Hai ngày sau liền có kết quả giám định DNA. Nam Ưu Ưu không có quan hệ máu mủ với bọn họ, có quan hệ máu mủ chính là Gang Đóa.
Giang Đóa đột nhiên có ba mẹ, còn trở thành thiên kim hào môn(*), cô sợ hãi nấp sau lưng Minh Thù không dám đi gặp vợ chồng Nam gia.
Cảnh sát cũng tìm được chứng cứ xác thực, Nam Ưu Ưu bị tạm giam hình sự.
Đứa nhỏ mình nuôi nhiều năm như vậy, phát hiện không phải con ruột của mình. Hơn nữa lại ngầm sai người hại con ruột của bọn họ, điều này làm ba mẹ Nam gia không thể nào chấp nhận được, cho nên bọn họ vẫn không thèm quan tâm Nam Ưu Ưu.
Sau đó, bà Nam lén qua đó một lần nhưng vẻ mặt lúc đó của Nam Ưu Ưu dọa bà Nam sợ hãi, bà cũng không dám đến nữa.
Nam Ưu Ưu khóc lóc cũng không có tác dụng gì.
"Nam Ưu Ưu, có người tới thăm cô."
Nam Ưu Ưu vui vẻ, song khi cô ta thấy người ngồi bên ngoài mặt kính, thì trái tim lại lạnh xuống.
"Cô tới làm gì?"
Nam Ưu Ưu nhào qua, hung dữ trừng mắt với người bên ngoài.
Có lẽ phát hiện người bên ngoài không nghe được, cô ta cầm điện thoại lên rít gào:
"Nguyễn Ly, cô còn đến làm gì? Đến chê cười tôi sao?"
"Tới thăm cô một chút có được không?"
Giọng nói thoải mái xuyên qua điện thoại truyền vào tai, mỉm cười mơ hồ rơi vào trong tai Nam Ưu Ưu, lại vô cùng trào phúng.
"Cô hại tôi còn chưa đủ sao?"
Tâm trạng Nam Ưu Ưu kích động: "Hiện tại tôi như vậy, cô hài lòng chưa?"
Minh Thù chống cằm, cười khẽ: "Đừng kích động, cô cũng chỉ bị giam một hai năm, sẽ không lâu lắm đâu, ra ngoài lại là một đóa hoa Bạch Liên."
Trán Nam Ưu Ưu nổi gân xanh: "Nguyễn Ly, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, cho dù thành quỷ cũng sẽ không buông tha cô."
"Vậy là tốt nhất, tôi không ngại." Càng hận càng tốt.
Hệ thống nhắc nhở giá trị thù hận đã đầy, Minh Thù gác điện thoại.
Nam Ưu Ưu nói gì đó, tâm trạng cực kỳ kích động, cô ta chỉ có thể đập đầu vào thủy tinh. Người bên trong đè Nam Ưu Ưu đang kích động xuống.
Minh Thù thoáng quay đầu lại, cho Nam Ưu Ưu một nụ cười rực rỡ.
...
Trong căn phòng mờ tối, Minh Thù bị trói trên ghế. Có người đi tới, dừng bên người cô một lúc.
"Thế nào?"
"Còn chưa tỉnh sao?"
"Trông kỹ cho tôi."
"Vâng."
Giọng nói chuyện biến mất, tiếng bước chân cũng theo đó xa dần, gian phòng yên tĩnh lại. Minh Thù mở mắt ra, đáy mắt bình tĩnh không hề mê man. Lúc cô đi thăm Nam Ưu Ưu, thì nửa đường bị một đám người trói lại.
Minh Thù đoán những người này là vì Tần Triệt mà tới, thậm chí đoán được là ai cho nên cô đành "thuận theo" bị trói.
Giãy khỏi sợi dây, Minh Thù nắm cổ tay đứng dậy quan sát nơi mình bị nhốt. Chắc là gian phòng ngầm dưới đất, cũng không quá dơ.
Minh Thù bước hai ba bước mở cửa, ngoài cửa có người canh chừng nghe tiếng động nhìn sang, vừa lúc đối diện đôi mắt đầy ý cười của cô.
"Dẫn tôi đi gặp đại ca của các anh."
Đối phương: "..."
Vừa nãy hắn trói không chặt sao? Minh Thù đứng ở cửa không hề có ý đánh nhau hay trốn chạy, người nọ đành phải hỏi người ở trên có muốn gặp cô không.
Sau khi nhận được tin, đối phương dẫn Minh Thù đi qua một lối đi rất dài đến một gian phòng. Minh Thù chậm rãi đi vào, nhàn nhã như cô đến đây làm khách. Trong phòng chỉ có một người đàn ông trung niên, khuôn mặt trí thức, khí chất vô cùng nho nhã nhưng ánh mắt nhìn người lúc này mang theo cảm giác áp bức, khiến người khác không quá thoải mái.
Minh Thù dời mắt khỏi người đàn ông rồi tùy ý quan sát gian phòng. Căn phòng được trang trí thiên về phong cách châu Âu, nhưng lại bày biện nhiều đồ trang sức phục cổ nên trông chẳng ra gì.
"Nguyễn tiểu thư, dùng phương thức như vậy mời cô tới, vẫn xin cô thứ lỗi cho chúng tôi."
