Nam sinh thuận thế ngồi dưới đất:
"Tôi còn tưởng, bạn Lộc Manh không biết đề phòng là gì."
Bất kể là lần gặp mặt đầu tiên, hay là lần gặp mặt thứ hai, cô đều có dáng vẻ vô hại, duy chỉ có lần này, ở cô thấy được một thứ.
Nhưng không rõ ràng, bị cô che giấu dưới nụ cười, không quan sát tỉ mỉ tuyệt đối không phát hiện được.
"Chó ngoan không cắn người."
Minh Thù cười khẽ, thứ này trên người biến mất không còn dấu vết, làm người ta cảm thấy vô cùng ôn hòa.
Minh Thù lấy ra một bịch chả giò, mở ra bắt đầu ăn.
Nam sinh quan sát cô, nghiêng người về phía Minh Thù:
"Lộc Manh đang nói bản thân sẽ cắn người sao?"
Khoảng cách của hai người được rút ngắn, Minh Thù theo bản năng ôm chặt chả giò, đến gần như vậy làm gì, muốn cướp đồ ăn của trẫm sao? Nam sinh phì cười, cô gái này sao lại giống mèo con bảo vệ thức ăn vậy nhỉ?
Minh Thù dịch sang một bên:
"Tôi với cậu rất quen thuộc sao?"
"Nhiều lần gặp nhau thành bạn bè, bây giờ chúng ta đã gặp nhau ba lần rồi?"
"Bạn bè? Ai muốn làm bạn bè với cậu, cậu cho mình là thần tiên à?"
Minh Thù né ra chỗ xa hơn, ý tứ ghét bỏ rõ mồn một, trẫm không muốn cùng người không rõ lai lịch làm bạn bè.
Nam sinh cũng không giận, nhắc nhở một tiếng:
"Lộc Manh, cậu xem người đi rồi."
Minh Thù nhìn sang bên hồ, quả nhiên Kim Vũ Kỳ đã đi, chỉ còn nam sinh kia.
Minh Thù ôm cuốn chả đứng dậy, nhanh chóng đuổi theo Kim Vũ Kỳ vào rừng cây. Nam sinh đứng tại chỗ đợi một lúc, nhìn người nam sinh bên hồ kia, khóe miệng hơi cong lên, nụ cười kỳ lạ.
Khi lần thứ hai tìm được Minh Thù, chính là khi cô đang ngồi xổm bên cạnh Kim Vũ Kỳ đã ngất đi, ăn chả giò.
Nghe được tiếng bước chân, cô ngẩng đầu nhìn lên:
"Cậu chơi đủ chưa, âm hồn không tan."
"Lộc Manh giết người?"
Nam sinh dừng chân, nhìn chằm chằm Kim Vũ Kỳ nằm trên mặt đất.
"Cậu nhìn tôi có giống người mang tội giết người không?"
Minh Thù dùng cuốn chả chỉ chỉ bản thân, sau đó bỏ vào miệng, nhai mấy miếng rôm rốp.
Nam sinh buồn cười, hất cằm về phía Kim Vũ Kỳ:
"Lộc Manh đang chuẩn bị làm gì đó?"
"Tôi chuẩn bị làm cái gì, có liên quan gì đến cậu sao?"
Sao người này phiền phức vậy.
"Giờ tôi cũng xem như là nhân chứng, Lộc Manh không sợ tôi báo cảnh sát sao?"
"Ừm."
Trẫm không giết người, muốn báo thì báo đi, cùng lắm là trẫm ẩu đả bạn học, bị tạm giam vài ngày, ra ngoài trẫm lại là hảo hán, sợ cái rắm.
Nam sinh: "..."
Phản ứng này hình như sai sai!
Cô ấy không phải nên thương lượng điều kiện các kiểu với mình sao?
Vì sao bình tĩnh như vậy, lại ăn?
Lần đầu tiên nam sinh thấy đau đầu, người này dường như không chỉ thú vị, còn có chút khó chơi.
"Lộc Manh, cậu có thù gì với cô ta à?"
Nam sinh thử tới gần Minh Thù.
Nữ sinh bên kia chỉ liếc nhìn hắn, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên:
"Tôi với cô ta mà không kết thù, vậy chẳng lẽ giờ cùng cô ta ăn tiệc hả?"
Người này thực sự phiền chết.
Lại beep beep nữa trẫm sẽ trói chung hai người luôn.
Rõ ràng là âm thanh rất dịu dàng, nhưng nam sinh lại nghe ra ý tứ châm chọc.
"Lộc Manh, thực ra tôi cũng có thể giúp cô."
"Tự nhiên lại ân cần như vậy? Không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp, cậu có mục đích gì?"
Mẹ nó, người này nhất định không có ý tốt, nhất định là muốn hại chết trẫm, rồi kế thừa đồ ăn vặt của trẫm.
Nam sinh cười nhẹ, thanh âm trong khu rừng u tịch truyền ra:
"Lộc Manh, tôi không có mục đích gì, chẳng qua là cảm thấy chơi cùng cậu rất vui, muốn giúp cậu một tay. Ừ, Lộc Manh hẳn là rất cần giúp đỡ nhỉ?"
Chơi thật vui?
WTF?
Trẫm là để cho ngươi chơi vui sao?
Bệnh thần kinh!
"Cậu có đi hay không?"
