanh Trần tuyệt vọng đến mức muốn giết nàng, từ bỏ nhiệm vụ này.
...
Tiêu Như Phong không chết.
Tu vi của nàng ta vẫn còn, cũng không biết vì sao, tu vi theo thời gian không ngừng giáng cấp, cuối cùng nàng ta lại trở thành phế vật mới chuyển kiếp tới.
Mà khế ước với long xà, khi nàng ta trở lại thành phế vật, liền biến mất một cách kỳ quái.
Nàng ta muốn đi tìm long xà, nhưng sơn mạch Ma Phong quá lớn, linh thú khắp nơi. Nàng ta hoàn toàn không có tu vi, muốn tìm người trong sơn mạch Ma Phong, tìm cách đàm phán.
Tiêu Như Phong trăm phương ngàn kế tìm cách rời sơn mạch Ma Phong, đâu ngờ ra ngoài liền gặp phải Tiêu Như Phỉ và Phượng Thành.
Dường như, Tiêu Như Phỉ không biết chuyện lúc trước xảy ra ở sơn mạch Ma Phong, không để ý đến nguyện vọng của Tiêu Như Phong, muốn đưa nàng ta về Tiêu gia. Phượng Thành có ý định ngăn cản, nhưng cuối cùng không lay chuyển được Tiêu Như Phỉ làm nũng, lạnh lùng đưa Tiêu Như Phong về Tiêu gia.
Trên đường, Tiêu Như Phong trốn được vài lần, đều bị Tiêu Như Phỉ tốt bụng tìm lại được.
Tiêu gia là cảng tránh gió của Tiêu Như Phỉ, nhưng là địa ngục của nàng ta.
Không có thực lực, không ai che chở nàng ta. Tiêu Như Phong có lợi hại hơn nữa, có kiên định hơn nữa, lâu ngày cũng sẽ suy sụp, huống hồ lại còn một Tiêu Như Phỉ đối lập ở trước mắt.
Một người từ mạnh mẽ trở thành yếu ớt, cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Lúc đầu, Tiêu Như Phỉ còn lấy danh nghĩa đại tiểu thư, che chở nàng ta một chút. Tuy nhiên sau này, vì Tiêu Như Phỉ và Phượng Thành ngày càng có nhiều chuyện để làm, nên hầu như không ở Tây Lăng thành, không có thời gian quan tâm nàng ta.
Tiêu Như Phong bị Tiêu gia xem như công cụ hôn nhân, gả cho một người làm thiếp.
Khi Tiêu Như Phỉ biết tin, Tiêu Như Phong đã bị gả đi. Nàng đến thăm nàng ta. Lúc ấy, Tiêu Như Phong đã có chút không bình thường, suýt chút nữa đâm Tiêu Như Phỉ bị thương.
Phượng Thành giận dữ, nổi trận lôi đình. Nếu không phải Tiêu Như Phỉ cầu xin, Tiêu Như Phong sớm đã bị Phượng Thành xử tử.
Ban đêm, Tiêu Như Phong bị nhốt lại.
Ngày đại hôn của Tiêu Như Phỉ và Phượng Thành, không biết bằng cách nào Tiêu Như Phong lại ra ngoài được, quậy phá hôn lễ của bọn họ. Vì hôn lễ không nên có máu, Tiêu Như Phong tránh được một kiếp, nhưng tuổi già bị giam trong một căn phòng nhỏ, cả ngày chỉ có thể làm bạn cùng xích sắt.
"Ồn ào ồn ào..."
Nữ nhân tóc rối bù đờ đẫn nhìn xuống mặt đất, nàng ta cắn ngón tay, thỉnh thoảng cười khúc khích.
"Của ta. Của ta... Hắc hắc, của ta, đều là của ta, đều là của ta, hắc hắc..."
Nha hoàn bên ngoài đi ngang qua, nghe được những âm thanh bên trong truyền ra, càng nhanh chân rời khỏi nơi này.
Về phần Bạch gia, vì Bạch gia chọn sai đường, sai người, nên cuối cùng bị Phượng Thành làm cho nhà tan cửa nát. Bạch Yên Nhiên còn sống khó khăn hơn Tiêu Như Phong, bị đày đi biên cương.
...
Minh Thù và Thanh Trần hai kẻ cãi nhau ầm ĩ, ngươi lừa ta, ta lừa ngưoi, chơi không biết mệt. Cuộc sống hàng ngày, cũng coi như náo nhiệt.
Ban đầu, nhìn nhau không vừa mắt, nhưng sau này tâm tình Thanh Trần tốt, sẽ chủ động tìm đồ ăn ngon cho Minh Thù. Tuy rằng còn cãi nhau, nhưng hiển nhiên là Minh Thù đã không còn đối chọi với hắn.
Minh Thù và Thanh Trần ở sơn mạch Ma Phong, đợi thời gian rất dài, xung quanh dường như đều bị bọn họ lục tung, chủ yếu là ăn.