Người đàn ông vẫy tay để những người còn lại lui ra ngoài: "Nhưng Nguyễn tiểu thư cũng khác so với tôi nghĩ."
"Vậy theo ông thì tôi đẹp hơn hay thông minh hơn?"
Đôi mắt người đàn ông híp lại, cười hai tiếng quái dị: "Nghe nói Nguyễn tiểu thư tốt nghiệp đại học Hằng Tinh, trí tuệ quả nhiên không bình thường."
Minh Thù ngồi xuống sô pha bên cạnh nhìn người đàn ông: "Có đồ ăn không?"
Người đàn ông suýt chút nữa không giữ được sắc mặt.
Cô bị trói đến đây lại không hỏi tại sao, cũng không hỏi bọn hắn là người nào, sau khi tự luyến còn hỏi hắn có gì ăn hay không, não không bị hỏng chứ?
"Nguyễn tiểu thư, cô biết tôi tìm cô có chuyện gì không?"
Người đàn ông ngồi đối diện Minh Thù, đôi tay đặt trước người.
"Ăn no rồi nói được không?"
Không ăn no không muốn nói chuyện đâu.
Người đàn ông: "..."
Lúc đám ngu xuẩn kia bắt người thực sự không đập đầu cô chứ? Có lẽ là Minh Thù biểu hiện quá mức bình tĩnh, ngược lại khiến người đàn ông không dám trực tiếp ra tay với Minh Thù.
...
Minh Thù và người đàn ông ngồi ở nhà hàng. Minh Thù vùi đầu ăn, người đàn ông kia nhìn chằm chằm cô, hiện lên nhiều điều khó hiểu trong lòng. Hắn hoàn toàn không hiểu người phụ nữ này.
"Nguyễn tiểu thư, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện chưa?"
Minh Thù buông dĩa ăn, dùng khăn lau sạch khóe miệng, khiến người khác ngạc nhiên:
"Tôi có thể giúp ông giải quyết Tần gia."
Lần này, người đàn ông kia trực tiếp biểu hiện sự kinh ngạc ra ngoài.
"Hiện tại, Nguyễn tiểu thư coi như là người Tần gia, vì sao phải đối phó Tần gia chứ?"
Minh Thù tựa vào lưng ghế, thả lỏng thân thể: "Bởi vì tôi muốn Tần Triệt hận tôi."
Nghi ngờ trong lòng người đàn ông càng sâu: "Vì sao?"
Vốn tưởng rằng trói một nhược điểm, bây giờ xem ra hắn giống trói một trái bom hơn, còn mang thuộc tính bệnh thần kinh.
"Chuyện này không liên quan gì đến ông, ông muốn Tần gia, tôi muốn Tần Triệt hận tôi, hai chuyện này không xung đột lợi ích. Có muốn hợp tác không?"
"Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng cô?"
"Haizz, tôi trông đẹp như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?"
"..."
Cô đẹp như vậy, có liên quan gì với việc hắn có tin hay không? Chẳng lẽ đẹp là phải tin tưởng cô sao?
Người đàn ông hít sâu một hơi: "Nguyễn tiểu thư có biết tôi là ai không?"
"Không biết."
Minh Thù cười vô hại: "Tại sao tôi phải biết ông là ai chứ?"
Người đàn ông: "..."
Không biết mà cô cũng dám nói chuyện hợp tác sao?
Người đâu, mau đưa người điên này về bệnh viện tâm thần!
"Sao Nguyễn tiểu thư lại biết tôi sẽ đối phó với Tần gia?"
Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng nói qua sẽ đối phó Tần gia.
Minh Thù theo lý đương nhiên mà nói: "Vấn đề này rất khó sao? Ngoại trừ mấy khả năng, khả năng lớn nhất là giá trị Tần gia, không khó đoán."
Khóe miệng người đàn ông có chút cứng ngắc: "Nếu như Nguyễn tiểu thư đoán sai thì sao?"
"Vậy đoán lại thôi."
Người đàn ông lại một phen câm lặng, cô cho rằng đang chơi trò chơi à?
Khoan đã, tại sao mình lại bị cô nắm mũi dắt đi chứ? Từ lúc bọn họ gặp mặt, nhìn cô không có sức uy hiếp gì, thậm chí còn yếu thế, nhưng mình lại bất tri bất giác đi theo bước chân của cô ta.
Người phụ nữ này...
Trong lòng người đàn ông cảnh giác: "Nguyễn tiểu thư, cô đã muốn hợp tác thì cũng không phải không thể, nhưng phải xem thành ý cùng năng lực của Nguyễn tiểu thư."
"Số 1508 đường Phục Hưng có một hộp thư, đồ vật bên trong có lẽ sẽ làm ông cảm thấy hứng thú."
Người đàn ông nhíu mày, cô cũng có chuẩn bị sao? Ai tin đây?
"Sợ rồi sao?"
Minh Thù lộ ra nụ cười tiêu chuẩn: "Hà tiên sinh, cầu phú quý trong nguy hiểm."
Sắc mặt ông ta thay đổi liên tục: "Nguyễn tiểu thư thật là khác người."
"Cám ơn đã khen ngợi."
***
(*) Thiên kim hào môn: tiểu thư con nhà giàu.