Mỗi buổi tối Nhạn Dẫn sẽ bị hành hạ một trận, rõ ràng là nước lạnh, ngâm mình bên trong quả thực giống như tìm chỗ chết.
Minh Thù đụng một cái tức giận là sẽ không cho hắn ăn, hắn chưa từng gặp người nào ngược đãi bệnh nhân như thế. Tuy rằng hắn cũng không đói nhưng vẫn cần bổ sung linh lực.
Cũng may qua vài ngày, hắn mới có thể giữ được sự tỉnh táo. Nhưng ngoại trừ mấy ngày đầu Minh Thù cùng hắn tu luyện, sau đó nàng không bao giờ tu luyện nữa, dù cho thời điểm hắn nhịn không được thì nàng cũng chỉ tiến đến ôm hắn.
Minh Thù dựa vào thùng nước tắm, nhìn vết thương sau lưng hắn: "Ma khí đã loại trừ gần hết nhưng ngươi vẫn phải kiên trì hàng ngày, ma khí trong cơ thể mới có thể được loại trừ sạch sẽ."
Nhạn Dẫn quay đầu lại: "Sư muội, thực sự ngươi không cân nhắc chút nào về việc ở chung với ta sao?"
Minh Thù phủ cho hắn thêm một bộ y phục, lạnh nhạt nói: "Phương pháp song tu, ngươi hiểu không?"
"Không phải là cùng nhau thăng cấp tu vi sao?"
Minh Thù nở nụ cười giễu cợt, xoay người rời đi.
Nhạn Dẫn thấy thần sắc Minh Thù có chút không thích hợp, hắn nhìn Minh Thù rời đi, các loại suy nghĩ hiện lên trong đầu.
Nhạn Dẫn ngâm xong thời gian quy định, lập tức mặc quần áo đi tìm Minh Thù. Hắn tìm cả Linh Kiếm Phong cũng không thấy người, ngược lại gặp được Lâm Cẩn đưa đồ lên.
"Sư tôn đi bắt Linh Lộc."
Lâm Cẩn bị chặn lại chỉ có thể nhỏ giọng trả lời: "Gần đây hình như càng ngày sư tôn ăn càng nhiều, nhưng dáng vẻ mỗi ngày vẫn rất mệt mỏi."
Nhạn Dẫn khẽ cau mày, nàng mệt lắm sao? Mỗi ngày khi nàng gây sự với mình rất có tinh thần mà.
Nhạn Dẫn không đi tìm Minh Thù, ngược lại đến Tàng Thư Các của Vô Ảnh Phong, bộ dạng khí thế dào dạt khiến các đệ tử Tàng Thư Các sợ đến lạnh run.
"Sư tôn, người muốn tìm gì? Đệ tử tìm giúp người."
"Sư tôn, người đừng lấy lung tung, chúng ta sắp xếp rất phiền phức..."
"Sư tôn, cái đó không thể động vào..."
Sau khi Nhạn Dẫn lật tung Tàng Thư Các đến hỗn loạn, hắn hỏi một câu: "Tất cả sách của Ẩn Tông đều ở đây sao?"
Đệ tử yên lặng rơi lệ: "Đúng vậy sư tôn."
"À, phải rồi, chỗ chưởng môn còn một ít sách."
Đệ tử cảm thấy áp lực xung quanh ngày càng đáng sợ nên vội nói một tiếng.
Chưởng môn cảm thấy hành động của Nhạn Dẫn vô cùng kì quái, nhưng vẫn để hắn vào thư phòng của mình.
"Chuyện của Ma tộc đã điều tra gần như xong rồi, Bạch Hổ Tông phát hiện Ma tộc muốn lợi dụng Huyền gia phá vỡ ranh giới giữa ma giới và nhân giới. Bọn họ tự ý tàn sát Huyền gia, đây chỉ là viện cớ lung tung."
"Không ngờ Ẩn Tông chúng ta còn có người cấu kết với Bạch Hổ Tông... Thực sự là ai? Nhiều năm như vậy, những sư huynh đệ kia ta đều không nhìn ra. Lần này điều tra rõ ràng toàn bộ từ trên xuống dưới Ẩn Tông... Bây giờ chúng ta chuẩn bị thông báo cho những tông môn còn lại."
Chưởng môn kể rõ cho Nhạn Dẫn những chuyện xảy ra gần đây.
"Sư đệ, Linh Kiếm Phong gần đây đã phong bế nghe nói ngươi ở trên đó, Huyền Cơ thế nào?"
"Nàng là huyết mạch của Huyền gia, đến lúc đó có thể phải do nàng đứng ra."
"Sư đệ, ngươi nghe ta nói chuyện không?"
Nhạn Dẫn đang tập trung tinh thần lật một quyển sách, căn bản không nghe chưởng môn nói.
Chưởng môn liếc mắt nhìn tên quyển sách kia, nhịn không được giật giật khóe miệng một cái:
"Sư đệ, ngươi xem sách này làm gì? Ngươi muốn kết đạo lữ (*) với ai sao?"
