Vạch trần tội ác trường học, Minh Thù không cần suy nghĩ, lập tức nghĩ đến câu chuyện được nghe ở dãy phòng bỏ hoang.
Tin tức không có tác dụng nhiều lắm, nhưng ít ra cho thấy bọn họ có mờ ám.
Bỏ đi, vẫn còn thời gian, từ từ xem xét.
Minh Thù nhìn nam sinh đối diện chưa đi, hỏi:
"Cậu tên gì?"
"Tôi còn tưởng Lộc Manh sẽ không hỏi chứ?"
Lâu như vậy rồi còn chưa hỏi tên của hắn, cũng không gọi tên của hắn, nhìn ánh mắt xa lạ kia, tất nhiên là không biết hắn.
Nói lời vô ích, không muốn thì bỏ đi.
Minh Thù đứng dậy tính tiền, đi thẳng đến quầy bán bánh bông lan, nam sinh đầu đầy vạch đen đi theo cô.
Hắn lại một lần nữa, nảy sinh nhận thức mới đối với cô gái nhỏ này.
"Tôi là Trình Diễn, Trình trong quy trình, Diễn trong diễn biến trình bày."
Trong trường học, tên của hắn cũng coi như là nhân vật truyền thuyết, cho nên Trình Diễn vẫn rất tự tin.
Nhưng mà...
Minh Thù liếc mắt, dùng ánh mắt kỳ lạ quan sát Trình Diễn.
Người này vừa nhìn đã biết là thuộc nhóm cá biệt, làm sao có thể dùng cách thức nho nhã như thế, để giới thiệu tên của hắn nhỉ? Đáng sợ.
Thật là đáng sợ.
Trình Diễn không biết Minh Thù đang nghĩ cái gì, nhưng ánh mắt này nhìn có chút quái dị, hắn ho khan:
"Cậu không tự giới thiệu về mình một chút sao?"
Minh Thù thu hồi ánh mắt: "Cậu không phải biết tên tôi rồi sao?"
Bệnh thần kinh, biết còn hỏi.
"Chúng ta có thể làm quen một lần nữa."
"Cậu thật phiền."
Bị Minh Thù dán cái mác phiền phức, vẻ mặt Trình Diễn mù mịt, sao lại thấy hắn phiền phức?
Trình Diễn và Minh Thù cùng đi trên đường, chứng kiến Minh Thù ăn hết cái này sang cái khác, rốt cuộc hắn nhịn không được mà nói:
"Lộc Manh, dạ dày cậu là động không đáy hả?"
Ăn nhiều như vậy, bụng còn chưa thấy căng lên, thức ăn đi đâu rồi?
Minh Thù nở nụ cười:
"Không ăn đồ của cậu, cậu quan tâm làm gì? Để ý tôi rồi hả?"
Ánh mắt Trình Diễn hơi đổi, nói tiếp:
"Cũng không biết Lộc Manh có cho tôi cơ hội hay không?"
Cái gì vậy? Để ý thật á?
"Không."
"Vì sao?"
"Cậu nuôi không nổi tôi."
Trình Diễn: "..."
Cậu ăn như vậy, người thường đúng là nuôi không nổi.
...
Minh Thù quay về tiểu khu, phát hiện Trình Diễn còn đi theo mình, cô thật muốn đánh người:
"Cậu không để tôi yên có phải không?"
Trình Diễn tỏ ra vô tội, chỉ chỉ phía trước:
"Nhà của tôi cũng ở đây."
Mình Thù: "..."
Trình Diễn dán sát vào người Minh Thù:
"Cho nên Lộc Manh, cậu có muốn suy nghĩ lại không, tôi hoàn toàn có thể nuôi cậu."
"Không cần nghĩ."
Trẫm không có hứng thú với người không đáng tin.
Trình Diễn theo Minh Thù vào tiểu khu, nơi này là khu của người giàu. Nhà nguyên chủ mặc dù không tính là giàu nhất nhì, nhưng là danh môn vọng tộc. Nhưng Trình Diễn cũng ở đây, nhà hắn rất giàu có sao?
Chuyện này thật sự là không biết, cốt truyện không có đề cập qua, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không nhắc đến chuyện này.
Chỉ là tên Trình Diễn này nghe hơi quen tai, chắc là nguyên chủ từng nghe qua.
Trình Diễn theo Minh Thù đến trước cửa nhà:
"Lộc Manh, nếu như cậu thay đổi ý kiến, tôi lúc nào cũng hoan nghênh."
Minh Thù: "..."
Đồ tâm thần.
Minh Thù vào nhà, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Nụ cười trên mặt Trình Diễn thu lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm. Khung cảnh bốn phía đan xen, làm hình ảnh của hắn lúc ẩn lúc hiện ở một nơi tối tăm.
...
Hôm sau.
Minh Thù mở cửa, liền thấy Trình Diễn giương gương mặt huênh hoang, xuất hiện trong tầm mắt. Hôm nay hắn mặc đồng phục, mặc dù là đồng phục thông thường, nhưng mặc trên người nam sinh này, cũng giống như là có thêm một tầng hào quang, lòe lòe chiếu sáng.