Trong thời gian đó, Minh Thù có nhìn thấy long xà, nhưng như nàng đã nói, long xà chỉ cần sử dụng chút sức lực, kinh mạch sẽ đứt gãy, không thể sử dụng linh lực, không khác gì người bình thường.
Nhưng ở đây, không thể sử dụng linh lực, chỉ có thể bị đánh. Có thể nói, long xà sống rất uất ức.
"Tiểu thư, thế giới này chính là không có rồng, chúng ta cứ tìm như thế, tìm đến khi nào?"
Hồi Tuyết khuyên Minh Thù, nàng ta nhìn hoa hồ điệp nào đó, đang ngồi cách đó không xa:
"Để Thanh Trần công tử tự tìm đi, hắn tìm được rồi, người trị cho hắn, như thế không được sao?"
Minh Thù gặm cá nướng: "Rồng có thể nói không?"
"Có thể, long tộc từ nhỏ có thể nói tiếng người, hóa hình người."
Đây không phải là chuyện thường sao? Sao đột nhiên tiểu thư hỏi chuyện này? "Đáng tiếc." Không biết thịt rồng có mùi vị gì.
Khóe miệng Hồi Tuyết giật giật.
Chỉ cần tiểu thư nói đáng tiếc, là nàng ta biết ngay tiểu thư đang nghĩ gì.
Lá gan tiểu thư thật sự làm bằng vàng sao? Ngay cả rồng, mà cũng dám nghĩ tới chuyện đó!
Có lẽ thú nhỏ nhận ra ý tưởng của Minh Thù, mắt phát sáng xù lông, móng vuốt kéo mạnh ống tay áo Minh Thù.
Ngươi không ăn thì ta ăn.
"Ngươi ăn cái gì, quên đi."
Minh Thù đá thú nhỏ và trứng màu văng ra.
Hồi Tuyết: "..."
Động vật nhỏ đáng yêu như vậy, sao tiểu thư có thể ra tay được, thật muốn nhặt về.
"Chức Phách, chúng ta qua bên kia xem đi."
Thanh Trần chỉ vào một ngọn núi cách đó không xa. Lúc này, bọn họ đã ở rất sâu bên trong sơn mạch Ma Phong, đã gặp rất nhiều thứ không rõ nguồn gốc, lai lịch.
"Không đi, đói."
"Nói không chừng, bên đó có đồ ăn ngon."
"..."
Minh Thù lưỡng lự, đắn đo một lúc, cuối cùng đứng dậy, theo Thanh Trần qua ngọn núi bên kia.
Ngọn núi này không tính là cao, nhưng trong sơn mạch Ma Phong có thể xem là hùng vĩ, cao ngất, hơn nữa rất dốc, muốn leo lên cũng không dễ dàng.
"Chức Phách, chúng ta thi xem ai leo lên trước chứ?"
Thanh Trần nóng lòng muốn thử.
"Tại sao phải thi với ngươi?"
Minh Thù không thấy hứng thú, đôi mắt không ngừng tìm kiếm xung quanh, rõ ràng là đang tìm thứ gì có thể ăn.
"Dù sao cũng đang nhàm chán, so tài một chút thôi."
Thanh Trần nháy mắt với Minh Thù: "Hay là ngươi không dám, sợ thua."
"Cách khích tướng, không có tác dụng với ta đâu."
Trẫm là loại người tùy tiện khích tướng là cắn câu chắc?
"Nếu ngươi thắng, ta hái vô căn quả cho ngươi."
"Thỏa thuận thế nhé."
Minh Thù nhảy người lên, cầm lấy dây leo trên vách đá, chớp mắt đã leo được hơn mười mét.
Vừa có ăn, ngươi liền kích động đúng không?
Kiếp trước là quỷ chết đói đầu thai sao?
Tâm tình cẩu beep của Thanh Trần đều có, nhanh chóng đuổi theo Minh Thù.
Đỉnh núi ngoại trừ cây và tảng đá, ngay cả con muỗi cũng không có.
Thiếu chút nữa, Minh Thù đá Thanh Trần xuống dưới.
"Đừng thô lỗ như thế, ngươi xem phong cảnh này thật đẹp!"
Thanh Trần chỉ vào sơn mạch xa xa, từ chỗ cao nhìn sơn mạch Ma Phong, quả thực tâm trạng cũng khác.
"Hay là ngươi sống ở đây luôn đi?"
Minh Thù vòng tay cười khẽ.
"..."
Ai muốn sống vùng núi hoang vu này, mệt thật, thế mà nàng cũng nghĩ ra được.
"Chức Phách cô nương nếu đồng ý ở cùng ta, ta thấy sống ở đây cũng được đấy chứ, Chức Phách cô nương ngươi nghĩ... Ôi chao, ngươi đừng đi mà!"