Sư đệ này của hắn lười đến thần kỳ, sao lại đột nhiên thấy hứng thú với phương pháp song tu chứ? Nhạn Dẫn khép sách lại, đầu ngón tay hắn chạm nhẹ vài cái trên mặt nạ, sau đó lướt xuống môi:
"Sư huynh, nếu như nàng đồng ý, ta không ngại kết đạo lữ."
"Ai?"
Nhạn Dẫn cầm sách đi ra ngoài, một lát sau giọng nói của hắn mới truyền đến: "Vị kia của Linh Kiếm Phong."
Chưởng môn thiếu chút nữa không đứng vững.
Hai tiểu tổ tông này làm sao kết hợp với nhau được chứ?
...
Nhạn Dẫn ở Vô Ảnh Tông gần một ngày một đêm, lúc lên núi hoàng hôn thâm trầm ráng chiều bỏng mắt.
Minh Thù đang ở ngoài đại điện ăn thịt nướng, thú nhỏ ngồi xổm bên cạnh nàng ôm một đống xương ai oán nhìn Minh Thù. Thú nhỏ thấy Nhạn Dẫn tới, lông trên người phồng lên dáng vẻ cực kỳ hung dữ.
"Nó rất không thích ta."
Nhạn Dẫn ngồi bên cạnh Minh Thù, ôm vai Minh Thù trước mặt thú nhỏ.
Đôi mắt như ngọc thạch bảo đen láy của thú nhỏ hiện lên tia sáng lạnh, toàn bộ cơ thể nhảy lên nện vào tay Nhạn Dẫn.
"Ư..."
Mu bàn tay Nhạn Dẫn đau nhức một trận.
Minh Thù vươn tay túm thú nhỏ nhét nó vào túi.
Thú nhỏ điên cuồng la hét.
"Sen, ngươi lại nuôi người khác! Không cho ngươi nuôi người khác! Không được nuôi người khác! Không được nuôi!"
Minh Thù đè thú nhỏ nhảy loạn trong túi, ánh mắt rơi trên mu bàn tay sưng đỏ của hắn:
"Đừng trêu chọc nó, nó điên lên ta cũng ngăn không được."
"Sư muội, đau quá."
Nhạn Dẫn đưa tay đến trước mặt Minh Thù.
"Đau có chút xíu cũng chịu không được, là nam nhân sao?" Minh Thù đẩy tay hắn ra.
Nhạn Dẫn thuận thế cầm tay nàng, giọng điệu ái muội: "Có phải hay không, buổi tối sư muội cảm nhận một chút liền biết mà."
Minh Thù ghét bỏ liếc hắn, giọng nói sâu xa: "Dựa vào ngươi sao?"
Nhạn Dẫn chớp mắt, hắn thì làm sao? Hắn cũng rất lợi hại đó có biết không? Khinh thường người à?
"Hay là sư huynh bồi bổ chỉ số thông minh trước đi." Minh Thù rút tay thu dọn đồ rời đi.
Thú nhỏ ló đầu khỏi tay áo, dáng vẻ đắc ý, Nhạn Dẫn chỉ muốn mang nó chôn xuống đất.
Nhạn Dẫn vào nhà, nước lạnh đã được chuẩn bị, Minh Thù ngồi ăn bên cạnh còn thú nhỏ không thấy tung tích.
Hắn vừa cởi y phục vừa đi về phía thùng nước.
Y phục rơi đầy đất, đợi khi hắn đi tới gần thùng nước trên người đã không còn vải vóc dư thừa, thậm chí hắn còn giơ tay lên gỡ mặt nạ xuống.
Nhạn Dẫn bước vào nước lạnh, mặc dù đã quen với nhiệt độ này nhưng đột nhiên đi vào vẫn hơi lạnh. Minh Thù phủi phủi tay, từ bên kia đi qua, trong tay bưng một chén nước.
"Uống đi."
Nhạn Dẫn ngẩng đầu nhìn Minh Thù: "Đây là cái gì?"
"Thuốc độc."
Nhạn Dẫn nhận cái chén, ngón tay cố ý cọ trên mu bàn tay của Minh Thù: "Nếu là ngươi, cho dù là độc ta cũng uống."
Minh Thù mặt không đổi sắc, ý bảo hắn uống nhanh lên.
Đối tượng bị trêu chọc luôn không để ý ta. Sức quyến rũ của lão tử kém như vậy sao? Không thể cho biểu cảm thẹn thùng chút sao?
Trong chén quả thực chỉ là nước nhưng linh khí bên trong lại nồng đậm, rõ ràng không giống với nước bình thường. Hắn uống cạn một hơi, cảm giác như mình đang uống băng, lạnh thấu tim.
Môi Nhạn Dẫn khẽ hé ra thở hổn hển, trước mắt hắn chợt tối sầm miệng bị người ta ngăn lại.
Nhạn Dẫn trợn to mắt nhìn người trước mặt, đôi mắt Minh Thù hơi mở to, bên trong dường như có ý cười lại dường như không có.
Nhạn Dẫn quên thở. Hơi thở ấm áp trượt xuống cổ họng, cảm giác mát lạnh lan khắp thân thể, sau đó đột nhiên bắt đầu ấm áp.
***
(*) Kết đạo lữ: Kết thành cặp đôi.