"Sao cậu lại ở đây?"
Minh Thù cắn sandwich, nụ cười sớm đã biến mất, hắn còn đi theo cô?
"Lộc Manh, chào buổi sáng."
Trình Diễn làm ảo thuật biến ra một đóa hồng, tặng cho Minh Thù.
Chả ăn được, có ích gì.
Minh Thù lười chẳng muốn phản ứng lại Trình Diễn, cắn sandwich đi ra ngoài.
Bất cứ lúc nào, trên mặt cô cũng có thể nhìn ra ba phần ý cười, ngay cả khi ăn vẫn luôn duy trì nụ cười, làm cho người ta sinh ra cảm tình.
Trình Diễn hơi thất thần, chờ Minh Thù đi qua, mới hoàn hồn không có chút xấu hổ nào thu tay về, xoay người đuổi theo Minh Thù, cong khóe môi:
"Lộc Manh, như vậy thật không lễ phép."
Minh Thù quay đầu lại, cười giòn tan nói:
"Trình Diễn, chào buổi sáng."
Trình Diễn: "..."
Em gái sao không làm theo kịch bản vậy?
Từ tiểu khu đến trường học, Trình Diễn phát hiện nữ sinh này tính tình rất cổ quái. Nụ cười của cô lúc mềm nhẹ, lúc thì rực rỡ, nhưng từ nụ cười hoàn toàn không nhìn ra tâm tình của cô như thế nào.
Tóm lại, điều duy nhất không thay đổi là cô cười từ đầu đến cuối.
Cô giống như một cô bé vô tâm vô tư, cả người toát ra thanh xuân vô hạn.
Trẻ con đi học, thành phần trí thức bận rộn, mua thức ăn cho bà cụ, mỗi người đều có vẻ bận rộn như vậy, vội vàng đi về phía trước hoặc là đi thoáng qua nhau. Duy chỉ có cô là nhàn nhã như đi chơi, trên con đường ồn ào tản bộ như trên sân vắng.
Trong lòng Trình Diễn có chút quái lạ, cho đến khi đến trường cũng chẳng nói thêm với cô câu nào.
"Lộc Manh, cậu đừng đến dãy phòng bỏ hoang nữa, lần sau sẽ không may mắn như đêm qua đâu."
Trước khi vào trường Trình Diễn nhắc lại những lời này, sau đó nhanh chóng đi một hướng khác, không đi vào trường cùng Minh Thù.
Dãy phòng bỏ hoang...
Nơi đó có cái gì?
Trong trí nhớ nguyên chủ, cô ấy thấy quỷ trong dãy phòng bỏ hoang, là quỷ thật sao?
Minh Thù suy tư đi về lớp học, còn chưa đến lớp, thầy chủ nhiệm đột nhiên xuất hiện, trầm mặt gọi cô lại:
"Vì sao không có quét sân thể dục?"
Thầy chủ nhiệm cực kỳ tức giận:
"Lộc Manh, em đừng tưởng rằng có thành tích tốt muốn làm gì thì làm ở trường này."
"Em..."
"Thầy cho em biết, em phạm lỗi phải chịu phạt, trường học có quy định của trường học, thân là học sinh phải nghe theo. Bây giờ nghiêm khắc với em, cũng chỉ muốn tốt cho em, sau này bước chân ra xã hội, đều là kinh nghiệm xương máu, ai còn sẽ quản em, giảng đạo lý cho em như bây giờ?"
"Em..."
"Ngày hôm nay, tan học thầy sẽ đích thân giám sát, em còn dám không quét, xem thầy xử lý em như thế nào."
Thầy chủ nhiệm triệt để bùng nổ, đùng đùng nói xong, hừ lạnh một tiếng phất tay rời đi.
Minh Thù: "..."
Ngươi con mẹ nó, sao không nghe trẫm nói một câu chứ.
"Chủ nhiệm, ai lại chọc giận thầy rồi."
"Những học sinh này, càng ngày càng khó quản, một khi không chú ý liền gây không biết bao nhiêu chuyện."
"Còn không phải sao, nhưng bọn nó vẫn còn nhỏ, vẫn còn nghịch ngợm, thầy cũng đừng để ý quá."
Minh Thù nhìn sang bên kia, một phụ nữ mặc váy liền màu kem, đang nói chuyện cùng thầy chủ nhiệm, tóc uốn lượn sóng, nhìn qua rất trẻ.
Cái âm thanh này.
Giống y hệt giọng của người phụ nữ đêm qua.
"Manh Manh!"
Diệp Miểu Miểu không biết từ đâu lao tới ôm cánh tay Minh Thù:
"Nhìn gì vậy?"
Minh Thù gạt tay bạn mình, hất cằm về phía thầy chủ nhiệm:
"Cô gái kia là ai?"
Diệp Miểu Miểu nhìn sang, nói:
"Hình như là giáo viên môn tiếng anh cấp 2, sao thế?"
"Không có gì, tò mò thôi."