"Có vài phần sắc đẹp liền tự cho mình là giỏi, kết quả cũng chẳng khác phế vật là bao."
"Đương nhiên là có khác nhau, trông đẹp hơn phế vật."
"Ha ha..."
Tiếng cười nhạo như thủy triều vọt tới.
"Trước đây, nhìn nàng ta không vừa mắt, bộ dạng như là người trong thiên hạ đều thiếu nợ nàng ta vậy, đánh cho ta."
Theo giọng nói ra lệnh, trong nháy mắt Minh Thù cảm giác được đau đớn, quyền cước đấm đá như mưa rơi xuống người.
Trên người không có sức lực gì, tay chân như nhũn ra bị người khác gắt gao đè trên mặt đất. Minh Thù miễn cưỡng mở mắt ra thấy rõ người đánh nàng.
Đứa trẻ này không lớn lắm, ước chừng mười ba mười bốn tuổi.
Có ba đứa đang đánh nàng, bên cạnh còn có thằng nhóc đang đứng, bộ dạng nghiêm chỉnh, người vừa hạ lệnh đánh nàng chính là bé trai này.
"Trừng mắt cái gì?"
Thằng nhóc kia thấy Minh Thù nhìn nó, phất tay bảo ba người kia dừng lại:
"Không phục đúng không? Hừ, ngươi chính là phế vật! Không phục thì đánh ta đi!"
Minh Thù lấy hơi, cắn răng: "Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi."
Thằng nhóc tiến lên: "Ngươi nghĩ rằng ta không dám sao?"
Minh Thù cong môi cười: "Ngươi dám không?"
Trẫm cho ngươi vinh hạnh này, mau giết chết ta đi.
Có lẽ hắn cảm giác mình bị khiêu khích, cổ tay vừa lật một thanh kiếm xuất hiện trong tay, mũi kiếm đặt trước ngực Minh Thù. Nó nghênh ngang khinh thường Minh Thù:
"Cho dù hôm nay ta giết ngươi cũng không ai biết."
"Vậy ngươi phải thất vọng rồi."
Nói nhảm nhiều như vậy, ngươi cho ta một kiếm trước đi!
Thằng nhóc đang muốn châm chọc Minh Thù mấy câu, đôi mắt đột nhiên trừng lớn theo bản năng muốn lui về phía sau. Mấy người đứng cùng cũng giống như thấy một màn hoảng sợ, liền lui sang một bên.
Minh Thù tự mình đụng vào mũi kiếm, mũi kiếm đâm vào trong ngực máu tươi theo mũi kiếm chảy ra.
"Ngươi... Ngươi điên rồi..."
Thằng nhóc nói năng lộn xộn, vừa nãy chỉ định hù họa nàng. Đây là Ẩn Tông, tàn sát đồng môn là trọng tội, nó làm sao dám giết nàng.
Minh Thù chậm rãi cười yếu ớt. Chờ đó cho trẫm.
"Thiếu gia... Nàng ta... Nàng ta sẽ không chết chứ?"
Thư đồng đi theo nhìn Minh Thù không có động đậy, bắt đầu sợ.
"Ngươi, ngươi qua đây nhìn một chút."
Thằng nhóc đẩy người bên cạnh, rốt cuộc cũng chỉ hơn mười tuổi, trên gương mặt non nớt không che giấu được cảm giác sợ hãi.
Thư đồng đó sợ hãi cũng không dám cãi lời cậu bé kia, run lẩy bẩy tiến lên:
"Thiếu gia... Không... Không thở."
Sắc mặt thằng nhóc trắng bệch, khó khăn nói:
"Lúc chúng ta tới tìm nàng ta không ai nhìn thấy, chỉ cần chúng ta không thừa nhận cũng sẽ không có ai biết."
"Thật không?"
Giọng nói cô bé hơi non nớt cắt ngang lời cậu bé.
"Á!"
"Quỷ!"
Trong rừng, chim bay lên trời cao, lá khô từ trên không rơi xuống mặt đất.
...
Đây là thế giới tu tiên, các đại tông môn tạo thành thế chân vạc (1), người thường muốn tu tiên chỉ có hai cách, hoặc là gia nhập tông môn hoặc là gia sản phong phú, tổ tông có người phi thăng (2) lưu giữ truyền thống.
Nữ chính giả ở thế giới này tên là Vân Dao, xuyên sách mà đến.
Vân Dao vốn là nữ phụ, trong nguyên tác là kiểu tìm đường chết, gây xích mích cho quan hệ của nam chính và nữ chính, rồi cùng sư huynh của tông môn tình cảm không rõ ràng, lợi dụng sư huynh để đối phó với nữ chính. Cuối cùng âm mưu bị vạch trần nên nàng ta bị tông môn ghét bỏ, mọi người mắng chửi.
Mà nữ chính giả xuyên sách đến bởi vì cũng tên là Vân Dao, không vừa lòng đối với thân thể này.
Nàng ta xem qua toàn văn, nữ chính giả cảm giác vượt trội hơn hẳn, nghĩ mình mới là vai chính, bắt đầu lấy lý do đòi lại công bằng cho nguyên chủ, không ngừng cướp giật cơ duyên của nữ chính.
Cuối cùng nữ chính chết oan uổng, nữ chính giả lại tương thân tương ái với nam chính, cuối cùng phi thăng cùng nhau. Đây là điển hình cho nữ phụ đánh trả.
Nguyên chủ tên là Huyền Cơ. Toàn tộc của Huyền Cơ không rõ đã bị thế lực nào tiêu diệt, vì báo thù nên lựa chọn gia nhập tông môn tu tiên, nhưng bởi vì không đủ linh căn ở tông môn đã bị khi dễ, dần dần Huyền Cơ ngày càng quái gở.
