Tư Lạc lên xe, thấy cô gái vừa nãy cướp đi cục cưng nhỏ nhà hắn ngồi ở hàng ghế sau.
Cục cưng nhỏ bị cô ép ở cạnh cửa sổ, hắn muốn kéo người đi cũng không thể.
Tư Lạc ỷ chân dài bước nhanh đến trước mặt Minh Thù, vẻ mặt khó chịu:
"Đứng lên."
"Không muốn."
Nếu không phải Minh Thù muốn giữ hình tượng, rất muốn ném ánh mắt xem thường cho hắn.
Ai cướp được là của người đó.
Trẫm nhờ khuôn mặt đẹp này mới cướp được, dựa vào cái gì phải nhường.
"Muốn chết?"
Nguyên Tịch kéo ống tay áo Minh Thù, khẩn trương nhìn Tư Lạc, yếu ớt nói:
"Tư Lạc, cậu ấy là bạn của tôi, tôi muốn ngồi cùng với cậu ấy."
Tư Lạc liếc sang: "Cậu lặp lại lần nữa?"
Nguyên Tịch lấy dũng khí: "Tôi nói... Tôi muốn ngồi cùng bạn mình."
"Nghe chưa, cô ấy muốn ở với tôi."
Minh Thù cười tươi rạng rỡ.
"Cô ta là Huyết tộc."
Tư Lạc nghiến răng: "Cậu muốn ngồi chung với cô ta? Cậu biết cô ta có ý định gì sao?"
"Cậu luôn hạn chế tôi kết bạn."
Nguyên Tịch nhỏ giọng thì thầm, dáng vẻ rất oan ức: "Tôi cũng muốn chơi với bạn bè mà."
"Nói như cậu không phải Huyết tộc vậy? Cậu có ý gì?"
Minh Thù liếc Tư Lạc, cô chợt đứng dậy, nghiêng người về phía Tư Lạc, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe, nói:
"Lẽ nào ngay từ đầu cậu không phải là bị hương vị trên người cô ấy hấp dẫn?"
Sắc mặt Tư Lạc chợt thay đổi, hắn túm tay Minh Thù:
"Cô động vào Nguyên Tịch thử xem."
Minh Thù còn chưa giãy giụa, phía sau đột nhiên có một cánh tay thon dài, nhẹ nhàng nắm cổ tay Tư Lạc, tay Minh Thù liền được buông lỏng.
Trong xe không biết từ lúc nào đã yên tĩnh trở lại.
Mọi người đều nhìn thiếu niên áo đen kia.
Tư Lạc quay đầu trong cơn giận dữ: "Hạ Phù, muốn làm gì? Chuyện của tôi cậu bớt quản đi! Hạ gia các người quản không được tôi."
Hạ Phù buông Tư Lạc ra, phun hai chữ: "Ngăn cản."
Tư Lạc tựa như kinh ngạc một chút, ánh mắt chuyển động trên người Minh Thù và Hạ Phù.
"Thì ra là cô."
Tư Lạc như là suy nghĩ cẩn thận, hắn lắc lắc tay, đi đến phía sau, lúc đi ngang qua Minh Thù, hắn nói:
"Nữ vương, Vi Hề."
Tên nữ vương Huyết tộc, Huyết tộc bình thường và con người rất khó biết được, nhưng người khác không biết, không có nghĩa là hắn không biết.
Mà Hạ Phù gần đây rất để ý đến một Huyết tộc, Huyết tộc kia vừa khéo tên Vi Hề.
"Vậy cậu còn dám cướp người với tôi!"
Giọng nói Minh Thù cũng không khống chế nói.
Tư Lạc sửng sốt.
Tư Lạc: "..."
Cái gì gọi là hắn cướp người? Người kia chính là cục cưng nhỏ của hắn! Rốt cuộc là ai cướp người!
Tư Lạc tức giận đến muốn tiến lên đánh một trận, nhưng lại bị một chàng trai khác kéo áo, ý bảo hắn đừng kích động.
"Làm sao vậy..."
Giọng nói ngả ngớn đánh vỡ bầu không khí quái dị trong xe.
Vân Sách ở bên kia, đầu tóc đỏ phá cách cực kỳ bắt mắt.
"Rác rưởi."
Sau khi Tư Lạc thấy Vân Sách, lập tức lộ ra biểu tình chán ghét.
Đáy mắt Vân Sách hiện lên một luồng tăm tối, Tư Lạc nói đến thân phận nửa người nửa Huyết tộc của hắn, hay là...
"Đương nhiên không so được với Tư Lạc điện hạ."
Tư Lạc hừ lạnh một tiếng, ngồi vị trí phía sau Nguyên Tịch, chàng trai kéo hắn lập tức ngồi bên cạnh.
"Bạn học Hạ Phù, chúc mừng."
Vân Sách quay đầu nói với dáng vẻ lưu manh.
Hạ Phù biết hắn chúc mừng cái gì, nhưng chỉ là lạnh lùng liếc hắn một cái, im lặng ngồi đối diện Minh Thù.
Vân Sách cười cười, tìm chỗ ngồi xuống.
"Mễ Lạp, Vi Hề kia không phải từ cấp hai lên sao, không có người nào đứng sau à?"
Mấy người ở phía trước, có một nữ sinh bên cạnh Mễ Lạp nhỏ giọng nói:
"Hạ Phù bảo vệ cô ta thì thôi, sao mình cảm thấy thái độ Tư Lạc và Vân Sách đối với Vi Hề có chút kì lạ vậy?"
