Đã từng thấy kẻ điên, nhưng chưa gặp qua kẻ nào điên thành như vậy, rộng lòng để người khác thỏa thích đâm chém.
Thanh Trần nhịn không được chửi thề một tiếng, đột nhiên hiểu ra, nàng để lại Hồi Tuyết và Lưu Phong ở phía dưới, là để không có người ngăn cản nàng phát rồ phát dại.
Ý cười nơi khóe miệng Minh Thù cong lên độ cong quái dị, nàng nói với long xà bên kia:
"Thế nào, không dám sao? Không phải ngươi nói, không có chuyện gì làm cho ngươi hối hận sao, mới vừa bắt đầu đã hối hận rồi sao?"
"Cô đang nghĩ cái gì vậy?"
Thanh Trần lướt đến trước mặt Minh Thù, ngăn cản nàng tiến về phía trước, lông mày cau lại.
Còn chưa chữa lành bệnh cho lão tử đâu!
Mẹ nó, ngươi chữa hết bệnh cho lão tử đã, rồi hãy chết!
Minh Thù liếc mắt nhìn hắn, lướt qua người hắn, tiếp tục đến gần Long xà:
"Cơ hội chỉ có một lần, bỏ qua cơ hội lần này, ngươi có thể không trải nghiệm được cái gì gọi là hối hận, đi qua lượn qua nhất định không được bỏ qua, bỏ qua lần này không còn lần khác nữa đâu."
Long xà bị Minh Thù bức lui về phía sau vài bước, nắm tay âm thầm siết chặt:
"Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?"
"Vậy thì đến đi."
Minh Thù mỉm cười sâu xa, tiếp tục khiêu khích Long xà.
Thú nhỏ ôm trứng màu dựa vào tảng đá cách đó không xa, đôi mắt thạch bảo màu đen uể oải nhìn, dường như không chút hứng thú với tình huống lúc này, chỉ đến khi Minh Thù khiêu khích long xà tìm đường chết, mới nâng móng vuốt xù lông lên.
Nhưng mà bởi vì trứng màu có vẻ muốn rơi xuống, nó lại thu móng vuốt lại, ôm trứng của mình.
Sau đó mới mở mắt, ánh mắt khinh thường nhìn về phương hướng Minh Thù đang đứng.
"Chức Phách!"
Long xà không ra tay, Tiêu Như Phong động thủ trước, chẳng biết cô ta lấy đâu ra vũ khí sắc bén, hét lớn một tiếng chạy về phía Minh Thù.
Minh Thù không hề nhúc nhích, bình tĩnh đứng tại chỗ nhìn Tiêu Như Phong xông tới.
Thú nhỏ nhảy dựng lên, Minh Thù liếc qua khóe mắt, mũi thú nhỏ phập phồng mấy cái, hừ một tiếng lại nằm xuống.
Dường như là cùng một lúc, vũ khí của Tiêu Như Phong đâm vào ngực Minh Thù.
Thuận lợi đến mức, làm Tiêu Như Phong cũng sợ đến ngây người.
Lúc ban đầu, Thanh Trần cũng cho rằng Minh Thù chỉ gạt người đối diện, tuy rằng lúc trước có cản nàng một chút, nhưng nói thật hắn căn bản không để tâm mấy.
Cho nên, khi Minh Thù đối mặt với sự tấn công của Tiêu Như Phong mà không hề né tránh, cả người hắn như chết đứng.
Đợi đến lúc hắn kịp phản ứng chạy tới, thì vũ khí của Tiêu Như Phong đã rất gần Minh Thù, hắn bắt lấy vũ khí, nhưng không thể ngăn cản vũ khí đâm vào cơ thể Minh Thù.
Thanh Trần một chưởng đánh bay Tiêu Như Phong, ôm lấy Minh Thù nói năng lắp bắp:
"Cô cô... Cô không sao chứ?"
Nữ nhân này thật sự điên rồi sao? Lại thực sự để Tiêu Như Phong đâm trúng người.
Sắc mặt Minh Thù dần tái nhợt, nhưng nàng lại cong cong khóe miệng, một tay giữ lấy vũ khí, tay kia hất tay của Thanh Trần ra nhìn thẳng Tiêu Như Phong:
"Ta nói để hắn làm, ngươi giành cái gì?"
Tiêu Như Phong nhìn Minh Thù rút vũ khí ra.
Loảng xoảng.
Vũ khí dính máu rơi trên đất, vẩy máu lên cây cỏ xung quanh, chiếc áo trắng trên người nàng, phía trước ngực thấm đẫm máu, đỏ sẫm một màu.
Mắt Minh Thù nhìn chằm chằm vũ khí, cười nhẹ một tiếng:
"Nhưng mà cũng không sao, dù sao kết quả đều giống nhau."
Trong không khí, thoang thoảng mùi máu tươi và cảm giác quái dị.
Trong lòng Tiêu Như Phong thực sợ hãi, cô ta theo bản năng đến gần long xà bên kia.
Lúc Tiêu Như Phong đâm vũ khí vào trong người Minh Thù, cô ta cảm giác người đối diện dường như thay đổi thành người khác. Cảm giác âm u vô tận, cộng với máu tanh trào ra, làm người ta cảm thấy vô vọng, giống như ánh sáng nơi chân trời kia đang dần vụt tắt.
Nhưng cô ta biết, cảnh vật xung quanh không hề có bất kì thay đổi nào, mà là sâu trong lòng của cô ta đang sợ hãi.
Minh Thù cong môi cười rực rỡ, đáy mắt một mảnh trong suốt, môi đỏ mọng khẽ nhếch, quay sang nói với Thanh Trần:
"Đứng xa một chút nha, đả thương ngươi ta sẽ không chịu trách nhiệm."