Vân Dao cướp đoạt cơ duyên của nữ chính ở tông môn sau núi, nhưng vì không biết trong đó còn có âm mưu khác, thả Ma tộc đã bị trấn áp ra ngoài.
Vân Dao tự biết sẽ gặp rắc rối, nàng ta sợ bị phạt nên liền hãm hại Huyền Cơ đang ở sau núi. Huyền Cơ bị phạt, thiếu chút nữa bị đuổi xuống núi.
Bởi vì sự kiện này, Huyền Cơ càng ngày càng không dễ dàng ở tông môn, người ức hiếp nàng ngày một nhiều. Nhiều thì châm chọc mỉa mai, ít thì quyền cước đấm đá. Sau khi đấu trí so dũng khí một phen với nữ chính giả, đã anh dũng hy sinh, hào quang của nữ chính giả tăng thêm một nét sắc thái quan trọng.
Sao gần đây thân phận của cô toàn là đại boss nhỉ? Nhưng không sao, điều này vô cùng tốt. Nó rất phù hợp với thân phận của trẫm.
Tuy nhiên, giai đoạn trước của nguyên chủ có hơi thảm. Hiện tại, không thể trực tiếp đến thời kỳ đỉnh cao của nguyên chủ, để làm người chơi cao cấp được sao? [Ký chủ, lúc này là thời điểm tốt để kéo thù hận.] Hài Hòa Hiệu nói.
[Chủ yếu là giá trị thù hận của cô có hạn, không đủ để ta trực tiếp kéo cô đến thời kỳ đỉnh cao của nguyên chủ, ký chủ nỗ lực thu hoạch giá trị thù hận, người chơi cao cấp sắp tới.]
Tại sao lại đổ hết tội cho trẫm? Cái hệ thống này của ngươi rốt cuộc có lợi ích gì?
Thật là đói!
Minh Thù xoa bụng, đói bụng đến choáng váng.
Hiện tại, thời gian còn sớm, mới vừa vào tông môn thành đệ tử ngoại môn.
Toàn tộc của nguyên chủ bị tiêu diệt, chôn giấu thù hận gia tộc sâu trong lòng lạnh lùng với người của tông môn. Cả ngày gương mặt nguyên chủ cứng nhắc, âm thầm muốn nỗ lực tu hành để sớm ngày điều tra ra sự thật, báo thù cho người trong tộc.
Lúc ban đầu, bởi vì thấy nàng xinh đẹp nên có rất nhiều người tình nguyện theo đuổi. Thế nhưng, sau khi tông môn kiểm tra tài năng thiên phú, phát hiện nàng chỉ là tam linh căn, những người đó liền không khách khí.
Tu tiên lấy đơn linh căn làm tiêu chuẩn tốt nhất, song linh căn cũng không được yêu thích, huống chi nàng còn là tam linh căn.
Vì sao đơn linh căn là tốt nhất? Nói cách khác, hai người đi múc nước, một người gánh một thùng nước, mà một người khác muốn gánh hai thùng hoặc thậm chí là ba thùng nước. Vậy ai nhanh hơn?
Đơn linh căn chính là một thùng nước, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ là có thể thăng cấp. Mà song linh căn cần chuẩn bị đầy đủ hai thùng nước, tam linh căn lại cần ba thùng nước. Tất nhiên đơn linh căn là tốt nhất.
Hôm nay chính là tiết mục bị ăn hiếp.
Minh Thù xoa trán nhìn một loạt người đang nằm thẳng trên mặt đất, nàng dùng chân đạp đạp:
"Này, đừng giả chết."
Tên thiếu gia bị đạp tiếp tục giả chết. Thì ra lúc trước nha đầu chết tiệt này giả bộ, rõ ràng nàng lợi hại như vậy.
Thật đáng sợ!
Minh Thù cúi người, mỉm cười: "Nếu không đứng lên, ta liền giết chết ngươi."
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Hắn không giả bộ được nữa, mở mắt nhe răng trợn trừng nhìn Minh Thù, bộ dạng dũng cảm anh dũng hy sinh:
"Muốn chém muốn giết tùy ngươi!"
"Yên tâm, ta không giết người."
Minh Thù mỉm cười: "Đi lấy đồ ăn qua đây."
Thằng nhóc nhìn nụ cười trên mặt Minh Thù có chút kinh ngạc, dường như hắn chưa từng thấy qua biểu cảm nào khác trên mặt nha đầu chết tiệt kia, cả ngày mặt cứng ngắc giống như toàn thế giới đều thiếu nợ nàng. Nhưng hắn cũng không nghĩ tới, nàng cười rộ lên lại đẹp mắt đến vậy.
Gương mặt trong sáng, ánh mắt mỉm cười trong veo, có một dòng khí nhẹ nhàng di chuyển quanh người nàng. Mặc dù vẫn chưa hết nét trẻ con, nhưng cũng đã có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành.
Đây là... Huyền Cơ sao?
***
(1) Thế chân vạc: Thế vững chắc và ổn định do ba lực lượng ngang nhau liên kết tạo thành.
(2) Phi thăng: Là khi hồn phách của Thần Tiên đạt được mốc tương ứng thì sẽ được Phi thăng, một dạng như cường hóa thần tiên, khi đó Thần Tiên trong trận sẽ được tăng chỉ số Máu, Công, Phòng, Pháp cũng như có hiệu ứng trong trận khi chiến đấu.