Minh Thù đưa cuốn chả chỉ vào nam sinh, một giây sau liền bỏ cuốn chả vào miệng, dùng tay chỉ nam sinh:
"Cậu không đi tôi báo cảnh sát."
Làm trì hoãn việc quan trọng của trẫm, phiền chết.
Nam sinh đầu đầy sương mù, cô báo cảnh sát cái gì?
Trong ánh mắt nghi ngờ của nam sinh, Minh Thù lấy di động của Kim Vũ Kỳ, nhanh chóng bấm bấm, mỉm cười với nam sinh:
"Alô, tôi muốn báo án, có người muốn hành hung tôi, tôi ở..."
Nam sinh nhanh chóng cướp điện thoại trong tay Minh Thù, đang chuẩn bị cúp máy, lại phát hiện căn bản không hề gọi.
"..."
Trong không khí, tiếng gió xào xạc, chân thon dài xẹt qua, đá về phía hạ thân nam sinh, tốc độ mau đến nỗi nam sinh không phản ứng kịp, một cước trúng đích.
Theo bản năng, nam sinh che nơi nào đó, trên gương mặt đẹp trai hiện ra vẻ thống khổ không che giấu được, hắn cắn răng:
"Lộc Manh, cậu không đi đóng phim thật là đáng tiếc."
Cô thật ra chỉ muốn dụ dỗ hắn qua đó, mà hắn hoàn toàn không hoài nghi.
"Lần sau còn dám cản trở tôi, kết quả không chỉ là như vậy đâu."
Minh Thù khom lưng, nhìn vào mắt nam sinh, cười:
"Tôi mặc kệ cậu có mục đích gì, nhưng mà tốt nhất đừng làm tôi tức giận, tôi tức giận, rất đáng sợ đó."
Náo nhiệt một chút cô cảm thấy không có cái gì là không tốt, cũng không sợ âm mưu quỷ kế gì, càng náo nhiệt cô càng thích.
Thế nhưng khi cô làm việc, có người ở bên cạnh càn rỡ beep beep, bị đánh là nhẹ rồi.
Minh Thù cầm lại di động của Kim Vũ Kỳ, còn muốn đạp nam sinh một cước, lại bị nam sinh bắt được mắt cá chân. Trên trán nam sinh toát một lớp mồ hôi, ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo:
"Lộc Manh, đừng quá đáng quá."
Minh Thù dùng sức rút chân về, lôi Kim Vũ Kỳ rời đi.
Lúc này cho thêm chút âm nhạc, sẽ không ai hoài nghi đây là đang đóng phim kinh dị.
Nam sinh nhìn bóng lưng Minh Thù, khóe miệng không nhịn được mà co quắp, hắn biết Lộc Manh, trước đây không phải là dáng vẻ này mà là học bá, cô gái ngoan ngoãn, chưa từng tranh chấp gì với ai.
Nhưng mà cô gái này quả thực chính là một diễn viên, trước đây không chừng đều là cô ấy giả vờ.
...
Bị trì hoãn trong rừng cây một lúc, sắc trời dần dần tối, Minh Thù lôi Kim Vũ Kỳ đến dãy phòng bỏ hoang, dọc đường không gặp học sinh nào, cô ném Kim Vũ Kỳ vào một gian phòng, tìm thứ gì đó khóa cửa lại.
Cô không vội rời đi, mà là dựa vào cửa sổ bên ngoài ăn gì đó.
Sắc trời dần dần tối đen, bên trong cũng có tiếng động, đầu tiên là Kim Vũ Kỳ than đau, bị kéo lê trên mặt đất thời gian dài như vậy, không đau mới là lạ.
Tiếp theo là tiếng bàn ghế kêu kẽo kẹt.
Kim Vũ Kỳ nhớ lúc đó mình rời khỏi rừng cây, nhưng có người từ phía sau đánh ngất mình, tiếp theo cái gì cũng không biết, đến khi tỉnh dậy đã ở chỗ này.
Nơi này là chỗ nào mình rất rõ ràng, dãy phòng bỏ hoang.
Lần trước là mình lừa Lộc Manh đến chỗ này, nhưng sao mình ở đây?
Là ai?
Ai đem mình đến đây?
Kim Vũ Kỳ duỗi tay sờ sờ trên người, tìm điện thoại di động, tìm tới tìm lui.
Điện thoại di động đâu?
Không thấy?
Kim Vũ Kỳ chống tay lên bàn, quan sát xung quanh. Ngoài cửa sổ rất tối, chỉ có thể thấy hình ảnh bàn ghế lộn xộn trong phòng.
Cửa bị khóa, cô ta kéo một lúc lâu cũng không mở được. Cô ta nhìn sang cửa sổ, phát hiện bên kia dường như có bóng người.
"Ai ở bên ngoài?"
Kim Vũ Kỳ la một tiếng, người vọt tới bên cửa, thông qua thủy tinh nhìn ra bên ngoài:
"Tại sao muốn bắt cóc tôi? Cậu là ai?"
Người bên ngoài thong thả xoay lưng, màn hình điện thoại di động chiếu sáng mặt cô, xuất hiện gương mặt tái nhợt.
"A!"
Kim Vũ Kỳ bị dọa ngã nhào trên mặt đất, nhưng cô ta nhanh chóng thấy rõ người bên ngoài, trong ánh mắt lóe lên phẫn nộ:
"Lộc Manh, cậu làm gì, thả tôi ra ngoài!"