Trong giờ học Minh Thù liên tục nhìn chằm chằm Mễ Lạp.
Hạ Phù ngủ, Vân Sách đọc sách nhưng thật sự có đọc hay không cũng không biết.
Bầu không khí vô cùng quái dị.
Nhưng chỉ trong một tiết học, bọn người này đã tìm ra toàn bộ thân phận Vân Sách.
Nhị thiếu gia tập đoàn Vân thị. Vị nhị thiếu gia này không phải Huyết tộc cũng không phải con người, hắn là con lai giữa con người với Huyết tộc.
Tin tức này vừa ra, thì những cô gái xem Vân Sách như nam thần Huyết tộc liền lộ ra sự bối rối, thậm chí còn có người trực tiếp thể hiện chán ghét.
Mặc dù, bây giờ con lai giữa con người và Huyết tộc đã rất bình thường, nhưng Huyết tộc thuần khiết vẫn rất khinh thường con lai như vậy.
Vào giờ tan học, ngoại trừ những nữ sinh loài người si mê nhìn Vân Sách, thì Huyết tộc đều xa lánh Vân Sách.
Vân Sách không hề để ý, dường như đã quá quen thuộc với tình cảnh như thế này.
Chủ nhiệm lớp đi, rồi quay trở lại: "Vi Hề và Vân Sách theo tôi đi lấy sách.”
"Tôi đi."
Hạ Phù lập tức đứng dậy.
Vân Sách nhìn nữ sinh gần nhất nói: "Có thể giúp ta đi lấy sách không?"
"Có... Có thể."
Sắc mặt nữ sinh đỏ ửng, đi ra ngoài với Hạ Phù.
Hạ Phù vừa rời khỏi phòng học thì Vân Sách để sách xuống, xoay người sang Minh Thù hỏi:
"Cô tên là Vi Hề sao?"
Vi Hề... Hình như hắn đã nghe qua tên này.
"Tôi nói lớn như vậy không nghe thấy sao? Nếu tai có vấn đề, đề nghị đi khám đi."
"Tục ngữ nói không đánh không quen nhau, không cần lạnh lùng như thế."
Vân Sách tùy ý lật sách, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Minh Thù:
"Cô rất thân thiết với tên kia sao?"
Minh Thù liếc nhìn hắn, đôi mắt híp một cái mỉm cười: "Mắc mớ gì tới cậu chứ?"
Lúc Minh Thù cười, trên mặt có hai má lúm đồng tiền rất đáng yêu.
"Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi..."
Vân Sách dừng lại, hắn xoay người tiếp tục đọc sách.
Ngay khi Hạ Phù ôm sách quay về, liền sắp xếp xong bỏ vào bàn học, sau đó lấy sách của tiết sau để trước mặt Minh Thù.
Nguyên Tịch dùng sách che mặt, một đôi mắt đen nhánh chuyển động trên người Hạ Phù cùng Minh Thù. Cô ta cũng không quá sợ Hạ Phù như những người khác, ít nhất cô cũng dám nhìn thẳng Hạ Phù.
"Này, Vi Hề."
Chờ Hạ Phù nằm xuống bàn ngủ, Nguyên Tịch mới lại gần:
"Cậu và Hạ Phù quan hệ rất tốt sao?"
Người thứ hai hỏi cô vấn đề này.
"Cũng khá."
Minh Thù rất tốt với cô nữ chính có thể ăn này, lúc nói chuyện giọng điệu mềm mại vài phần:
"Hắn đã cứu tôi."
Nguyên Tịch trừng mắt, dáng vẻ không tin:
"Thật hay giả? Hạ Phù cứu Huyết tộc..."
Câu phía sau là Nguyên Tịch lẩm bẩm, giọng nói rất nhỏ nhưng Minh Thù nghe thấy. Minh Thù không hỏi, chuyện này không liên quan đến mình.
"Tớ là Nguyên Tịch, con người."
Nguyên Tịch cũng không tiếp tục câu chuyện kia, bắt đầu tự giới thiệu:
"Cậu chuyển từ cấp hai qua, thì chắc chắn thành tích rất tốt.”
Minh Thù mỉm cười không đáp. Nguyên Tịch coi như Minh Thù khiêm tốn.
Đa số nữ chính đều có một đặc điểm, chính là rộng rãi phóng khoáng. Nguyên Tịch nói chuyện với cô nhiều như vậy, cô đã nắm rõ tình hình cơ bản của lớp học này.
Lớp 11-7 là lớp chuyên, về phần tại sao lớp chuyên không phải là 11-1, thì Nguyên Tịch giải thích là số bảy là số may mắn của học viện Tường Vi, cho nên lớp bảy của từng khối đều là lớp trọng điểm.
Trong lớp tổng cộng có năm mươi học sinh, hai mươi lăm Huyết tộc, hai mươi lăm con người, phải dùng thành tích quyết định xem có thể tiếp tục học lớp 11-7 hay không.