"Đúng vậy, cô ta khiêu khích Tư Lạc như vậy, lại không bị Tư Lạc xử lý."
Mễ Lạp từ trong gương trang điểm nhìn người phía sau, trong mắt tràn đầy tối tăm.
Mọi người nói chuyện cô ta cũng không trả lời, mấy cô gái thấy sắc mặt Mễ Lạp không tốt cũng không dám nói chuyện.
Mấy ngày gần đây Mễ Lạp luôn như vậy, nên bọn họ có chút sợ hãi.
...
Sau khi chủ nhiệm điểm danh xong, xe xuất phát.
Hạ Phù mở túi, lấy một cái bình đưa cho Minh Thù.
Minh Thù dứt khoát từ chối: "Cám ơn, không cần."
Hạ Phù trong nháy mắt ngừng lại, không hiểu vì sao Minh Thù từ chối.
Minh Thù quay đầu nhìn ngoài cửa xe, hắn đành phải cất vào túi.
Vân Sách liếc qua, sắc mặt có chút kì lạ, sau đó không giải thích được hừ một tiếng, quay đầu nhắm mắt nằm nghỉ.
Đường đi rất xa, Nguyên Tịch và Minh Thù nói chuyện không hề buồn chán.
"Đây là ra khỏi thành phố rồi sao?"
"Sao ngày càng hẻo lánh."
Mọi người nhìn ngoài cửa xe, đúng là đã ra khỏi thành phố.
Thu mộ ra khỏi thành cũng không kỳ quái, mọi người chỉ bàn tán vài tiếng, sắp đến trưa nên tốc độ xe chậm lại, lệch khỏi đường lớn chạy lên núi.
"Oa!"
"Lâu đài cổ thật lớn!"
Người trong xe đều chạy đến một bên, vây xem tòa lâu đài cổ.
Hạ Phù im lặng nhìn pháo đài, Vân Sách như có điều suy nghĩ.
Tòa lâu đài cổ này xuất hiện.
Những người này liền có chút khác lạ.
Xe dừng lại trước lâu đài, người hầu mặc áo bành tô đứng hai hàng, dường như đang chờ bọn họ.
"Đến rồi, mọi người sẽ ở đây một tuần."
Chủ nhiệm không lập tức bảo xuống xe: "Giờ mọi người xuống xe, đừng đi lạc."
Xuống xe, lâu đài cổ lớn đến nổi khiến người khác thán phục.
Minh Thù và Nguyên Tịch xuống xe, Tư Lạc tiêu sái đi qua đè vai Nguyên Tịch:
"Theo tôi."
"Thế nhưng..."
"Người ta có người đi chung rồi, còn cần cậu sao?”
Nguyên Tịch nhìn theo Tư Lạc, thấy có chàng trai áo đen đứng bên cạnh Minh Thù.
Hạ Phù cao cỡ một thước tám lăm, Minh Thù đứng trước mặt hắn, thật sự nhìn vô cùng mỏng manh nhỏ nhắn.
"Bạn học Hạ Phù, tôi không cần cậu đi theo."
Minh Thù nói với Hạ Phù.
Trên mặt cô vẫn mang theo nụ cười, nhưng làm Hạ Phù nghĩ nụ cười của cô có chút kỳ quái.
Trong lòng Hạ Phù run rẩy.
Hắn chỉ rời đi một tuần mà thôi.
Đã xảy ra chuyện gì!
"Không an toàn."
Hạ Phù chậm rãi phun vài từ.
"Vậy cũng không liên quan đến cậu."
Minh Thù mỉm cười.
Hạ Phù: "..."
Mí mắt Hạ Phù giật giật, giống như đang đè nén cái gì đó.
Minh Thù vẫn ung dung nhìn hắn, nụ cười thản nhiên khiến người khác vô cùng tức giận.
Hạ Phù hít một hơi: "Cẩn thận."
Nói xong, hắn liền xoay người rời đi.
Nhưng vào lúc này chủ nhiệm khoa vỗ tay một cái, ý bảo mọi người theo một hàng người hầu mặc áo bành tô đi vào:
"Mọi người đi theo vào, chọn phòng cho mình, hai người một phòng, cất xong đồ tập hợp ở nhà ăn."
"Mời các vị theo chúng tôi."
Đi theo những người hầu này là hai người một nhóm.
Cũng may phòng là nam sinh với nam sinh, nữ sinh với nữ sinh, cho nên Nguyên Tịch thoát khỏi Tư Lạc, đợi Minh Thù.
Tư Lạc quá mạnh mẽ ở chung với hắn Nguyên Tịch luôn có một loại cảm giác đè nén, tay chân cũng không biết để đâu.
Nhưng ở chung với Minh Thù thì hoàn toàn khác nhau, Minh Thù cười ôn hòa, ở bên cạnh cô như ôm một mặt trời nhỏ.
Đôi khi thấy nụ cười ấy, chính Nguyên Tịch cũng muốn cho Minh Thù cắn một cái.
Tư Lạc bất mãn trừng Minh Thù, Minh Thù mỉm cười:
"Không phục cậu có thể chuyển giới, hoặc mặc trang phục nữ."
Tư Lạc: "..."
"Ha ha ha ha!"
Nam sinh bên cạnh Tư Lạc cười to.
"Cậu là phe bên kia?"
"Tư Lạc đừng giận! Chờ một chút..."
Chàng trai nhanh chóng đuổi theo Tư Lạc.