Thượng Quan Phong hẹn cô ở đây, nhất định là có ý đồ. Do đó, Minh Thù đến trước tìm một chỗ, ngồi chồm hỗm, chuẩn bị xem sắp có kịch gì.
Thượng Quan Phong hẹn ở lớp học lầu ba, Minh Thù tìm một nơi tương đối gần, lén lút rình xem.
Đợi khoảng chừng một tiếng, có tiếng bước chân từ chỗ cầu thang vang lên, nghe có chút do dự, đi rất chậm.
Minh Thù nghiêng người nhìn ra ngoài, bóng dáng Thượng Quan Phong xuất hiện trước cửa cầu thang, hắn dáo dác nhìn xung quanh, vẻ mặt có chút phức tạp đứng đấy một lúc mới đẩy cửa phòng đi vào.
Minh Thù ngồi trong góc không nhúc nhích, tiếp tục ăn đồ ăn vặt của mình, chỉ trong chốc lát liền có tiếng từ trong phòng truyền ra.
"Ừ, anh đến rồi, cô ta còn chưa đến... Vũ Kỳ, thực sự phải làm như vậy sao?"
Không biết đối phương nói cái gì, Thượng Quan Phong lại khẩn trương dỗ dành.
Cúp điện thoại, Thượng Quan Phong nặng nề thở dài, dựa vào cái bàn cũ nát hút thuốc, hắn không biết làm như vậy có đúng không, tuy nhiên nghĩ đến Kim Vũ Kỳ tức giận, hắn cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy.
Chỉ cần Kim Vũ Kỳ vui vẻ, bảo hắn làm cái gì cũng được.
Minh Thù đợi một lúc, đi đến cửa phòng sửa sang lại quần áo, đột nhiên nhấc chân đá mạnh vào cửa phòng. Cửa phòng biến dạng, Minh Thù trực tiếp đạp cánh cửa sang một bên.
Nện một tiếng rầm trên mặt đất, bụi bặm bay tán loạn trong không khí.
"Thượng Quan Phong, tìm tôi làm gì?"
Âm thanh uyển chuyển của con gái vang lên, không nghe ra vẻ tức giận, chỉ thấy nụ cười thản nhiên.
Đại khái là Thượng Quan Phong bị hành động như lên võ đài của Minh Thù dọa sợ, biểu tình trên mặt vô cùng đặc sắc. Nghe thấy giọng Minh Thù, hắn nhanh chóng hoàn hồn, nặn ra một nụ cười:
"Manh Manh, cậu đã đến rồi."
Má ơi!
Thượng Quan Phong lại kêu trẫm như vậy, là muốn hù chết trẫm hay muốn thừa kế đồ ăn vặt của trẫm đây? Minh Thù chưa tiến vào, mỉm cười đứng ở cửa, mở miệng nói:
"Nói nhanh đi, thời gian của tôi rất quý giá, lãng phí thì giờ của tôi chính là lãng phí tính mạng của tôi, trách nhiệm này cậu không gánh vác nổi đâu."
"..."
Nếu không vì Vũ Kỳ, hiện tại hắn cũng lười, chẳng muốn nói chuyện với cô dù chỉ một câu. Thượng Quan Phong cố nhịn:
"Manh Manh, chúng ta phải căng thẳng như vậy sao?"
Minh Thù hướng ánh mắt còn mang theo ý cười về phía Quan Phong, môi đỏ mọng hé mở, giọng nói vang lên trong căn phòng đầy bụi bặm:
"Rất cần đấy."
Thượng Quan Phong: "..."
Nên nói tiếp như thế nào đây?
Thượng Quan Phong hít một hơi sâu:
"Manh Manh, hôm nay hẹn cậu đến là muốn cùng nhau hòa giải? Tớ biết gần đây cậu chịu oan ức, đều là tớ không tốt."
"Hòa giải?"
Minh Thù nhướng cặp mày liễu, ý cười trong mắt càng lộ rõ:
"Cậu đang kể chuyện cười à? Chúng ta có thù lớn như vậy, sao có thể nói hòa giải là hòa giải?"
Trẫm tin là đầu ngươi nhét đầy móng heo mất rồi.
"Manh Manh, tớ biết cậu tức giận, cậu muốn đánh, muốn chửi, tớ đều chịu. Cậu tha thứ cho tớ có được không? Sau này tớ nhất định sẽ đối tốt với cậu."
Thượng Quan Phong dựa theo lời kịch đã tính trước mà nói ra, câu từ tha thiết, có vẻ như thật sự hối hận.
Nụ cười Minh Thù càng sâu thêm:
"Được, trước hết để tôi đánh một trận đã, được chứ?"
Thượng Quan Phong: "..."
Hắn đến không phải là để cho cô đánh.
Nhìn biểu hiện của cô dường như không phải nói đùa, lẽ nào hắn thực sự phải để cô đánh cho một trận?
"Manh Manh..."
"Cậu vừa nói muốn đánh, muốn mắng gì tùy tôi."
Minh Thù cười tủm tỉm, cắt ngang lời Thượng Quan Phong:
"Bạn Thượng Quan không phải vừa tự nói ra đã quên chứ? Tôi đây cũng không dám tin tưởng cậu."
Thượng Quan Phong nhìn nụ cười kia của Minh Thù, luôn cảm thấy sống lưng lạnh toát, giống như bị cô nhìn thấu nội tâm.