Minh Thù là Huyết tộc, cô thi đậu đã thay thế một Huyết tộc khác, cho nên đã có một Huyết tộc chuyển đi lớp thường.
Nhưng bây giờ trong lớp có năm mươi mốt người, Vân Sách đi cửa sau cho nên không tính.
Hiện tại, Huyết tộc và loài người thân ai nấy lo, phần lớn là dùng thành tích để phân chia cao thấp.
Huyết tộc chia Mễ Lạp và Tư Lạc làm hai nhóm. Tư Lạc không có trong phòng. Tư Lạc là nam chính.
"Nguyên Tịch, thầy gọi cậu."
Có bạn học gọi Nguyên Tịch.
Nguyên Tịch đáp một tiếng rời phòng học.
"Xin chào."
Chỗ Minh Thù đột nhiên xuất hiện một bóng hình xinh đẹp, Mễ Lạp mỉm cười xinh đẹp:
"Mình là Mễ Lạp, đại diện Huyết tộc lớp bảy chào đón cậu."
Minh Thù mỉm cười: "Sau này cô đừng đánh chết tôi là tốt rồi."
Mễ Lạp nghi hoặc: "Cái gì?"
Minh Thù lặp lại một lần, nụ cười chói mắt: "Tôi nói sau này cô đừng đánh chết tôi là tốt rồi."
"Tớ nghe nói cậu là từ cấp hai nhảy lên, có thể trực tiếp nhảy đến lớp 11-7, nói vậy thành tích cậu nhất định rất tốt, không biết cậu ở nhà nào?"
"Dù sao cũng không phải nhà cô, cô hỏi nhiều như vậy làm gì? Thích tôi tôi sao? Tôi không phải đồng tính."
"Này, cô nói kiểu gì đó, Mễ Lạp nói chuyện đàng hoàng với cô, đừng có không biết tốt xấu gì."
Một nữ sinh ngồi đối diện, nghiêng đầu khó chịu trừng mắt nhìn Minh Thù.
Minh Thù mỉm cười đáp lại: "Tôi bảo cô ta hỏi hay tôi xin cô ta hỏi chứ? Cô ta hỏi tôi phải trả lời sao? Cô ta cho tôi ăn hay cho tôi tiền? Cô ta cho mình là thần tiên sao?"
"Đây là lịch sự!"
Minh Thù cười: "Tôi không lịch sự thì làm sao? Định đánh tôi à?"
Nữ sinh nghẹn một chút, một lát sau cười nhạt:
"Đúng vậy, giờ cô chơi chung với Hạ Phù, có Hạ Phù làm chỗ dựa, cảm giác quậy phá nhất định rất thoải mái nhỉ?"
Hạ Phù đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh quét về phía nữ sinh, nữ sinh run một cái sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn gắng gượng hừ lạnh một tiếng mới quay đầu đi.
"Đi ra ngoài."
Thanh âm bình tĩnh vang lên.
Nữ sinh giậm chân, động tác lại cực nhanh chóng rời phòng.
"Hạ Phù, đừng hiếp người quá đáng."
Mễ Lạp nhìn nữ sinh rời đi có chút tức giận:
"Ban đầu, chúng ta ký kết hiệp ước cũng không phải như thế này."
"Ồn."
Hạ Phù lạnh lùng nhìn Mễ Lạp: "Đánh!"
Giọng điệu của hắn có chút phập phồng. Minh Thù suy nghĩ ý của hắn, có phải là không phục thì đánh không? Tốt! Rất có phong thái của trẫm!
"Các ngươi không phải người."
Minh Thù lợi dụng mọi thứ kéo giá trị thù hận: "Hình như cùng con người ở chung một chỗ, bị biến thành người hết rồi."
"Phụt!"
Thật sự là Vân Sách không nhịn được: "Ha ha ha ha, cô nói giống như cô không phải Huyết tộc vậy."
Các Huyết tộc còn lại liền đồng ý.
Minh Thù liếc Vân Sách, giọng nói nghiêm túc:
"Tôi không giống các người."
Trẫm là nữ vương.
"Đúng, cô lớn lên mặt Loli, ha ha ha ha ha ha! Huyết tộc trưởng thành như vậy thật sự rất hiếm gặp."
Vân Sách nói sâu xa.
"Ngay cả một Loli cũng đánh không lại cũng rất hiếm gặp." Minh Thù mỉm cười đáp lại.
Sắc mặt Vân Sách thay đổi, giọng điệu cổ quái:
"Là tôi nhường cô."
Nụ cười Minh Thù sâu thêm: "Nói cho cùng là cậu không thể đánh thắng tôi."
Không biết Vân Sách nghĩ đến cái gì, nhưng hắn không hề hé răng.