Những lời này đúng thực là, một chút trách nhiệm cũng không chịu, bởi vì nàng nói xong câu đó liền lập tức ra tay. Thanh Trần bị gió hất bay đụng vào cây gần thú nhỏ, vừa lúc cùng thú nhỏ mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Thú nhỏ ôm trứng màu lộc cộc lăn vào bụi cỏ, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn chằm chằm bên kia.
Thanh Trần ôm đầu đang choáng váng ngồi xuống.
Linh khí xung quanh ở trạng thái rất không ổn định, linh khí trong không khí hình thành gió xoáy, điên cuồng hướng về phía Minh Thù bên kia, nhanh chóng chui vào cơ thể nàng.
Một luồng áp lực vô hình, từ bốn phương tám hướng bao phủ, Thanh Trần thiếu chút nữa bị ép nằm trên mặt đất, giờ khắc này trời đất lặng im.
Cũng may luồng áp lực này chỉ trong nháy mắt.
Thanh Trần che tim đang đập nhanh, trừng mắt nhìn ngọn lửa đỏ xa xa, đáy lòng các loại chửi thề cuồn cuộn.
"Khỉ thật!"
Mạnh lên?
Đột nhiên mạnh lên?
Không ai nói cho hắn biết, trong này còn có một đại hiệp đang ẩn mình!
Chiến trường phía trước...
Minh Thù tay không, cùng Tiêu Như Phong, long xà giao đấu, hắn mới thở hổn hển, thở vài cái Tiêu Như Phong đã bị đánh không còn sức chống trả, bị treo lơ lửng trên cành cây.
Đến khi hắn thở xong, thì long xà cũng từ không trung rớt xuống.
"Ầm!"
Một tiếng đập xuống đất, bùn đất văng lên, tạo ra một cái hố lớn.
Thời gian chỉ có vài giây.
Dưới chân Minh Thù như có gì đó, nàng từ không trung từng bước từng bước đi xuống, váy đỏ tung bay, ngoại trừ lúc ban đầu, trong nháy mắt làm mọi người cảm thấy khiếp sợ, vì ngoại trừ khung cảnh âm u ngập tràn giết chóc ra, lúc này cả người nàng đều toát lên vẻ dịu dàng đến vô hại.
Nàng đi đến trước mặt long xà, đầu ngón chân nhẹ nhàng đạp trên ngực hắn, phòng ngừa hắn đứng dậy.
"Hối hận không?"
Mũ trên đầu long xà rơi xuống, lộ ra gương mặt tạm coi là dễ nhìn.
Nhưng mà lúc này, trên gương mặt đó trắng bệch, khóe miệng còn có vết máu, trong đôi mắt tràn ngập một cảm xúc, mang tên sợ hãi.
Vừa trong nháy mắt, chỉ có người trải qua mới biết nó kinh khủng cỡ nào.
Long xà lắc đầu: "Ngươi không phải người."
"Ta không phải người, ngươi là người à?"
Minh Thù vươn tay sờ một mảng máu trước ngực, đưa đến trước mặt long xà:
"Nhìn cho rõ đi, đây không phải máu người thì là gì? Làm ơn đừng có tùy tiện đổi giống loài của ta."
Máu người và máu giống khác không giống nhau, chỉ cần có chút kiến thức liếc mắt là có thể nhận ra.
Máu chảy trong cơ thể Minh Thù, tuyệt đối là máu người chính thống.
Thế nhưng...
"Không... Không thể nào."
Nàng làm sao có thể trong nháy mắt, biến hóa năng lực đến trình độ này, không phải là hắn thổi phồng năng lực của người khác, vừa nãy có cảm giác nàng chỉ cần một chiêu, là có thể giết chết hắn.
Phải biết rằng, hắn là rồng...
Huyết mạch long tộc là mạnh nhất.
Mặc dù, hiện tại hắn phải chịu nhục, sống nhờ thân thể của con rắn kia, người trên đại lục muốn thắng hắn, cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
"Ngươi tuyệt đối không phải người?"
Loài người không thể có năng lực mạnh mẽ như vậy, long xà không tin hô to:
"Rốt cuộc ngươi là cái thứ gì? Không cần phải giả thần giả quỷ!"
"Vậy ngươi có thể xem ta là thần."
Con ngươi long xà co rút lại, lớn tiếng phản bác:
"Trên thế giới này đã sớm không còn tồn tại thần tộc, sao ngươi có thể là tộc nhân thần tộc được?"
Hừ! Tiểu yêu tinh này muốn gây chuyện!
Trẫm nói là người thì không tin, nói là thần cũng không tin, muốn đánh nhau à!
Cái tên long xà nói gì cũng không tin, bị Minh Thù đánh cho một trận, nhưng hắn phát hiện lúc Minh Thù đánh hắn, sức chiến đấu khôi phục lại bình thường. Tâm tư long xà muốn phản kháng, nhưng khi hắn vận dụng năng lượng trong cơ thể, gân mạch toàn thân như bị chặt đứt, trong nháy mắt đau đến mức hắn không đứng thẳng được, chứ đừng nói là phản kháng.
Minh Thù khoanh tay, từ trên cao giương mắt nhìn hắn:
"Quên nói cho ngươi biết, năng lượng chạy vào cơ thể ngươi lúc trước, có chút tác dụng phụ, sau này ngươi có thể không có cách nào sử dụng linh lực được nữa. À mà, sử dụng cũng không sao, chỉ là hơi đau nếu ngươi có thể chịu được, tùy ngươi dùng dù sao ta cũng không đau."
Trẫm đã nói, muốn cho ngươi hối hận vì đã đến thế giới này, cũng không phải là chỉ nói suông.