Giang Đóa ôm cánh tay, hơi hoảng sợ nhìn người bị trói trong phòng, trong đầu trống rỗng không nghĩ được gì. Sau khi Minh Thù rời đi không lâu, cô liền gặp phải những người này, họ không nói lời nào bắt cô vào phòng. Nếu như Minh Thù tới trễ một chút nữa, cô không biết sẽ thế nào.
"Không ai phái chúng tôi tới, chính là thấy cô ta cô đơn nên muốn cùng cô ta chơi đùa một chút."
Người đàn ông còn có thể nói chuyện, một miệng khẳng định không có người sai khiến.
Minh Thù ngồi xổm bên cạnh gã, khóe miệng cong lên cười yếu ớt:
"Thật vậy sao?"
Đèn phòng lờ mờ, Minh Thù đưa lưng về phía ánh sáng, nụ cười trên mặt cô có chút u ám. Người đàn ông kia dựng đứng cả tóc gáy, có cảm giác như ác ma đang nhìn chằm chằm mình.
"Thật."
Người đàn ông cắn răng thừa nhận, hung tợn trừng mắt với Minh Thù:
"Cô muốn thế nào?"
"Tôi đây muốn vui đùa cùng anh một chút."
Minh Thù túm người nọ đứng lên, ném gã lên ghế:
"Lúc muốn nói có thể tùy tiện hô ngừng."
Người đàn ông kia khẩn trương lại lo âu, cô ta muốn làm gì chứ? Minh Thù lắc cổ tay, phương pháp xoa bóp này rất tốt.
"A!"
Người đàn ông kia cảm thấy cánh tay mình sắp bị chặt đứt, mồ hôi lạnh phủ đầy trán, từng giọt lớn rơi xuống.
Đau quá.
Gã bẻ tay không ít người, cũng từng bị người ta bẻ tay, nhưng cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy đau đớn như thế, dường như đau đớn bị khuếch trương lớn mấy lần.
Giang Đóa ước chừng là chưa từng thấy bộ dạng này của Minh Thù, lúc này có chút sửng sờ, cùng người bị buộc còn lại run lẩy bẩy.
"Tôi nói, tôi nói, tôi nói!"
Mắt thấy Minh Thù muốn tiếp tục chiến đấu trên chân của gã, người đàn ông kia không nhịn được rít gào:
"Tôi nói cô biết."
Minh Thù phủi tay: "Phối hợp sớm có phải tốt hơn không."
Thật là lãng phí sức lực của trẫm.
Cô xoay người ngồi trên sô pha, không biết từ đâu mà móc ra một bịch đồ ăn vặt, răng rắc răng rắc ăn:
"Nói đi."
Người đàn ông mở to miệng thở hổn hển, từng đợt sóng đau đớn tiếp nối nhau, hình ảnh rõ ràng trước mặt hắn.
Hắn cũng không muốn lại một lần nữa.
"Là..."
Người đàn ông kia khẽ mím môi, quyết định tàn nhẫn: "Là Nam tiểu thư, là cô ta bảo chúng tôi chà đạp người phụ nữ này, sau đó chụp ảnh lại."
Minh Thù không hề bất ngờ. Nam Ưu Ưu sợ Giang Đóa xuất hiện trong bữa tiệc, bị vợ chồng Nam gia nhận ra cho nên mới nghĩ ra biện pháp như thế. Như vậy, có thể ngăn cản Giang Đóa xuất hiện lại vừa có thể hủy diệt Giang Đóa.
Cho dù Giang Đóa và Nam gia nhận nhau, mọi người sẽ nói thế nào?
Một mũi tên trúng hai đích.
Làm nữ chính thật là mệt mỏi.
Phải đối phó các nam chính nam phụ, còn phải đối phó các nữ phụ và nhân vật phản diện.
Minh Thù nhìn về phía sắc mặt tái nhợt của Giang Đóa:
"Bây giờ cậu muốn thế nào?"
Giang Đóa ngây người nhìn Minh Thù, vô số nghi hoặc trong lòng không thể giải thích được, khổ sở và phẫn nộ đan xen.
Một lúc sau, Giang Đóa mới thì thào: "Nam Ưu Ưu... Tại sao cô ta phải đối xử với tớ như thế?"
"Đố kỵ."
"Đố kỵ sao?"
Giang Đóa lại càng không hiểu: "Tớ có gì đáng để cô ta đố kỵ, nhà cô ta giàu như thế, lớn lên xinh đẹp, tài hoa hơn người. Cô ta lại đính hôn cùng Thẩm... Tổng, cô ta có thể đố kỵ với tớ cái gì chứ?"
"Có thứ mà cô ta không có."
Lời này của Minh Thù có chút mơ hồ, Giang Đóa không nghe hiểu.
Nam Ưu Ưu có hào quang của chính mình cũng chỉ vì cô ta trộm được. Nữ chính chân chính chỉ có một. Chỉ cần Giang Đóa tồn tại, Nam Ưu Ưu cũng sẽ không an tâm.
Một lúc sau, Giang Đóa mới nhỏ giọng nói: "Tiểu Ly, có thể giúp tớ báo cảnh sát không?"
"Cậu xác định?"
Minh Thù nhìn Giang Đóa: "Dựa vào thế lực và tiền lực của Nam gia, có thể vứt sang chuyện này một bên."
Giang Đóa gật đầu. Cô có năng lực gì mà đối đầu với Nam Ưu Ưu chứ?