"Được!"
Thượng Quan Phong cắn răng đồng ý:
"Chỉ cần cậu có thể tha thứ cho tớ, tớ đồng ý cho cậu trút giận."
Không phải chỉ là bị đánh hay sao, mình là một người đàn ông, chút việc ấy còn không chịu nổi thì còn gì là đàn ông.
Minh thù bóp bóp cổ tay, Kim Vũ Kỳ cho hắn uống bùa mê thuốc lú gì, chẳng lẽ hào quang của nữ chính giả, cũng có thể so với hào quang của nữ chính thật sao?
[Hào quang của vai chính giả và vai chính thật giống nhau, ký chủ không nên xem thường.] Hài Hòa Hiệu tỉ mỉ giải thích.
Đáy mắt Minh Thù lộ ra hưng phấn, thật sự thú vị.
[...]
Thú vị chỗ nào chứ?
...
Gần dãy lầu bỏ hoang.
Kim Vũ Kỳ cùng mấy bạn học đi sang bên này, bọn họ dò xét xung quanh, dường như đang tìm thứ gì đó.
"Vừa nãy thấy con chó kia chạy qua bên này, sao mới đấy đã không thấy tăm hơi. Đó là của ba đưa cho tớ, tớ không thể đánh mất."
Một nữ sinh trong đó lo lắng nói.
"Đừng lo, chúng ta đang tìm, hẳn là ở gần đây."
Kim Vũ Kỳ nói thoải mái, ánh mắt lại nhìn về phía dãy phòng cũ nát phía trên cách đó không xa:
"Dãy lầu cũ bên kia không có ai, có khi sẽ trở thành hang ổ của con chó, con mèo hoang nào đó, chúng ta qua đó xem thử đi."
"Tòa lầu..."
Có nữ sinh nhát gan sợ hãi nói: "Cảm giác âm u quá."
"Chúng ta nhiều người như vậy, sợ cái gì, đừng tách ra là được."
Kim Vũ Kỳ an ủi.
Nhiều người, tất cả mọi người có cảm giác an toàn, mọi người đi về phía dãy phòng bỏ hoang.
Từ lầu một đến lầu hai không thấy có gì, Kim Vũ Kỳ đề nghị tiếp tục đi lên, đã lên kiểm tra hết lầu hai, lên lầu ba cũng không ảnh hưởng gì. Một đám người theo cô ta bước lên.
Lần này Kim Vũ Kỳ đi phía trước, đi đến phòng học đã hẹn trước, thế nhưng cô ta chỉ thấy cửa phòng nằm ngổn ngang trên mặt đất, bên trong không có một bóng người.
Đáy lòng Kim Vũ Kỳ hơi xao động, xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì sao?
Ngay khi Kim Vũ Kỳ nghi ngờ, chuẩn bị gọi điện thoại để trong hộp đựng thức ăn cho Thượng Quan Phong, phòng học bên cạnh đột nhiên truyền đến âm thanh, giống như là tiếng thở dài, có vẻ như rên rỉ đau đớn.
Sắc mặt Kim Vũ Kỳ vui vẻ, nhưng cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, cố gắng hạ giọng hỏi người bên cạnh:
"Các cậu có nghe thấy âm thanh kỳ lạ gì không?"
Tất cả mọi người gật đầu, bọn họ đều nghe thấy.
"Đi xem..."
"Bỏ đi, nhỡ lại là thứ không sạch sẽ gì."
"Ban ngày, ở đâu ra thứ gì không sạch sẽ, cậu đừng nói mò."
Kim Vũ Kỳ phản bác: "Các cậu không đi, tớ đi."
Kim Vũ Kỳ đi về phía phòng học phát ra âm thanh, học sinh phía sau nhìn nhau, trong chốc lát liền đuổi theo Kim Vũ Kỳ. Kim Vũ Kỳ đi ở phía trước chậm rãi cong môi, Lộc Manh, lần này mày nhất định phải chết.
"Răng rắc."
"Kẽo kẹt..."
Cửa phòng mở phát ra âm thanh chói tai.
"A!"
Sau khi cửa phòng học mở ra, nữ sinh phía sau thét chói tai, sau đó đỏ bừng cả mặt, nhanh chóng che mắt quay người đi.
Mấy nam sinh còn lại khiếp sợ nhìn tình cảnh trong phòng.
Kim Vũ Kỳ dường như bị đứng hình, xảy ra chuyện gì?
Tại sao chỉ có mình Thượng Quan Phong, con khốn Lộc Manh kia đâu?
Hình như là có người xuất hiện,Thượng Quan Phong hơi lấy lại ý thức, hắn miễn cưỡng mở hai mắt. Thấy rõ người đúng ở cửa, liền như bị sét đánh.
Cô ấy mang theo nhiều người đến như vậy?
Theo bản năng, Thượng Quan Phong muốn che cơ thể lại. Quần áo của hắn đều đã bị Minh Thù cầm đi, lúc này trần như nhộng, lại bị Kim Vũ Kỳ cùng nhiều người như thế vây xem.
Nhục nhã và phẫn nộ đánh thẳng vào thần kinh hắn.
Nhưng mà càng tức giận, hắn lại càng khó chịu, muốn tìm một chỗ trút giận.