Minh Thù cũng không nói nhiều, nhiệm vụ của cô chỉ là thu hoạch giá trị thù hận, càng không có nghĩa vụ giúp nữ chính đảo ngược tình thế. Cùng lắm thì sau này cô nuôi nữ chính. Ngẫm lại vẫn thấy hưng phấn.
Cảnh sát tới rất nhanh, Nam gia nhận được tin tức vừa nghi ngờ lại vừa kinh ngạc, để người dẫn bọn họ lên lầu tránh đám người, không muốn gây ra chỉ trích gì.
Xảy ra chuyện như vậy, vợ chồng Nam gia tự nhiên cũng đi lên theo, vô cùng kinh ngạc đối với tình hình trong phòng.
"Có chuyện gì vậy?" Bà Nam nghi ngờ bất định.
Tiệc đính hôn đang yên đang lành, làm sao có chuyện xảy ra được chứ. Ông Nam bình tĩnh hơn nhiều, đóng cửa phòng lại. Ông bật sáng đèn, căn phòng hơi mờ tối đột nhiên sáng lên, hoàn toàn thấy rõ tình cảnh trong phòng.
"Ai báo cảnh sát vậy?"
Viên cảnh sát nhìn quanh căn phòng, ánh mắt dừng lại trên mấy người bị trói, cuối cùng rơi vào Giang Đóa đang núp trong góc.
"Tôi." Minh Thù đưa tay.
"Nói tình huống cụ thể một chút."
Minh Thù kể lại ngắn gọn, khiến người khác không tìm thấy sơ hở.
Mẹ Nam nghe đến tim đập cuồng loạn, tại sao lại liên lụy đến Ưu Ưu chứ? Bà cầm tay ông Nam, dùng sức bóp.
"Sao Ưu Ưu có thể làm ra chuyện này, cô đừng ăn nói lung tung."
Ông Nam trực tiếp cắt ngang Minh Thù, lớn tiếng chất vấn: "Không phải là cô có thù gì với Ưu Ưu nên muốn hãm hại Ưu Ưu chứ? Còn cố tình chọn ngày vui để gây chuyện."
"Đây cũng không phải tôi nói, chính miệng bọn họ thừa nhận." Minh Thù chỉ người trên đất.
Người đàn ông bán đứng Nam Ưu Ưu trước đó, lúc này đôi mắt hiện lên ý cười nhẹ nhàng với Minh Thù, sau lưng phát rét, vội vàng gật đầu:
"Là tiểu thư Nam Ưu Ưu dùng tiền thuê chúng tôi làm."
Sắc mặc ông Nam tối hơn: "Cô mua những người này để hãm hại Ưu Ưu, hắn đương nhiên sẽ nói vậy. Cảnh sát, chuyện này phải trả lại trong sạch cho Ưu Ưu, con gái tôi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này."
Bà Nam cũng phụ họa theo.
Con gái của bọn họ, bọn họ hiểu, muốn cái gì mà không có, hôm nay lại đính hôn cùng Thẩm Viễn Chiêu, tại sao phải làm chuyện này chứ?
"Chúng tôi có chứng cứ."
Trong lòng người đàn ông kia tự dưng sợ Minh Thù, gã vội vàng nói.
Trong tay những người này còn có một đoạn video, là video Nam Ưu Ưu giả trang gặp mặt bọn họ nhưng không có âm thanh, không biết nói cái gì, cuối cùng Nam Ưu Ưu đưa tiền mặt cho những người này.
Đoạn video này chứng minh Nam Ưu Ưu có liên quan đến bọn họ.
Sắc mặc vợ chồng Nam gia có chút khó coi:
"Đây... Đây nhất định cũng là đồ giả."
"Tất cả mọi người theo chúng tôi đi một chuyến."
Cảnh sát cần thiết bị chuyên nghiệp mới có thể biết video này có phải là giả hay không, không thể làm gì khác hơn là đến đồn cảnh sát.
"Cảnh sát..."
"Nam tiên sinh, bà Nam, hai người yên tâm, chúng tôi sẽ không làm người tốt chịu oan uổng, cũng sẽ không buông tha người xấu. Tin tưởng chân tướng như thế nào, rất nhanh liền sẽ phơi bày ra ánh sáng."
"Ưu Ưu của chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện này, vừa nhìn là biết người phụ nữ này có ý đồ xấu..."
"Đúng vậy, tôi chính là rắp tâm bất lương."
Minh Thù nói tiếp lời bà Nam: "Thế nhưng, chứng cứ đâu?"
"Cảnh sát, cậu xem, cô ta cũng thừa nhận rồi."
"Tôi thừa nhận cái gì?"
Có ý đồ xấu thì sao? Cái này chứng minh cô hãm hại Nam Ưu Ưu sao? Khinh trẫm không biết luật pháp viết thế nào à?
Bà Nam: "..."
Nhân viên cảnh sát không nhìn ra nơi nào Minh Thù có ý chọc giận vợ chồng Nam gia.
Ông Nam im lặng kéo bà Nam, thương lượng với nhân viên cảnh sát:
"Vẫn xin cảnh sát chờ chút, cậu cũng thấy hôm nay chúng tôi nhiều khách như vậy, đều là khách quý trong ngành nghề. Chờ chúng tôi sắp xếp xong đã, cậu thấy được không?"
Lo lắng ảnh hưởng xã hội đến nhân vật công chúng, nhân viên cảnh sát đồng ý với đề nghị của Nam tiên sinh.
"Các người theo tôi đi trước."
Minh Thù đỡ Giang Đóa còn đang hoảng loạn ngồi trên giường, tùy ý khoác quần áo cho Giang Đóa ôm cô đi ra ngoài.